Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 119

Tôn Văn Anh cười mà nói với thím Thu, thái độ cũng là kiểu thân mật đối với người nhà, nên tuy rằng là bị phản lại lời nói, nhưng thím Thu cũng không bực mình. Ngược lại oán trách mà cười, xoay người đi tới giá giày, cầm mấy đôi dép lê bông để xuống dưới rồi nói: “Được, được rồi, mau tiến vào đi, mấy đôi dép này đều là chuẩn bị riêng cho các cháu cả đấy, đồ mới hết.”

Lương Triệu Thành nhìn qua, đúng thật là đồ mới.

Anh đưa đống lễ vật đang xách trên tay cho thím Thu, nói “vâng”, nhưng cũng không lập tức mang dép vào, mà lại nghiêng đầu nói một câu gì đó với Lâm Khê và Trần Dã. Sau đó chờ Lâm Khê và Trần Dã cởi khăn quàng cổ cùng áo lông vũ xuống, duỗi tay cầm giúp bọn họ rồi vắt lên trên giá áo, sau đó mới đi đến chỗ thím Thu, lấy từ chỗ thím Thu hai đôi dép, một lớn một nhỏ, sau đó lại đưa cho Lâm Khê và Trần Dã. Nhìn hai người đổi dép, còn tận tình cất hai đôi giày mà hai người cởi ra, để lên giá giày, chờ Lâm Khê đổi dép xong, lúc này mới tự mình đi đổi giày.

Mọi người:???

Mọi người trong phòng đều kinh ngạc tột đỉnh.

Cái người cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cô gái và cậu bé kia, thật sự là Lương Triệu Thành mà bọn họ quen biết sao?

Trong lúc này mọi người giấu không được vẻ mặt phức tạp mà đánh giá Lâm Khê.

Cô mang một cái áo khoác lông vũ dài màu đỏ như lông phượng, cùng với một cái khăn lông nhung màu trắng ngà, phía dưới là đôi giày da cổ cao đến đầu gối được đặt làm riêng.

Khăn lông màu trắng to rộng phối với áo khoác lông vũ dài, người bình thường mặc sẽ có cảm giác hơi mập mạp, nhưng mặc ở trên người cô lại không thấy mập chút nào, chỉ cảm thấy càng thêm xinh xắn đáng yêu, đặc biệt là màu đỏ của áo khoác càng làm tôn lên màu da trắng mịn như tuyết của cô, vô cùng kiều diễm.

Chờ đến khi cởi áo khoác lông vũ ra, bên trong chính là áo blazer và váy kẻ caro, rất khéo léo và hào phóng, cũng làm dáng người trông càng thon dài và mảnh khảnh hơn.

Điều này hoàn toàn làm điên đảo ấn tượng của bọn họ về cô trong nửa năm qua khi phải sống trong đủ loại lời đồn, càng làm gia tăng thêm phần ấn tượng.

Lúc trước tướng quân Lương bệnh tật yêu cầu Lương Triệu Thành kết hôn với cô con gái thứ hai nhà tham mưu trưởng Dung, Dung Hoa An. Sau đó Lương Triệu Thành đột nhiên ném cho cả nhà một quả bom, nói đã cùng cô gái nhà họ Lâm ở Tân An đi đăng ký kết hôn rồi, còn trực tiếp đưa m giấy đăng ký kết hôn ra, có thể tưởng tượng được việc này làm mọi người chấn động như thế nào.

Tiếp theo bọn họ quanh năm suốt tháng từ trong ra ngoài đều nghe nói rằng, cô gái này xuất thân từ một gia đình không có điều kiện gì, sau lại dựa vào tiền bồi thường của căn nhà bị phá bỏ và di dời mà phất lên. Nhưng đối với những người có xuất thân như bọn họ, cũng chỉ là chút tiền lẻ mà thôi, bà nội cô gái đó trước kia là giúp việc cho nhà của mẹ Lương Triệu Thành, khi còn nhỏ đã từng chăm sóc Lương Triệu Thành mấy ngày. Trước khi c.h.ế.t đã dùng ân tình để ép cưới Lương Triệu Thành, còn nữa, cô gái kia còn có một người bạn trai cũ, tên bạn trai cũ kia là con trai của một con ma bài bạc, thậm chí đã đánh bạc đến táng gia bại sản, sau đó cô gái kia chia tay với anh ta.

Tóm lại, không có một lời nào hay.

Cho nên trong đầu của từng người bọn họ đã tưởng tượng ra hình ảnh của một cô gái.

Tuổi trẻ, có chút nông cạn, ăn mặc tùy tiện theo trào lưu đi trên đường cái hay thấy, thậm chí còn có khả năng là Lương Triệu Thành cũng không phải thật sự muốn cưới cô, có lẽ là vì muốn báo đáp ân tình, có lẽ là muốn từ chối mối hôn sự với nhà họ Dung.

Hiện tại thì sao???

Chỉ có Tôn Văn Anh là còn tốt hơn một chút.

Bởi vì chồng cô ấy đã từng đến Tân An một chuyến.

Lúc trước sau khi Lương Hằng Nghị đi xong trở về, suốt một đoạn thời gian dài đều bày ra vẻ mặt căng chặt.

Cô ấy hỏi anh ấy làm sao vậy, có phải là cuộc hôn nhân này có vấn đề gì hay không.

Mặt chồng cô ấy lập tức suy sụp, nói: “Cô gái kia tâm cơ sâu, gia thế phức tạp, gia giáo cùng với nhà chúng ta hoàn toàn không giống nhau, anh chỉ sợ cuộc đời của Triệu Thành sẽ bị hủy ở trong tay cô ta.”

Tôn Văn Anh khiếp sợ, hoài nghi nói: “Không phải cô gái kia là thuộc diện con cái mồ côi cha của cấp dưới cũ của cha chúng ta sao? Như thế nào lại có gia thế phức tạp, gia giáo không hợp?”

Cô ấy dừng lại một hồi, “mồ côi cha”, nói cách khác là cha cô đã sớm qua đời, những tình huống khác trong nhà như thế nào thì hoàn toàn không biết.

Cô ấy không muốn một cô dâu một chút “gia giáo” cũng không biết gả vào nhà mình, đặc biệt còn là cô dâu của em chồng cô ấy, cho nên cô ấy nói: “Nhưng Hằng Nghị à, dựa theo tính cách kiên nghị ẩn nhẫn, cũng rất có chính kiến của em hai, nếu em ấy nguyện ý cưới cô gái kia, thì hẳn là cô ấy nhất định có chỗ đáng khen.”

Lời nói còn chưa nói xong chồng cô ấy lại giận dữ nói: “Có cái chỗ gì đáng khen chứ? Nhan sắc sao?”

Tôn Văn Anh: “...”

Sau đó cô ấy lại hỏi chồng mình, nhưng chồng cô ấy lại không chịu nói gì hết.

Nhưng chỉ dựa vào mấy câu nói ngắn ngủn này, đã khác hoàn toàn những tin đồn thất thiệt bên ngoài rồi.

Cái gì mà “báo đáp ân tình”, cái gì mà “ép cưới”, ý là em hai hoàn toàn bị động, không muốn cuộc hôn nhân này.

Tuy chồng cô ấy có nói là cô gái kia có “nhan sắc”, thế nhưng lại sợ cô gái kia có thể làm ảnh hưởng đến em hai, sợ anh bị hủy ở trong tay cô, vậy hiển nhiên là cô gái này có thể ảnh hưởng đến em hai.

Hiện tại cô ấy xem như gặp được người thật.

Thật sự rất đẹp.

Nhưng không phải là loại đẹp kiểu quyến rũ yêu mị như ban đầu cô ấy đoán.

Nhìn thấy một cô bé trong veo linh động như này, quả thực là rửa mắt mà nhìn, đừng nói là em hai thích, ngay cả khi cô ấy mới chỉ nhìn một cái cũng đã cảm thấy muốn nhìn thêm cái nữa.

Tôn Văn Anh và chồng cô ấy không giống nhau.

Chồng cô ấy yêu cầu đối với tiêu chuẩn bạn đời của em trai mình rất cao, cảm thấy em trai mình cho dù không cưới Dung Hoa An, cũng nhất định phải cưới một cô vợ môn đăng hộ đối có thể cùng lui cùng tiến trong cuộc sống.

Nhưng Tôn Văn Anh cảm thấy rõ ràng Lương Triệu Thành có chính kiến của bản thân mình, đối với những gì cha và anh trai anh nói hoàn toàn là lười nghe, tính tình một khi đã quyết thì mười con trâu kéo cũng không lại, đừng tưởng là cứ muốn anh cưới ai là anh sẽ cưới người đó?

Nếu anh có thể nghe lời thì anh đã sớm cưới Dung Hoa An rồi, cũng sẽ không chạy tới tận Tân An lập nghiệp.

Hướng đi cùng không giống nhau, nghe nói Lương Triệu Thành ở Tân An mở công ty cũng vô cùng thành công.

Tôn Văn Anh cảm thấy mặc kệ cậu em chồng này cưới ai, bọn họ chỉ cần cô có thể lễ phép ở chung, quan hệ hòa hợp là được.

Cho nên từ lúc thím Thu mở cửa, ánh mắt Tôn Văn Anh vẫn luôn dừng ở trên người cô và Lương Triệu Thành còn có cậu bé tên Trần Dã kia nữa.

Lúc cô ấy nhìn thấy thím Thu lớn tiếng nói cái gì mà “cả nhà đều đang chờ các cháu”, sắc mặt của Lương Triệu Thành đã lập tức trầm xuống, thấy sườn mặt anh khi nhìn Lâm Khê rõ ràng rất ôn hòa, biểu tình kia của anh thì cô ấy chỉ được thấy một lần vào trước kia khi Tiểu Vệ được sinh ra, nhưng cũng có chút không giống nhau.

Cho nên thái độ nghênh đón chân thành của Tôn Văn Anh chính là gãi đúng chỗ ngứa.

Ngay cả con trai mình Lương Vệ, cô ấy cũng đã sớm dặn dò cậu bé, bảo cậu bé nhất định phải lễ phép, ở chung thật tốt với Trần Dã.

Tôn Văn Anh đưa bọn họ tiến vào.

Lúc này biểu cảm của những người khác đã điều chỉnh lại.

Mẹ kế của Lương Triệu Thành, vợ của tướng quân Lương cũng đi lên tiếp đón.

Bà ta tên là Chu Vấn Bình, là phó đoàn trưởng bộ văn hoá và nghệ thuật của Sở Công Tác.

Bà ta rất am hiểu việc giao tiếp với người trẻ tuổi, đặc biệt là các cô gái.

Từ khi người vào cửa, bà ta cũng đã đứng lên, lúc này cũng tiến lên nghênh đón, hoan nghênh Lâm Khê và Trần Dã, cười nói: “Đây là đồng chí Lâm Khê đúng không? Lớn lên thật xinh đẹp, mọi người đã mong chờ được gặp cháu từ rất lâu rồi đấy.”

Thái độ của phó đoàn trưởng Chu so với Tôn Văn Anh còn nhiệt tình hơn, nhưng chính là có chút cảm giác giống như lãnh đạo từ trên nhìn xuống, chỉ là cố tình nhiệt tình thân thiết mà thôi.

Lâm Khê cũng kêu một tiếng “dì Chu”.

Trên mặt Chu Vấn Bình cứng đờ, tuy rằng Lương Hằng Nghị và Lương Triệu Thành cũng xưng hô với bà ta như vậy.

Chu Vấn Bình đưa Lâm Khê cùng Trần Dã tới vị trí ngồi, sau đó nói với với hai người trẻ tuổi một nam một nữ đang đứng trước sô pha: “Hằng Hiên, Đình Đình, mau tới đây gặp anh hai và chị dâu nè.”

Đó là đôi nam nữ mà bà ta sinh ra, Lương Hằng Hiên 21 tuổi, Lương Tuyết Đình 19 tuổi.

Ánh mắt hai người không giống nhau, nhưng có điểm giống nhau chính là, nãy giờ hai người họ vẫn luôn nhìn và lặng lẽ đánh giá Lâm Khê.

Lương Hằng Hiên bị vẻ đẹp làm cho kinh ngạc.

Lương Tuyết Đình lại khinh thường, còn có chút không phục.
Bình Luận (0)
Comment