Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 140

Lại nói về Tôn Văn Anh.

Tôn Văn Anh quay về nhà họ Lương, hai cha con nhà họ Lương cũng đang đợi cô ấy. Vừa về đến nhà đã bị Lương Hằng Nghị gọi cùng đi đến phòng làm việc của tướng quân Lương.

Tướng quân Lương hỏi Tôn Văn Anh tình hình sau khi người nhà họ Dung đến nhà họ Trịnh.

Tôn Văn Anh không muốn vì sự chuyển lời của mình mà tạo thành bất cứ sai sót nào ở giữa, nên cố gắng hết sức kể lại chính xác tình cảnh lúc đó, nhắc lại mỗi lời thoại của mỗi người.

Đến cuối cùng, chỉ coi như không nhìn thấy vẻ mặt của chồng và cha chồng, nhắc lại những lời bà cụ Trịnh dạy dỗ cô ấy, chỉ trích cha chồng ‘có mẹ kế thì sẽ có cha dượng’, chỉ trích chồng mình ‘cùng với người khác làm bẩn thanh danh của em trai em dâu mình’ không sót một chữ.

Trong lòng cô ấy chưa từng không cảm thấy cha chồng và chồng mình đối xử với em chồng quá đáng, nếu như Lương Triệu Thành là một công tử quần áo lụa là làm việc không đứng đắn thì cũng thôi đi, rõ ràng em chồng này của cô ấy làm việc nhanh gọn nghiêm túc mà lại không mất đi thận trọng, có thủ đoạn có năng lực, vốn dĩ tốt nghiệp trường quân đội, tiền đồ trong quân đội cũng rất tốt.

Có điều năm đó cô ấy cũng từng cảm thấy em chồng quá ương ngạnh, tính tình quá kém, thực ra cũng không cần phải vừa gặp cha đã cứng đầu cố chấp như vậy, nhưng sau đó mới dần dần phát hiện, chỉ cần em chồng mềm yếu non nớt hơn một chút, không đủ thông minh sắc sảo thì e rằng cả đời này của anh đều sẽ bị ba mình sắp xếp cho hết. Về phần vợ con, ngoại trừ Dung Hoa An thì sẽ không còn lựa chọn nào khác.

Lương Hằng Nghị nghe vợ mình nói vậy, vẻ mặt trở nên khó coi. Tướng quân Lương nghe xong sắc mặt lại không có bao nhiêu kinh ngạc, ông ấy chỉ ngẩn ra, không biết là đang nghĩ gì.

“Cha.”

Lương Hằng Nghị nói: “Chuyện này cũng là lỗi của con, ban đầu con truyền tin tức về đã có sai lầm.”

Ban đầu Triệu Thành nói đã đăng ký kết hôn, cha nghe nói là con gái của nhà họ Lâm, thật ra thì cũng không nói gì nữa. Sau khi anh ấy đi thăm dò nói cô và Triệu Thành không phù hợp, sau khi đến Tân An một chuyến lại càng phản đối. Vợ anh ấy đề cập đến tin đồn trong đại viện, lúc đó anh ấy không thích Lâm Khê nên đã giữ im lặng, càng không nói cho cha mình biết.

Về phần mẹ kế, lại càng không nói ra.

Tướng quân Lương khoát tay.

Năm đó Trịnh Trí Đồng đã từng khuyên ông ấy dưa ép thì không ngọt, tính cách của Triệu Thành không phải là kiểu phục tùng, nếu như anh đã không thích hôn sự với nhà họ Dung vậy thì bỏ đi.

Nhưng ông ấy lại cảm thấy hôn sự giữa hai nhà đã được bàn bạc nhiều năm như vậy, chắc con trai sẽ có trách nhiệm với Hoa An, anh quá bướng bỉnh.

Ông ấy quay lại hỏi Tôn Văn Anh: “Văn Anh, con nói xem nếu như mẹ của Triệu Thành còn sống thì sẽ làm gì? Không.”

Thật ra thì ông ấy hiểu rất rõ, nếu như Song Ngưng còn sống, e rằng bà ấy sẽ đoạn tuyệt với ông ấy. Tính cách của bà ấy là như vậy, có người ngoài nào có thể sánh được với con trai của bà ấy chứ? Bà ấy càng ghét những khuôn sáo cổ hủ của ông ấy. Rất nhiều người nói rằng con trai thứ bướng bỉnh ngoan cố tính khí kém như vậy là giống ông ấy, thật ra không phải vậy, anh giống mẹ anh.

Ông ấy vẫn luôn biết, nhưng lại không tán thành.

“Các con ra ngoài hết đi.” Ông ấy nói.

“Cha.”

“Ra ngoài đi.” Tướng quân Lương phất phất tay.

Đợi sau khi con trai con dâu ra ngoài, ông ấy thở dài, từ từ ngồi dựa lên ghế ngẩn ra một lúc, nhắm mắt lại. Nhưng vừa mới nhắm mắt thì điện thoại đã vang lên ‘tinh tinh’.

Ông ấy nhìn điện thoại, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt vốn hoảng hốt và rầu rĩ nay đã biến mất, sắc mặt dần dần thu lại, nhấc máy lên nghe.

“Bá Dung.”

Đầu dây bên kia là tham mưu trưởng Dung Dung Quốc Minh, giọng điệu của ông ta tràn ngập đè nén sự tức giận: “Bá Dung, tôi nghe theo ý của ông, đã bảo vợ tôi áp giải em gái tôi đến nhà họ Trịnh xin lỗi con bé kia, nhưng ông có biết con bé đó đã làm gì không? Ở nhà họ Trịnh một lần nữa ép em gái tôi thất lễ, ông biết em gái tôi rồi đấy, nó chỉ có một mình Tiểu Sơn, ép nó thề đoạn tử tuyệt tôn chẳng phải là khiến nó sụp đổ sao?”

“Bây giờ cái miệng kia của nó, toàn bộ đại viện toàn bộ quân khu đều biết rồi, con gái của Dung Quốc Minh tôi không gả đi được, đưa đến cửa rồi con trai ông cũng không cần. Thế vẫn chưa đủ, con trai ông lấy vợ con gái tôi vẫn chưa bỏ qua, khóc lóc om sòm lăn lộn nguyền rủa con dâu ông đi chết. Bá Dung, ông muốn ép Hoa An đến c.h.ế.t sao?”

Ông ta nói đến câu cuối cùng thì cơn thịnh nộ đã bùng nổ, giọng nói hoàn toàn biến thành bi ai của một người cha, khiến người ta lộ vẻ xúc động.

“Vậy ông muốn thế nào?”

Nhưng tướng quân Lương lại không xúc động, ông ấy lạnh nhạt nói: “Quốc Minh, vậy ý của ông là thế nào? Lời xin lỗi của mấy người chính là gọi bà Hứa ấn cho vợ của Triệu Thành cái tội vì chuyện cũ của Hoa An và Triệu Thành mà ghen tị khóc lóc om sòm, đánh bề trên không xứng làm vợ của Triệu Thành?”

“Xác thực lời đồn trước đây vợ ông và em gái ông đã truyền ra, con bé nhúng tay vào hôn sự giữa Triệu Thành và Hoa An, dùng ân đức cũ uy h.i.ế.p cưỡng ép Triệu Thành cưới con bé, hoặc là hồ ly tinh thủ đoạn cao minh cướp lấy hôn sự của Hoa An? Cứ như vậy làm trong sạch thanh danh của Hoa An, của nhà họ Dung các người sao?”

“Bá Dung!”

Dung Quốc Minh ở đầu dây bên kia nóng nảy, nhưng tướng quân Lương không cho ông ta cơ hội lên tiếng nữa.

Ông ấy nói: “Quốc Minh, tôi bảo các người đi chủ động hòa giải đã là sự khoan dung, nể tình xưa nghĩa cũ lớn nhất của tôi. Nhưng các người vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn đạp vợ của Triệu Thành một cái để đổi lấy danh tiếng trong sạch. Quốc Minh, Hoa An là con gái ông, nhưng Triệu Thành cũng là con trai tôi, Lâm Khê là vợ của Triệu Thành.”

“Bá Dung, ông, ông như vậy là ý gì?”

Dung Quốc Minh ở đầu dây bên kia âm thanh run rẩy nói.

“Tôi sẽ không xen vào chuyện này nữa.”

Tướng quân Lương chầm chậm nói: “Quốc Minh, trong lòng ông hiểu rõ ban đầu Triệu Thành đã rời khỏi quân đội như thế nào, lúc Triệu Thành nộp đơn xin chuyển ngành đoàn trưởng Liêu đã từng gọi điện cho tôi, nói với tôi rằng ông đã từng âm thầm đi tìm Triệu Thành. Từ sau khi Triệu Thành chuyển nghề, tôi cũng đã bắt đầu hối hận, sau đó đã không còn có ý muốn kết thân, sau đó tại sao mọi chuyện lại diễn biến thành như bây giờ, trong lòng ông hẳn cũng rất rõ ràng.”

Ông ấy nói xong liền cúp điện thoại.

Ông ấy nghĩ, mình còn phải sống thêm vài năm.

Ông ấy còn chưa chết, nhà họ Dung đã giẫm đạp con trai như vậy. Đợi sau khi ông ấy c.h.ế.t rồi, chỉ sợ rằng không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Ông ấy không ngờ rằng, có một ngày mình sẽ nghĩ về chiến hữu của mình như vậy.

Ông ấy suy nghĩ một chút, lại gọi một cuộc điện thoại đến nhà họ Trịnh.

Bên kia Lương Triệu Thành cũng đang gọi điện thoại.

Lâm Khê tiễn Trịnh Siêu và Tiểu Dã rời đi, trở về phòng thì thấy anh đang gọi điện thoại, sau đó đưa mắt lên nhìn cô, nói với đầu dây bên kia một câu rồi cúp máy.

Lâm Khê thấy anh như vậy, không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười, đi đến ôm lấy anh nói: “Đang gọi điện với người phụ nữ khác sao?”

Lương Triệu Thành:??

Lâm Khê ngẩng đầu, nũng nịu nói: “Nếu không đang lúc Tết nhất, đến khách sạn rồi mà anh chỉ lo gọi điện thoại, sau đó nhìn thấy em đi vào thì lén la lén lút cúp điện thoại?”

Lương Triệu Thành không lên tiếng.

Lâm Khê dựa vào trong lòng anh cười thành tiếng, anh cúi đầu xuống hôn một cái lên cổ cô, sau đó ôm cô ngồi lên giường, để cô ngồi lên người mình, nói với cô: “Chuyện nhà họ Dung, anh đã từng nói với em là anh sẽ giải quyết, anh vừa mới gọi điện cho một người bạn, cậu ấy giúp anh điều tra một vài việc. Việc này nửa năm trước anh đã bắt đầu làm rồi.”
Bình Luận (0)
Comment