Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 106

Bình thường cô đều tự biến đổi kiểu quần áo hoặc là tự vẽ ra kiểu dáng quần áo rồi tìm thợ để may, sản phẩm sau đó vô cùng đẹp. Sau này, Hạ Hướng Viễn liên lạc với cô, lần nào cô thiết kế ra mẫu quần áo mới xong đều sẽ bán cho anh ta, cô đã kể chuyện này với anh, mặc dù anh không vui nhưng lại không có lý do gì để phản đối cả.

Nếu cô không bán nó thì những người bên ngoài cũng sẽ làm theo.

Nhưng mỗi lần anh thấy cô làm như vậy, anh lại cảm thấy không thoải mái cho lắm.

Cũng may hiện tại cô đang học lớp mười hai, thời gian không còn nhiều như trước nữa và số lượng sản phẩm cô tạo ra cũng ít đi.

"Bên phía Học viện Mỹ thuật Bắc Thành đã có thông báo mới và cả kết quả thi cuối kì của em nữa, anh đều có mang về."

Anh rời mắt khỏi bản vẽ rồi nhìn về phía cô.

Anh vừa nói vừa đưa cho cô phong thư trên tay và bảng kết quả thi cuối kỳ.

Lâm Khê đương nhiên có đôi chút nghi ngờ nhưng khi nhìn thấy phong thư anh đang cầm trên tay thì cô không lập tức hỏi anh ngay về chuyện này.

"Ngày hai mươi mốt tháng hai."

Cô mở thư ra rồi lướt nhìn một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở vị trí ngày tháng.

Cô xoay người nhìn tờ lịch treo trên tường, sau đó lật xem rồi nói: "Là mùng bảy tháng giêng, anh có muốn đi đến đó đợi em thi và chờ sau mùng bảy thì chúng ta về với nhau không?"

Bọn họ đã bàn bạc xong, năm mới hai người sẽ đi đến nhà anh ở thành phố Bắc để đón năm mới, có điều dự định ban đầu là sẽ đi vào ba mươi, đầu tháng ba sẽ quay về.

"À, được chứ."

Anh bước đến phía sau lưng Lâm Khê, vòng tay ôm cô và nói ngắn gọn.

Lâm Khê ngẩng đầu lên từ lồng n.g.ự.c của anh, còn anh đã cúi đầu hôn lên vành tai cô từ phía sau, khí nóng dần ập đến, Lâm Khê có chút khó hiểu. Cô "ưm" một tiếng rồi quay đầu nhìn anh, ánh mắt khẽ xoay chuyển nhưng cô chỉ thấy anh im lặng không nói gì cả.

Người này vào ban đêm sẽ có thể làm ra đủ trò với cô, nhưng ban ngày anh luôn cứng nhắc. Ngoại trừ mấy lần cô cố tình trêu chọc anh khiến anh không kiềm chế được thì những lúc khác anh sẽ không bao giờ chủ động ôm hôn cô, hôm nay có chuyện gì à?

"Sau khi thi xong thì em sẽ không học trường này đúng không?"

Quả nhiên anh mở miệng nói trước.

Giọng nói anh trầm thấp, vào lúc trời sáng như thế này, giọng nói ấy chứa đầy tình cảm dịu dàng.

Rất hiếm khi anh như vậy nên đương nhiên Lâm Khê phải phối hợp với anh trăm phần trăm rồi.

Cô xoay người ngẩng đầu và khẽ cọ vào đôi môi vẫn luôn thô ráp và nóng bỏng của anh, cùng với đó là hơi thở đặc trưng của riêng anh, cô ôm lấy anh và nói: "Không học đâu, thành phố Bắc Thành, nếu một học kỳ không được gặp anh thì em sẽ không chịu nổi. Còn anh thì sao, anh có thể chịu đựng được không?"

Cô cọ vào người anh, nhẹ nhàng hờn dỗi: "Buổi tối em sẽ không ngủ được, em thích anh ôm em. Còn anh, anh có nhớ em đến mức không ngủ được không?"

Lúc nói chuyện, cô cảm nhận rõ ràng vòng tay to lớn của anh đang ôm eo cô dần chặt hơn, Lâm Khê ngước mắt lên nhìn anh, cô thấy ánh mắt anh chợt thay đổi, trở nên nặng nề và sâu thẳm, bên trong tựa như có một ngọn lửa đỏ đang rực cháy.

Lâm Khê vốn chỉ nửa thật nửa giả làm nũng với anh nhưng khi thấy bộ dáng anh như vậy, trái tim cô bỗng căng lên. Sau đó, cô ngẩng đầu hôn anh, cánh môi từng chút từng chút chạm vào môi anh, hỏi: "Anh sẽ nhớ em chứ?"

Còn chưa dứt câu thì anh đã giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u cô rồi hôn mạnh xuống đôi môi của cô.

Anh giữ chặt gáy Lâm Khê và ngấu nghiến hôn lấy cô, miệng bắt đầu đau nhói, cả người bị đè chặt, hơn nữa còn có hơi thở mãnh liệt xâm chiếm, trái tim tựa như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Sẽ nhớ em."

Tim Lâm Khê đập nhanh như trống đánh, cảm thấy cả người choáng váng, sau đó lại nghe anh nói: "Được rồi, từ nay về sau mỗi ngày anh đều sẽ ôm em ngủ."

Lâm Khê sững sờ.

"Hả?"

Cô từ từ tỉnh táo lại từ nụ hôn mới vừa rồi, sau đó quay sang nhìn anh đầy nghi hoặc.

Đôi mắt long lanh, khóe mắt ửng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn căng mọng.

Hiển nhiên anh cực kỳ yêu cái dáng vẻ này của cô, ngón tay cái khẽ vuốt ve gò má cô, khóe miệng xẹt qua ý cười, giọng nói trầm thấp đầy sự dịu dàng: "Hôm nay cô Ngụy tìm anh, cô ấy nói em rất có năng lực và nếu em tiếp tục tiến bộ thì sẽ có thể thi vào được Đại học Bắc Thành. Cô ấy bảo anh khuyên nhủ em, phải nhớ lấy sự nghiệp của em làm trọng và khuyên em thi vào Đại học Bắc Thành hoặc các trường khác."

Hóa ra cô Ngụy tìm anh vì chuyện này.

Cô chạm vào bắp thịt săn chắc trên lưng anh cách một lớp áo sơ mi, mặc dù cảm giác không giống như trực tiếp sờ chạm vào nhưng độ nóng và độ cứng cách một lớp áo vẫn có thể khiến tim người ta loạn nhịp.

Cô nũng nịu: "Vậy anh đồng ý với cô ấy à? Anh định thuyết phục em sao? Nếu anh khuyên thì em sẽ suy nghĩ, anh luôn giúp em trở nên tốt và tất nhiên em sẽ nghe lời anh."

Ánh mắt của anh trở nên nóng bỏng và đầy mãnh liệt.

Anh cúi đầu cắn lên người cô: "Anh không khuyên em, không phải em không thể rời khỏi anh sao?"

Nói xong anh ôm lấy cô, vừa hôn vừa đi về phía phòng.

Lâm Khê khẽ kêu lên, cô không ngờ tới anh lại làm chuyện này vào ban ngày ban mặt. Hiện tại là giữa trưa, tuy rằng Tiểu Dã không có ở nhà, cậu hiếm khi ở nhà trong kỳ nghỉ hè nhưng mà lát nữa sẽ đến giờ ăn cơm trưa, chắc chắn thím Ngô sẽ lên gọi bọn họ xuống ăn cơm.

Từ trước đến nay anh chưa bao giờ là người như vậy.

Trước kia cô hôn anh một cái cũng bị anh nghiêm mặt khiển trách.

Nhưng nghĩ như vậy, trái tim cô càng đập nhanh hơn, vì sự khác thường của anh.

Anh đè cô lên giường, Lâm Khê bị anh hôn đến mức thở hổn hển nhưng cô chính là như vậy, khi anh cố gắng kiềm chế thì cô sẽ trêu chọc anh, cái gì cô cũng nói được. Nhưng hiện tại anh đã thuận theo ý cô và áp sát hỏi cô như vậy, thế mà cô lại không chịu cho anh sự ngọt ngào, cô vừa chống đỡ vừa một véo lên người anh rồi nói: "Ai không thể rời khỏi anh chứ? Anh muốn em không thể nào rời bỏ được anh sao?"

"Muốn."

Anh nói thẳng, vành tai và tóc mai khẽ chạm vào nhau, anh dỗ dành cô: "Nói đi chứ, có phải em không thể rời khỏi anh không?"

Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt cũng ấm áp như nụ hôn trước đó, tình cảm trong mắt không hề che giấu, vẫn có sự kiềm chế nhưng trông càng thêm mãnh liệt hơn, không còn sự xa cách lạnh nhạt giống như lúc trước nữa.

Khi Lâm Khê bị anh anh nhìn như vậy, cô cảm thấy cả trái tim mình đã bốc cháy mất rồi.

Người đàn ông này, cô thực sự rất thích anh.

Cảm giác này khiến cô nghĩ không có gì có thể làm cho cô hạnh phúc hơn tình yêu này.

Nhưng cho dù như vậy thì tại sao cô có thể thật sự không thể tách rời khỏi anh chứ?

Từ trái tim đến cơ thể cô đều không hề bị phụ thuộc.

Cho nên khi cô trêu chọc anh, cô sẽ nói nửa giả nửa thật nhưng lúc này cô lại kiên quyết không nói.

Khi thấy anh cởi quần áo ra, Lâm Khê thật sự giật mình, cô nói với anh: "Lát nữa ăn cơm rồi đấy, thím Ngô sắp lên gọi chúng ta rồi."

Anh khẽ cười rồi nói: "Chúng ta đóng cửa, lúc thím Ngô gõ cửa không thấy ai trả lời thì thím ấy sẽ đi xuống, không làm phiền chúng ta đâu."

Lâm Khê: "Không muố…"

Nhưng còn chưa kịp nói tròn chữ thì đã biến mất, cô kêu lên một tiếng, anh đột nhiên tiến vào khiến giọng nói của cô bị vỡ vụn, cơ thể run rẩy, cô thực sự không ngờ rằng anh lại đột nhiên làm như vậy.

Kể từ lần đầu cách đây sáu ngày trước thì đây là lần thứ hai của hai người.

Sáu ngày trước, trạng thái của Lâm Khê không tốt lắm.

Cho nên sau đó, cô không muốn tiếp tục trải nghiệm chuyện này nữa, vả lại sau đó cô còn có một kỳ thi cuối Kỳ, Lương Triệu Thành đương nhiên sẽ không miễn cưỡng cô, cuối cùng kéo dài đến tận hôm nay.

Cô muốn túm lấy anh, nhưng sức mạnh trên tay đã bị kìm hãm, cô chỉ có thể bất lực buông ra, cuối cùng không thể kiềm được mà rơi nước mắt.

Cảm giác của Lương Triệu Thành không thua gì cô, toàn thân anh đều căng thẳng, sợ làm cô bị thương, cũng không dám lỗ mãng. Lúc thấy cô rơi lệ, anh cảm thấy cực kỳ đau lòng, cố nhịn đến mức mồ hôi trên trán chảy xuống, anh cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, khàn giọng hỏi cô: "Đau không em?"

Lâm Khê kêu lên một tiếng, run rẩy ôm chặt anh, âm thanh vỡ vụn: "Không... không đau."

"Cộc cộc cộc." Quả nhiên bên ngoài phòng truyền đến vài tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói của thím Ngô: "Lâm Khê, xuống ăn cơm, cậu Lương có ở trong phòng không cháu?"

Lâm Khê hoảng sợ, theo bản năng cô ôm chặt lấy anh vào lòng.

Lương Triệu Thành ôm chặt lấy cô, suýt chút nữa cô đã kêu thành tiếng nhưng may mắn cô ngay lập tức cắn anh, chặn lại tiếng phát ra, chỉ có anh nghe được tiếng kêu nặng nề ngắn ngủi kia.

Khóe miệng anh lướt qua ý cười, anh bình tĩnh nói ra bên ngoài: "Vâng, một lát nữa bọn cháu xuống."

Rõ ràng khi đối mặt với cô, giọng nói anh đã khàn khàn, thế nhưng lúc này nếu không lắng nghe cẩn thận cũng sẽ không nghe ra điều gì bất thường.

Lâm Khê thầm nghĩ, anh thật sự rất biết giả vờ.

Bên ngoài yên lặng một lúc, sau đó có tiếng thím Ngô truyền đến: "À, được, hai người cứ từ từ thôi, vậy một lúc nữa thím sẽ dọn cơm lên."

Sau đó là tiếng bước chân và âm thanh đi xuống cầu thang.

Tâm trạng căng thẳng của Lâm Khê cuối cùng cũng được nới lỏng nhưng chỉ duy trì được nửa giây, cô liền bị anh kéo vào một loại cảm xúc căng thẳng khác.

Anh có thể phá vỡ nhận thức của cô.
Bình Luận (0)
Comment