Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 12

“Xin lỗi.”

Cô nghe thấy anh nói: “Đoạn thời gian này tôi không ở đây, có phải xảy ra rất nhiều chuyện hay không?”

Lúc anh gọi điện thoại về công ty cũng có hỏi qua người khác, biết đại khái một số chuyện.

Nhưng nghe thấy đều là cô cùng một nhà Trương Tú Mai sống chung rất tốt.

Lại không nghĩ tới bên trong lại tốt thành ra như này.

Nếu như là thực sự tốt, vậy anh cũng không còn lời gì để nói.

Nhưng nếu là do cô bị ép buộc, chịu uỷ khuất để được an toàn, vậy có nghĩa là anh chưa làm tròn trách nhiệm rồi.

Anh nói xin lỗi với cô trước, khi nghe Chu Lai Căn và Trương Tú Mai bọn họ nói, dưới tình huống giữa cô và Hạ Hướng Viễn vẫn còn đang lằng nhằng với nhau.

Khí thế của con người này rất ác liệt, nhìn trông cũng rất nghiêm khắc nhưng cũng không vừa nghe đã tin.

Trái tim cô nhẹ nhõm hơn một chút.

Cô cố gắng giảm bớt ảnh hưởng của anh đến bản thân cô, định thần lại, gật gật đầu xong lại lắc lắc đầu, nói: “Đúng là xảy ra rất nhiều chuyện. Có điều không trách anh, anh không cần phải nói xin lỗi với tôi.”

“Có điều lời lúc nãy Chu Lai Căn nói, nhà họ Hạ, Hạ Hướng Viễn.”

Cô cân nhắc một lúc sau đó giải thích nói: “Tôi với Hạ Hướng Viễn đã không còn có cái gì nữa rồi, chỉ là thím Hà quả thực có thường xuyên qua đây tìm tôi, thím từ nhỏ đã nhìn tôi lớn lên, nhà bọn họ gặp phải tình cảnh này đến cầu xin tôi, tôi cũng không nhẫn tâm được cho nên mới đưa cho thím chút tiền sống qua ngày, nếu không, bọn họ sợ là đến cơm cũng ăn không nổi, nhưng chuyện hai người chúng ta đính hôn, tôi đã nói với thím rồi, sau này chung sống với bọn họ cũng sẽ chú ý chừng mực.”

Mặc kệ như nào, dựa vào quan hệ bây giờ của hai người, có một số chuyện giải thích rõ ràng là sự tôn trọng cơ bản đối với người đó.

Cũng không biết tại vì sao, lúc cô đối mặt với Trương Tú Mai, đối mặt với Chu Lai Căn hoặc là những người như Hà Đông Mai, cô có một loại tâm thái “coi như bây giờ là đang tham gia trò chơi thực tế” để đối diện với họ, nhưng đối với Trần Dã, đối với con người đang đứng trước mặt cô bây giờ, cô sẽ có một loại cảm giác, bây giờ không phải là trò chơi thực tế gì, cô thật sự chính là “Lâm Khê”, những người bên cạnh cô là những người thực sự có m.á.u mủ thịt thà, tình cảm sâu nặng với cô.

Có lẽ là bởi vì mấy người Trương Tú Mai - Chu Lai Căn không hề quan tâm cô, lúc bọn họ nhìn cô, thứ nhìn thấy không phải là cô, giống như cô chỉ là một phù hiệu, một cái phù hiệu có khả năng mang đến cho bọn họ cái gì đó.

Nhưng Trần Dã và người trước mặt cô đây lại không giống bọn họ.

Lúc hai người nhìn cô thì đó chính là nhìn con người cô.

Cô nhìn thấy thần sắc của Lương Triệu Thành dịu đi hơn một chút.

Anh nói: “Em không giúp được bọn họ, sau này không cần qua lại với bọn họ nữa, bọn họ tìm em thì em nói với tôi.”

Nói xong anh ngừng một lát lại nói: “Cũng đừng lén lút đi gặp Hạ Hướng Viễn nữa.”

Câu nói của anh ngắn gọn, nhưng ngữ khí thì là hình thức mệnh lệnh trực tiếp, mệnh lệnh mang theo tính áp bức.

Có lẽ anh không phải có ý đó mà bởi vì anh vốn dĩ vẫn luôn nói như vậy.

Lâm Khê trong chốc lát có chút không biết nên nói cái gì mới tốt.

Từ nhỏ cô đã luôn có một loại giác quan nhạy bén đối với con người.

Mấy câu ngắn gọn này của anh, còn có thái độ cũng như phương thức xử lý đối với Trương Tú Mai và Chu Lai Căn lúc nãy đã khiến cho một phần tính cách của anh đã được tiết lộ rõ ràng.

Quả quyết, mạnh mẽ, cực kỳ kiên định với ý kiến của bản thân, thậm chí có khả năng là rất cố chấp.

Người như này, làm bạn bè rất đáng tin cậy, nhưng quan hệ thân mật có lẽ sẽ khiến người khác cảm thấy nghẹt thở.

Cô “ừ” một tiếng, không muốn nói quá nhiều vào chủ đề này, ánh mắt liếc qua bát mì trên mặt bàn, nghĩ rằng vẫn nên làm dịu cái bầu không khí căng thẳng này xuống đã rồi lại nói tiếp chuyện khác.

Cô nói: “Anh vừa mới từ Bắc Thành trở về à? Đã ăn cơm chưa? Trong nồi vẫn còn nước mì, hay là tôi đi làm cho anh một bát mình nhé, những chuyện còn lại để sau rồi lại nói.”

Lúc trước cô nghe nói anh đi Bắc Thành rồi, còn đặc biệt hỏi qua Trần Dã, Trần Dã nói từ Bắc Thành đến Tân An, ngồi tàu hoả mất hai mươi mấy tiếng.

Ánh mắt của anh lại càng dịu hơn một chút, tuy đối với Lâm Khê mà nói, anh vẫn mang vẻ mặt nghiêm nghị như vậy.

Anh nhìn cô một cái, lại nhìn bát mì còn sót lại trên bàn, trầm mặc một lúc, nói: “Để tôi làm cùng em đi, em nói cho tôi biết đồ để ở đâu, tôi nấu là được rồi.”

Anh quả thật là có hơi đói, mới vừa trở về cất hành lý và cởi bỏ áo khoác ra thì đã nghe thấy Triệu Bắc nói “Anh Thành, em vừa đi qua đại viện nhà họ Lâm, nghe thấy bên trong hình như có người khóc lóc ầm ĩ” cho nên anh đã trực tiếp vội qua đây.

Anh nói xong liền trực tiếp đi đến cạnh bàn rồi thu dọn bát mì lúc trước Lâm Khê và Trần Dã ăn còn thừa.

Thu dọn cực kỳ nhanh nhẹn lưu loát, sau đó bê đồ vào phòng bếp.

Lâm Khê còn chưa kịp phản ứng lại.

May mà không phải là ông lớn ngồi xuống chờ đồ ăn dâng lên, nhưng mà lại là một loại cảm giác người này quả thực rất mạnh mẽ, ở chỗ này quá coi như mình là chủ nhân rồi, hình như cái chuyện gì cũng là do anh chỉ đạo, là do anh làm chủ.

Tâm trạng Lâm Khê cực kỳ phức tạp.

Cô đi theo anh vào phòng bếp, kết quả cô chỉ là đơn giản đưa mì, đưa cho rau cho anh, còn lại cái gì anh cũng làm xong hết rồi.

Sau đó, cô cầm lấy cái cốc nhìn anh ăn.

Còn anh, dưới ánh nhìn của cô, vẫn ăn uống một cách quá bình thản tự nhiên, giống như hoàn toàn không có cô ở đây vậy.

Ngược lại là Lâm Khê, khi anh thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn về phía cô, cô có chút bối rối mà nhìn vào chỗ khác.

Lần nào cũng như vậy.

Kiếp trước Lâm Khê lớn lên xinh đẹp.

Đàn ông thích cô phải xếp hàng dài, tuy rằng đa phần là hôm nay thích bạn, ngày mai thích người ta.

Nhưng lúc ở bên cạnh cô, nhìn vào trong mắt cô vẫn luôn có chút ánh sáng, thứ ánh sáng ấy là loại nhìn thấy yêu thích hay là nhìn thấy một cô gái xinh đẹp.

Cơ thể này với tướng mạo của cô trước đây vốn dĩ là giống nhau, nhưng mà xét về mặt chi tiết thì kém hơn một chút, dù sao thì cũng vẫn cực kỳ xinh đẹp.

Nhưng mà cuộc gặp mặt này, cách sống chung trầm mặc và giản đơn này đã giúp cô xác định được, người đàn ông này, anh không hề thích cô.

Ánh mắt anh nhìn cô, cô nhìn thấy có nghi hoặc, có kinh ngạc hoặc cũng có cố gắng điềm đạm, nhưng thực sự không có chút tình cảm nào, ánh mắt anh nhìn Trần Dã còn có chút độ ấm, đối với cô xác thực chỉ có lạnh nhạt, thậm chí còn có chút tránh né.

Cô càng thêm xác định, chuyện đăng ký kết hôn chắc hẳn đều do trước khi bà nội Lâm lâm chung cầu xin anh.

Có đều bởi vì cái này, ngược lại cô cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút, một chút lo âu trước đây cũng không còn nữa.

“Anh Lương, lúc đầu đăng ký kết hôn là bởi vì bà nội tôi đúng không? Là bà nội tôi không yên tâm về tôi và Tiểu Dã cho nên cầu xin anh mà anh thì không nhẫn tâm từ chối vì vậy mới đáp ứng bà, đúng không?”

Lâm Khê ở trong lòng sắp xếp lại ngôn từ nửa ngày, mắt thấy anh sắp ăn xong rồi, cuối cùng cũng quyết định nói ra.

Nếu không thì phải làm sao?

Hai ngày nay, nói không chừng đêm nay anh liền qua đây ở, đến lúc đó thật sự làm vợ chồng chắc?

Lâm Khê nhìn cơ thể cao to như tường đồng vách sắt của anh, dưới lớp áo quân đội kia, cô cảm thấy có khả năng cơ bắp đấy còn cứng hơn cả đá, da đầu cô có chút tê dại.

Tướng mạo, khí chất còn có thân hình của anh, nếu như cô vẫn là Lâm Khê, vẫn là người sống ở thời đại yêu đương một chút cũng chả có gì to tát của kiếp trước kia thì quả thực người này sẽ khiến cô muốn nhìn thêm vài ba cái, nhìn rồi thậm chí sẽ có cảm giác, có có hội thử thì sẽ thực sự thử.

Nhưng yêu đương cũng không mà trực tiếp “đạn lên nòng” với một người lạ như này, sau đó lại trực tiếp tiến vào trạng thái kết hôn vẫn là có chút mạnh bạo nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment