Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 112

Sau đó đại khái là muốn an ủi Trần Dã một chút, dừng một lát lại bổ sung thêm một câu: “Anh quen biết anh rể em nhiều năm như vậy, em ấy là một người rất đáng để phó thác và tin cậy, hơn nữa anh nhìn em ấy đối với chị em cũng thực sự rất tốt.”

Thằng nhóc vẫn luôn mang một biểu cảm lạnh lùng cool ngầu cuối cùng cũng vì lời nói này mà cười toe toét: “Đó là đương nhiên.”

Sau đó cậu lại nhếch nhếch lông mày: “Nhưng cũng là do chị em.”

Đỗ Tùng:...

Thằng nhóc này đúng là xấu xa mà.

Đỗ Tùng đưa Trần Dã đi dạo xung quanh đây, trưng cầu ý kiến cậu sau đó đưa cậu về nhà của mình, nhìn cậu mang theo Đậu Đậu con trai mình đi chơi, sau đó nói với vợ vài câu thì đã không nhịn được gọi điện thoại đến công ty của Lương Triệu Thành, tìm Triệu Bắc để hóng hớt chuyện.

Trước đây anh ấy cũng không hóng hớt đến thế, nhưng từ sau khi đến sở cảnh sát làm việc, thì lại thêm một căn bệnh buộc phải truy tìm căn nguyên, có lẽ là do thói quen nghề nghiệp đi?

“Triệu Bắc, Triệu Thành kết hôn được hơn nửa năm rồi, mà sao anh đây một chút thông tin cũng không nghe thấy vậy, cậu ấy không nói, chú cũng không nói cho anh biết luôn?”

Đỗ Tùng không dám chất vấn Lương Triệu Thành, nhưng ngữ khí với Triệu Bắc thì chả kiềm chế gì.

“Làm sao nói với anh được?”

Trên tay Triệu Bắc vẫn đang cầm bút đánh dấu cái gì đó, nghe thấy câu hỏi này của Đỗ Tùng thì cũng “hầy” một tiếng nói: “Em cũng mới biết chưa được hai tháng thôi mà.”

“Hả?”

“Đúng vậy, dù sao anh có hỏi em em cũng không quá rõ, bọn họ không nói thì em làm sao mà biết được.”

“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?”

Đỗ Tùng nhịn không được nói: “Triệu Bắc, Triệu Thành đến Tân An không phải là bởi vì cô gái đó đúng không? Lúc đó cô ấy mới được bao nhiêu tuổi chứ? Cậu ấy lúc trước…”

Nghĩ đến Lương Triệu Thành trong kí ức của anh ấy, anh ấy cảm thấy có chút huyễn hoặc.

“Này, anh nói cái gì vậy?”

Triệu Thành lập tức thay Lương Triệu Thành thanh minh: “Không có chuyện đó đâu, hôn sự này mới đầu đều là ý của bà nội Lâm, bà trước lúc lâm chung không yên tâm chị dâu cho nên mới phó thác chị ý cho anh Thành. Lúc đó anh Thành và chị dâu cũng không thân quen gì, sau đó trong nhà anh Thành có chuyện nên anh ấy quay trở về thành phố Bắc, vì vậy mới không nói ra bên ngoài.”

“Anh biết đấy, anh Thành là một người lúc nào cũng gánh vác trách nhiệm, nếu đã kết hôn rồi thì chắc chắn sẽ chăm sóc chị dâu khắp nơi, mấu chốt là con người chị dâu rất tốt, hầy, anh cũng nhìn thấy rồi đó.”

Anh ấy cũng ngại nói, anh cũng nhìn thấy rồi đó thôi, ai mà cưới được Lâm Khê rồi còn có thể đối xử tệ bạc với cô ấy sao?

Lại nói về Lâm Khê và Lương Triệu Thành.

Đỗ Tùng đưa Trần Dã rời đi, ở trong phòng, Lâm Khê hỏi Lương Triệu Thành: “Lúc nãy em nghe thấy Đỗ Tùng nói anh ở thành phố Bắc có vợ chưa cưới.”

Thật ra cô trước đây cũng nghe Diêu Cầm nhắc qua cha anh muốn để anh cưới con gái của chiến hữu bạn cha anh, nhưng anh thà rằng tranh cãi lớn với gia đình, chạy đến Tân An cũng không muốn cưới.

Vì vậy cô cũng không để chuyện này vào trong lòng.

Nhưng vợ chưa cưới, hơn nữa người trong quân đội của anh cũng đều biết, chiến hữu có quan hệ không tệ cũng biết rằng có một cô vợ chưa cưới như thế thì đây lại là một câu chuyện khác rồi.

Cô mới đầu khi mới xuyên qua đây, lúc bày mưu tính kế để ly hôn với anh cũng nhắc qua một lần, lúc đó anh hình như nói rằng anh không có người phụ nữ nào, nhưng mấy cái khác cô cũng không có hỏi kĩ cho nên cô không biết.

Lương Triệu Thành quét mắt nhìn cô: “Vậy em không phải cũng nghe thấy anh nói rằng anh không có vợ chưa cưới nào hết rồi phải không?”

“Chắc chắn là có một người như vậy chứ? Diêu Cầm cũng từng nói cha anh vẫn luôn muốn anh cưới con gái của chiến hữu bạn cha anh, anh nói em nghe xem là chuyện gì đi. Mấy ngày nữa em cũng phải đi thành phố Bắc rồi, em cũng không thể nào cái gì cũng không biết được, lỡ đâu có một người nhảy ra nói em cướp người đàn ông của cô ấy thì làm sao?”

Cô lại nói: “Không lẽ là người từ nhỏ cùng anh lớn lên, người lớn trong hai nhà đều thấy có ý định, tình cảm của hai người cũng rất tốt, nhưng anh vẫn luôn coi cô ấy là em gái, nhưng cô ấy lại thích anh, vẫn luôn cảm thấy sau này phải gả cho anh hả?”

“Nói bậy cái gì vậy.”

Anh vỗ nhẹ vào đầu cô một cái: “Đấy là chuyện của người nhà anh, nhưng lại không có bất cứ quan hệ gì với anh, chỉ là một người qua đường, nếu dám nhảy ra trước mặt em, em cứ cho cô ta cút.”

Lâm Khê cười “hì hì” một tiếng.

Sau đó cô ôm lấy anh nói: “Em yêu anh nhất.”

Những lời yêu thương của cô vẫn luôn như không cần tiền vậy.

Buổi chiều cô xúi giục Trần Dã ra ngoài, Lâm Khê nói là cần ôn tập, nhưng thật ra kỳ thi chuyên ngày là thi phác họa và vẽ tĩnh vật chuyên ngành, làm gì có cái gì cần phải ôn tập chứ. Cô kêu anh cùng cô ngủ trưa, nhưng giấc ngủ này bị giày vò đến cả một buổi chiều, sức lực của Lâm Khê đương nhiên không thể so với Lương Triệu Thành, cuối cùng cô vẫn nặng nề ngủ thiếp đi trong lòng anh.

Lương Triệu Thành vuốt ve làn da mềm mại trắng nõn như tuyết của cô, nghĩ đến bộ mặt với cái biểu cảm như gặp quỷ của Đỗ Tùng lúc trưa, anh nhớ ra rất nhiều chuyện trước đây, cũng có chút sửng sốt thất thần.

Anh biết là bản thân vô tri vô thức lún vào quá sâu, nếu như là nửa năm trước, hoặc là tùy tiện bất cứ khoảng thời gian nào trong quá khứ, nếu như có người nói với anh, anh sẽ cùng một người phụ nữ dây dưa sâu như vậy, sẽ đặt một người phụ nữ lên đỉnh của trái tim mà nuông chiều thì anh chắc chắn sẽ cảm thấy người đó có khả năng não có vấn đề.

Anh trước đây chưa bao giờ nghĩ đến việc cưới vợ, hoặc là cho dù có cưới vợ thì cũng là kiểu quan hệ cấp trên cấp dưới, cực kỳ xa cách, bởi vì anh đã quen việc kiểm soát, cho dù có là vợ anh đi nữa thì cũng không được vượt quá ranh giới.

Nhưng mà đối với cô lại hoàn toàn không phải như vậy.

Mỗi câu tình cảm mà cô nói, mỗi lần cô ôm lấy anh, dùng đôi mắt xinh đẹp kia nhìn anh, hoặc là dựa vào trong lòng anh nói “Em rất thích anh” “Em rất yêu anh”, tuy trên mặt anh không có biểu cảm gì, nhưng anh rõ ràng biết rằng, mỗi lần nói như thế, mỗi lần ở dưới thân anh ôm chặt lấy anh, kêu tên anh thì trái tim anh lại lún sâu thêm một phần.

Anh nghĩ về mọi chuyện, bàn tay thì lại vô thức dùng lực khiến cho cô ở trong lòng anh kêu lên khe khẽ, cứ như là đang làm nũng mà chui vào trong lòng anh, anh trong chốc lát hít một hơi thật sâu.

Bọn họ ở thành phố Hoa bốn ngày.

Nhà Đỗ Tùng sống ngay gần đấy, ngày thứ hai Lâm Khê thi xong thì buổi tối đã ở nhà Đỗ Tùng ăn cơm.

Vợ của Đỗ Tùng tên là Phó Lan Nguyệt, là một bác sĩ khoa phụ sản, cũng đang làm việc tại một bệnh viện gần đây.

Tính cách Lâm Khê tốt, chỉ với một bữa ăn mà đã cùng Phó Lan Nguyệt chung sống không tồi rồi, đặc biệt là cậu con trai ba tuổi Đậu Đậu nhà Đỗ Tùng, thằng bé cực kỳ thích Lâm Khê, một tiếng dì hai tiếng dì mà vây xung quanh cô không dừng. Trẻ con những lúc như này là đáng yêu nhất, Lâm Khê cũng thích trêu nó, cô học mỹ thuật cho nên cách dỗ trẻ con bằng đồ chơi có rất nhiều, tùy tiện vẽ bừa một cái, lấy giấy gấp thành con động vật nhỏ, sau đó tô màu lên, vẽ thêm cái mắt thì đã sinh động bức người rồi.

Phó Lan Nguyệt nhìn con trai thích Lâm Khê như vậy cũng rất vui, cô ấy kiến nghị nói: “Hai em tìm nhà thì tìm ở gần nhà anh chị đây, cách trường học cũng không xa, ngày thường cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Lương Triệu Thành nhìn Lâm Khê: “Nếu như khu dành cho người nhà trong trường học có nhà thì tốt nhất sống trong khu dành cho người nhà, ở đây an ninh trật tự tốt, nếu như không có thì bọn em sẽ sống ở gần đây.”

Phó Lan Nguyệt gật đầu nói: “Để anh Đỗ giúp hai đứa xem xem, chị nhớ trong khoa phụ sản bọn chị có người nhà của một y tá hình như là ở viện Mỹ Thuật, lát nữa chị cũng nhờ cô ấy giúp em hỏi một chút tình hình bên kia.”

Lâm Khê cười nói: “Cảm ơn chị dâu, có điều chuyện này cũng không vội, đợi em qua đi học còn phải hơn nửa năm nữa, nói không chừng còn thi không đỗ cũng chưa biết chắc được, vậy lúc đó em chỉ có thể học ở đại học Trung Sơn thôi, khoảng cách có chút xa, vẫn là đợi sau khi lấy được giấy báo đỗ rồi nói tiếp ạ.”

Tuy là bản thân cô cảm thấy mình thi cũng không tệ, nhưng học viện Mỹ Thuật tuyển sinh ít, thẩm mỹ m thì lại càng khó nói, chứ không phải bản thấy cảm thấy không tệ thì có thể nhất định thi đỗ.

Ngược lại đại học Trung Sơn, nhìn vào điểm thi đại học thì cái này lại ổn định hơn một chút.

Lâm Khê ăn nói rất khiêm tốn, Đỗ Tùng vốn dĩ đang uống trà trên bàn, nghe thấy cô nói lời này, cốc trà đang bưng trên tay liền đông cứng lại, may mà không làm bản thân mình bị nghẹt.

Đôi tay đang xiên miếng táo của Phó Lan Nguyệt cũng đột ngột dừng lại, biểu cảm vừa cứng ngắc vừa thảng thốt ngẩng đầu nhìn Lâm Khê, một bộ mặt bối rối và mất phương hướng, không biết là có phải bản thân mình nghe nhầm hay không. “Thi không đỗ học viện Mỹ Thuật thì học ở đại học Trung Sơn á?”

Đỗ Tùng liên tục ho khan vài tiếng, đặt cốc xuống bàn, trì hoãn một lúc mới hỏi Lâm Khê, nói: “Em dâu, có phải em nói sai rồi không?”

Đỗ Tùng nghe nói Lâm Khê là học lại, còn là thi học viện Mỹ Thuật cho nên mới đoán là cô chắc hẳn thành tích không tốt, tham gia thi nghệ khảo là bởi vì tìm một con đường khác cho mình nên học đại học. Không ít gia đình có hoàn cảnh không tệ, muốn để con cái thi lên đại học nhưng do thành tích kém cho nên đều hướng đến phương hướng này mà bồi dưỡng con cái, nhưng thi không đỗ học viện Mỹ Thuật thì học ở đại học Trung Sơn, đây gọi là lời nói gì chứ?
Bình Luận (0)
Comment