Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 108

Lâm Khê biết anh không vui lắm khi cô đến tìm thím Hà nói chuyện quần áo, dù sao có liên quan đến Hạ Hướng Viễn thì anh đều không thích.

Cô cũng không nói thêm gì nữa, sau đó cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngày hôm qua hai người còn chưa bàn xong chuyện đi thành phố Bắc nên cô đã hỏi anh.

"Em muốn ở lại ngày mùng bảy tết để tham gia kỳ thi chuyên ngành của Học viện Mỹ thuật Bắc Thành, mặc dù em không có ý định vào học nhưng em cũng muốn thi thật tốt. Còn có em vẫn luôn rất thích ngôi trường này, nếu không thể đi học, cũng muốn đến đi dạo một chút, vậy anh có ở lại đến mùng tám rồi mới trở về với em không?"

"Được, vậy thì ngày mùng tám sẽ trở về."

Anh nói: "Không cần lo lắng, anh có một căn nhà cũ ở bên đó, không cần đến sống chung với họ ở bên kia."

"Họ ở bên kia" là đang nói đến cha anh.

Cô nghe từ trong lời nói của anh, còn có chuyện lúc trước khi anh trai anh đến thì cô đã biết anh và gia đình anh có rất nhiều vấn đề, nhưng chuyện này nếu anh không nói thì cô cũng sẽ không hỏi, dù sao đến lúc đó đi qua thì cô chỉ cần tỉnh táo một chút rồi đi theo anh là được.

Cô gật đầu và cười nói: "Được, vậy chỉ cần mỗi ngày em đều đi ra ngoài thì bọn họ sẽ không phải lườm em mãi như vậy nữa. Đến lúc đó nếu như anh bận rộn, em sẽ tự đi dạo ở xung quanh."

"Không phải em muốn đi thi sao?"

"Kỳ thi chuyên ngành thôi, không phải là loại kiểm tra ngày thường, có mấy ngày đó cũng chẳng có tác dụng gì, còn không bằng đi dạo chơi xung quanh."

Lâm Khê cười nói: "Hơn nữa, không phải anh nói sẽ để cho em cứ mặc sức mà thi sao?"

Dù sao thì đây cũng là trường đại học cô đã học ở kiếp trước, cô đã sống ở đây rất lâu nên cô muốn đi xem và tìm kiếm những dấu vết khi cô từng sinh hoạt ở đây.

Ngày hôm nay là thứ bảy, nên buổi chiều thím Hà không cần đi làm, chắc là sẽ ở nhà nên Lâm Khê đã xách vật liệu may đến nhà bà ấy.

Nhưng cô không nghĩ tới chuyện Hạ Hướng Viễn cũng đang ở đây.

Lâm Khê nói: "Thím, hai người đang bận sao? Vậy cháu sẽ để vật liệu may ở đây, một lát nữa cháu sẽ quay lại tìm thím sau."

Thím Hà nhìn Lâm Khê, rồi nhìn Hạ Hướng Viễn.

Hạ Hướng Viễn nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì, chỉ là anh có mấy kiểu quần áo mùa đông nhưng phía khách hàng bên kia có chút ý kiến nên anh cầm tới muốn tìm thím Hà giúp anh xem có thể sửa lại một chút hay không thôi."

Nói xong thì anh ấy ngừng lại một chút rồi nói: "Em đến thật đúng lúc, ánh mắt của em rất tốt, bằng không ở lại giúp anh xem một chút, anh nói gấp chứ cũng không gấp lắm, cũng tốn thời gian, em cứ nói với thím Hà chuyện quần áo của em trước đi, anh cũng muốn xem."

"Đúng vậy, Tiểu Khê, cháu mâu nói đi, nói chuyện của cháu trước đi."

Thím Hà vừa chỉnh lý vật liệu may Lâm Khê xách tới, vừa giúp đỡ vừa nói.

Bà ấy kéo vật liệu may ra thì nhìn thấy bản vẽ ở bên dưới, cười nói: "Ôi trời, Tiểu Khê, kiểu áo khoác lông vũ này của cháu có hơi giống với kiểu dáng Hướng Viễn mang tới, chỗ Hướng Viễn nói muốn sửa hình như là cái cháu đã vẽ đúng không? Hướng Viễn, cháu đến xem một chút, xem có phải không?"

Mặc dù hiện tại thím Hà là nhân viên ở nhà máy của Hạ Hướng Viễn, nhưng bà ấy đã nhìn Lâm Khê và Hạ Hướng Viễn lớn lên, cũng coi như là trưởng bối của hai người, cho nên bà ấy vẫn trực tiếp gọi tên Hạ Hướng Viễn.

Sau khi bà ấy nói xong thì đưa bản vẽ cho Hạ Hướng Viễn xem, rồi từ trong mấy bộ quần áo bên cạnh kéo ra một chiếc áo lông mỏng manh.

Lâm Khê quay đầu nhìn qua, ánh mắt nhìn vào bộ quần áo kia, con ngươi liền co lại.

Đó là một chiếc áo khoác lông vũ rất đơn giản của các thế hệ sau, nhẹ nhàng và đơn giản.

Kiểu dáng này với kiểu dáng được vẽ trên bản vẽ của cô gần như giống hệt nhau, nhưng có một chút khác biệt giữa cổ áo và chi tiết nút.

Lâm Khê nhìn bộ quần áo kia, mà Hạ Hướng Viễn ở bên kia cũng đã nhận lấy bản vẽ.

Sau khi thím Hà nói xong thì nhìn vẻ mặt hai người đều có hơi không đúng, lập tức hiểu lầm, nụ cười trên mặt của bà ấy từ từ biến mất, trong lòng nặng nề mà thở dài.

Bà ấy nhìn hai người lớn lên, nên đương nhiên bà ấy sẽ biết rõ về hai người.

Bà ấy chỉ cảm thấy đây thật sự là tạo nghiệp, hai người là một cặp trời sinh, lại bị người cha vô sỉ của Hạ Hướng Viễn quấy rầy nên tan rã.

Nếu không có những chuyện đó xảy ra, sở thích của cả hai đều giống nhau, cùng nhau mở nhà máy, nhiều cái phù hợp như vậy đúng là một cặp xứng đôi.

Hạ Hướng Viễn ngẩng đầu lên từ trong bản vẽ, nhìn Lâm Khê, rồi nói với thím Hà: "Thím Hà, vậy thì sửa theo kiểu dáng này của Tiểu Khê đi, nếu như Tiểu Khê cần dùng gấp thì hai ngày nay thím cứ giúp em ấy làm quần áo trước đi, nếu như thím cần giúp đỡ thì cứ tìm thợ trong nhà máy."

Lâm Khê hơi mở miệng, nhưng lúc này cũng không biết nói cái gì.

Thím Hà nhìn thấy sóng ngầm giữa hai người, trong lòng thở dài rồi nói: "Tiểu Khê, cháu nhìn bộ quần áo này trước đã, rồi nói với thím nên sửa như thế nào để thành kiểu cháu thích, nước ở trong nhà bếp của thím đã được đun sôi, thím đi xem thử đã."

Nói xong cũng không đợi Lâm Khê trả lời thì đã đi ra ngoài.

Bầu không khí có hơi cứng nhắc.

Lâm Khê tiện tay lật xem mấy bộ quần áo Hạ Hướng Viễn mang tới.

"Nhìn rất quen mắt, phải không?" Hạ Hướng Viễn nói.

Thực sự rất quen mắt, bởi vì tất cả các kiểu dáng quần áo mùa đông rất phổ biến ở các thế hệ sau.

Áo lông vũ, áo khoác ngoài, không giống như những loại áo khoác quân đội hay áo khoác bông cồng kềnh, nghiêm túc, mà đó là một kiểu dáng rất nhẹ nhàng và giản dị.

"Tiểu Khê?"

Hạ Hướng Viễn gọi thêm một tiếng.

Lâm Khê cầm mấy bộ quần áo kia không biết đang nghĩ cái gì đó, Hạ Hướng Viễn gọi cô thêm một tiếng, hình như cô mới phản ứng lại.

Thật ra cô đã sớm đoán được Hạ Hướng Viễn chắc cũng là người sống lại, không phải xuyên không hay xuyên sách, bởi vì nếu như là xuyên việt thì anh sẽ không thể nào hiểu rõ tất cả về Hạ Hướng Viễn đến như vậy.

Nhưng cô không quan tâm đến điều đó, cô không bao giờ nghĩ đến việc chống lại anh ấy.

Cô không ghét anh ấy, thậm chí có thể nói, hai người chỉ đơn giản là một nửa công việc nửa bạn bè qua lại, chơi chung với nhau rất thoải mái. Nhưng cô cũng biết, bởi vì quá khứ của hai người, nên cũng chỉ dừng lại ở đó.

"Tiểu Khê."

Hạ Hướng Viễn dịu dàng nói: "Chúng ta có thể nói chuyện không?"

Lâm Khê phát hiện, Hạ Hướng Viễn là người rất biết tạo bầu không khí, người gợi lên cảm xúc của người khác.

Nếu là người bình thường, sẽ rất dễ dàng đi vào loại bầu không khí do anh ấy tạo ra, đi vào cảm xúc theo lời anh ấy nói rồi đi "nói chuyện" với anh ấy.

Đáng tiếc bộ não của Lâm Khê có chút khác với người bình thường.

Hoặc cũng có lẽ là vì cô không phải là "Lâm Khê" chân chính.

Cô lắc đầu rồi mỉm cười nói: "Hạ Hướng Viễn, em là một người rất nông cạn, không thích hợp để nói chuyện, nếu nói chuyện về quần áo thì còn tạm được."

Cô nói xong thì dừng một chút, nhẹ nhàng nói: "Buổi chiều em còn có việc nên đi trước đây, em cần gì thì sẽ quay lại tìm thím Hà, hai người cứ chậm rãi nói chuyện."

Nói xong thì cô buông quần áo đang nắm trên tay xuống, xoay người đi ra ngoài một cách rất tự nhiên.

"Em có biết chuyện Lương Triệu Thành sẽ ly hôn với em không?"

Bước chân của Lâm Khê ngừng lại, cô do dự nửa cái chớp mắt, rồi quay đầu nhìn về phía anh ấy.

Anh ấy từ từ nói: "Bởi vì anh ta tin lời đồn nhảm, hoặc bởi vì trước đây em không hợp với tâm ý của anh ta, biết rõ rằng sau khi ly hôn với em, em sẽ rơi vào tình cảnh xấu như thế nào, em có thể bị ăn tươi nuốt sống, sẽ c.h.ế.t thảm như thế nào, nhưng anh ta vẫn không quan tâm, trực tiếp bỏ rơi em."

"Thậm chí với khả năng của anh ta, sau khi ly dị với em, chỉ cần nhớ tới lời hứa với bà của em, chăm sóc em một chút, em sẽ không rơi vào tình huống đó. Tiểu Khê, nếu em đã biết những chuyện này mà còn lựa chọn tiếp tục sống với anh ta, em thật sự không để ý đến những chuyện này sao?"

Lâm Khê biết, nếu như cô đã có thể xác nhận Hạ Hướng Viễn là người sống lại thì Hạ Hướng Viễn chắc chắn đã sớm phát hiện ra sự khác thường của cô.

Nếu đã cùng thanh mai trúc mã "Lâm Khê" lớn lên, từng thật lòng yêu thương, thì anh ấy không thể nào không phát hiện ra những thay đổi của cô.

Chỉ là tình hình của cô phức tạp hơn, anh ấy thấy cô khác, nhưng không nhất định biết tình hình thực sự của cô.

Lâm Khê nhìn anh ấy, suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi mới chậm rãi nói: "Những chuyện anh nói, bây giờ vốn sẽ không xảy ra, em chỉ tin vào hiện tại, tin vào đôi mắt và cảm xúc của em, chỉ muốn sống thật tốt cho những ngày ở hiện tại và tương lai, cho nên những gì anh nói em thật sự không để ý. Hạ Hướng Viễn, chuyện cũ đã qua, thời gian thì luôn tiến về phía trước."

Trái tim Hạ Hướng Viễn giống như bị một cây búa nặng đập xuống, sắc mặt dần dần trắng bệch.

Lâm Khê khẽ thở ra một hơi: "Em đi về trước."

"Anh ta là một người rất mạnh mẽ và cứng ngắc!"

Lâm Khê xoay người lại, giọng nói của anh ấy lại vang lên ở phía sau, gằn từng chữ một: "Anh biết, anh ta là một người rất mạnh mẽ kiên định, mọi người đều có lòng yêu người mạnh mẽ, một người như vậy muốn làm cho phụ nữ yêu mến, thật sự rất dễ dàng. Nhất là người đã từng ở trong tình huống đó."

"Nhưng Tiểu Khê à, em là một người rất thông minh, chẳng lẽ em không biết, người như vậy khi yêu nhau thì mọi thứ đều tốt, bởi vì vẫn còn ở trong tình yêu, anh ta sẵn sàng cho em nhiều sự chú ý hơn, nhiều sự bao dung hơn, nhưng đó là lúc tình yêu còn cuồng nhiệt. Còn ở chung một đời, đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."

"Tiểu Khê, em là một người thích tự do theo ý muốn của bản thân, khoảng cách giữa hai người, không chỉ là khoảng cách tính cách, khoảng cách tuổi tác, khoảng cách giữa hoàn cảnh lớn lên và bối cảnh, mà còn khoảng cách giữa khái niệm về tuổi tác. Tiểu Khê, em thực sự muốn cuộc sống bị ràng buộc sao?"

Lâm Khê quay đầu lại nhìn anh ấy.
Bình Luận (0)
Comment