Con người luôn đồng tình với kẻ yếu.
Qua vở kịch ở nhà họ Trịnh hôm mùng hai, nhà họ Dung chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bị bàn tán và khinh thường trong đại viện.
Nhưng bây giờ nhà họ Dung thực sự đã đưa cô Dung và Quan Tiểu Sơn đi rồi, chắc chắn mọi người sẽ đồng tình với hai mẹ con họ, cảm thấy Lâm Khê và nhà họ Lương quá tuyệt tình.
Dư luận chính là thứ dễ lung lay như vậy, vì vậy trước đây anh chưa từng để ý, anh sẽ làm chuyện các thực tế hơn.
“Chú Dung muốn gặp chú.” Lương Hằng Nghị lại nói.
“Không cần.”
Lương Triệu Thành vẫn lãnh đạm từ chối, không hề có chút do dự.
Chẳng qua cũng chỉ là muốn dùng nghệ thuật ngôn từ để đè xuống tất cả những chuyện khó coi trước đây, muốn đắp lên một tấm màn hai nhà Dung Lương có giao tình tốt cho hai bên. Anh gần như có thể dự đoán được những lời mà ông ta muốn nói, muốn đạt được mục đích gì, chẳng qua cũng chỉ hi vọng rằng ‘mỗi bên lùi một bước’, bọn họ sẽ chung sống hòa thuận với Lâm Khê. Nhưng cũng muốn anh thừa nhận rằng trước đây đã từng có ‘chuyện cũ’ với Dung Hoa An, quan hệ bàn bạc cưới hỏi mơ hồ không rõ ràng hoặc là quan hệ hôn ước.
Không, anh sẽ không làm vậy.
Sau khi anh nói xong, thậm chí còn cười một cách rất khinh miệt.
Lương Hằng Nghị mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng lại nhớ đến lời của cha, cuối cùng vẫn nén nhịn những lời muốn khuyên anh lại.
Anh ấy quay sang nói: “Triệu Thành, thực ra sau khi chú chuyển ngành cha đã hối hận, lần trước chú quay về cha ở trong bệnh viện gặp phải tình hình đó, cũng chỉ là muốn gặp chú, không phải có ý muốn chú kết thân với nhà họ Dung, là lỗi của anh. Dì Chu, chắc dì ấy cũng không hiểu ý của cha, nghe lời người nhà họ Dung nói nên mới nói với chú những lời đó. Cho nên...”
Lúc đó Lương Triệu Thành cần quay lại Tân An gấp, đến bệnh viện trước một chuyến, đêm hôm đó Chu Vấn Bình lại nói với Lương Triệu Thành rằng hi vọng anh có thể kết hôn với Dung Hoa An, nói đó là tâm nguyện hiện giờ của cha anh, chỉ cần anh có thể chấp nhận hôn sự này thì chắc chắn sẽ có lợi cho bệnh tình của cha. Lúc đó Lương Hằng Nghị vì bệnh tình của cha, trong lòng cũng có bất mãn đối với em trai hai năm không về, lại vì đó là lời mẹ kế nói nên cũng không nghi ngờ, ủng hộ lời của bà ta.
Lương Triệu Thành nhìn anh ấy, vừa định lên tiếng thì ‘ầm’ một tiếng, cửa bị mở ra.
“Cho nên…”
Lâm Khê đi vào, đứng bên cạnh Lương Triệu Thành nhìn Lương Hằng Nghị, sắc mặt lạnh như băng nói: “Cho nên anh muốn nói gì? Anh nói những thứ này là vì điều gì? Vì để nói với Triệu Thành rằng cha không hề làm gì cả, cha đã hối hận, chuyện ban đầu là do anh và dì Chu có hiểu lầm nên mới tạo thành hiểu lầm giữa anh ấy và cha, anh ấy đừng có khúc mắc với cha nữa?”
Lương Hằng Nghị nhíu mày.
Lâm Khê lại hừ lạnh một tiếng, sau đó gằn từng chữ nói: “Rốt cuộc là anh có mặt mũi nào mà nói những lời này? Sau khi anh và mẹ kế của anh cùng với nhà họ Dung làm những chuyện đó, rốt cuộc còn có mặt mũi nào mà chạy đến trước mặt Triệu Thành, còn dùng bộ dạng anh cả cao cao tại thượng nói với Triệu Thành những lời đó?”
“Em dâu.”
Tôn Văn Anh đi theo phía sau kinh ngạc kêu lên.
Sắc mặt của Lương Hằng Nghị cũng lập tức trầm xuống, nhưng Lương Triệu Thành vẫn mặt không cảm xúc, không có động tĩnh, cũng không hề có ý muốn ngăn cản Lâm Khê.
Lâm Khê nhìn Lương Hằng Nghị, tiếp tục lạnh lùng nói: “Cha bệnh nặng, anh liền cùng với mẹ kế tốt của anh lấy tâm nguyện của cha, dùng đạo đức giả để cưỡng ép em trai mình cưới người phụ nữ mà anh ấy ghét cay ghét đắng, xin hỏi rốt cuộc mấy người có tư cách gì? Anh sinh ra anh ấy, nuôi anh ấy lớn sao? Hay là lấy thân phận anh cả ngay cả khi mẹ ruột c.h.ế.t cũng không ở bên cạnh bà ấy, chỉ có một mình em trai sáu tuổi trông nom, nhìn mẹ ruột của mình dần dần c.h.ế.t đi, liên hiệp với mẹ kế tốt của mình ép buộc anh ấy, dùng đạo đức trói buộc anh ấy?”
“Cha anh đã khỏi bệnh rồi, lúc đó Triệu Thành cũng đã đăng ký kết hôn rồi, nếu như không có những chuyện này thì sao? Nếu như anh ấy không làm theo ý các người lấy người phụ nữ kia, có phải cả đời này của anh ấy phải sống trong sự xem thường và khinh bỉ của người đời, nói là anh ấy làm cha mình tức chết, nói anh ấy không vâng lời bất hiếu.”
“Có phải các người cũng sẽ đứng ở nơi cao nhất của đạo đức, cao cao tại thượng mà chỉ trích anh ấy? Anh và người mẹ kế tốt đó của anh rốt cuộc là dựa vào cái gì? Anh đúng là người dối trá, ích kỷ, tự cho là đúng nhất mà suốt hai kiếp này tôi đã gặp, chứ không phải ‘một trong những người’.”
Sắc mặt của Lương Hằng Nghị cực kỳ khó coi, giống như bị người ta hung hăng đánh cho một bạt tai, lại giống như bị người ta lột sạch da mặt, trên mặt vừa đau vừa xót, cũng giận đến mức cả người đều run rẩy.
Tôn Văn Anh mấp máy môi nhưng cũng không nói gì, ngược lại là xoay người đi ra ngoài, đứng ở ngoài hành lang nhìn những bông tuyết bay tới tấp ở bên ngoài.
Khóe miệng Lương Hằng Nghị run rẩy, ánh mắt của anh ấy chuyển từ Lâm Khê sang Lương Triệu Thành.
Sắc mặt của Lương Triệu Thành bình tĩnh.
Sắc mặt của anh vậy mà lại bình tĩnh.
Khoảnh khắc đó, dường như Lương Hằng Nghị đột nhiên hiểu ra tại sao người em trai này trước nay lại không thân thiết với mình.
Sau đó anh ấy lại nghe người phụ nữ kia nói: “Liên hệ m.á.u mủ chẳng qua cũng chỉ là một mối quan hệ. Ngay cả mẹ con cuống rốn liền nhau thì lúc ra đời cũng đã cắt đứt rồi, trên đời này thứ thực sự có thể duy trì quan hệ nên là tình yêu. Tình yêu, bao dung, hiểu rõ đối phương, thật sự suy nghĩ cho đối phương. Chứ không phải tự cho là đúng mà bức ép, yêu cầu, dùng đạo đức trói buộc. Có điều người tự cho là đúng và ích kỷ như anh, chỉ e là vĩnh viễn sẽ không hiểu được.”
Lương Hằng Nghị rời khỏi phòng.
Tôn Văn Anh thở dài, cô ấy cũng không về phòng nói đến mức này. Vào lúc này, cô ấy cũng không biết dùng mặt mũi nào để đối mặt với Lâm Khê và Lương Triệu Thành.
Cô ấy lấy giấy bút từ trong túi đeo lưng ra, để lại cho Lâm Khê và Lương Triệu Thành một mảnh giấy, nói là sẽ đưa Trần Dã và Lương Vệ rời đi rồi vội vàng đuổi theo.
Đợi hai người họ đều đã đi hết, cửa phòng vẫn còn mở rộng, gió thổi tuyết bay vào phòng, Lâm Khê hơi giật mình, Lương Triệu Thành nhìn cô rồi xoay người đi đóng cửa.
Lâm Khê lẩm bẩm: “Em xin lỗi.”
Thực ra cô vẫn luôn không thích quản chuyện của người khác.
Trong nội tâm mỗi người đều có một vài nỗi khổ hoặc là chuyện riêng không muốn mang ra nói, thị phi đúng sai cũng không phải chuyện người khác có thể xen vào, huống chi cô còn nói mẹ anh, trước nay anh đều không muốn nhắc đến.
Chẳng qua vừa rồi lúc đứng ở cửa nghe thấy Lương Hằng Nghị dùng giọng điệu đó, giọng điệu anh ấy cực kỳ tự cho là đúng nói đến những chuyện kia, cô thực sự rất tức giận, không nhịn được mà xông vào mắng cho anh ấy một trận.
Lương Triệu Thành quay lại bên cạnh cô, đưa tay vỗ lên người cô một cái, nói: “Không sao.”
Chỉ là, lần nào cô cũng khiến anh bất ngờ.
Ban đầu, anh còn nhớ lúc đầu anh luôn cảm thấy cô vẫn còn nhỏ tuổi, quá mức tùy hứng, lại còn không có kiên định, hôm nay nói thích anh ngày mai cũng có thể thích người khác.
Giống như một đứa trẻ được nuông chiều, có chút chiều quá mà sinh hư, tính cách tùy hứng.
Nhưng bóc ra từng lớp từng lớp một, lại phát hiện nhiều bất ngờ đến như vậy.
Anh nói: “Đây chính là ý nghĩa của yêu mà em nói sao? Bao dung, hiểu rõ, thực sự có lòng suy nghĩ vì đối phương mà không phải tự cho là đúng, bức ép, yêu cầu, dùng đạo đức trói buộc?”
“Hả?”
Lâm Khê nhìn anh, hình như nhất thời chưa kịp chuyển chủ đề.
Lương Triệu Thành cười đáp: “Anh sẽ thử một chút.”
Thực ra thì có chút khó khăn.
Nhưng anh sẽ cố hết sức mà thử.
Về phần Lương Hằng Nghị, nói thật anh không hề để ý, người khác cũng không thể trói buộc được anh.
Lâm Khê thi chuyên ngành vào mùng bảy, mùng sáu Lương Triệu Thành đưa cô đến Học viện Mỹ thuật Bắc Thành đi dạo, cũng để làm quen với trường thi trước.
Đây là trường học cũ của Lâm Khê.
Nửa năm trước cô vẫn còn đang đi học ở đây, sau đó bỗng nhiên lại đến Tân An của ba mươi năm trước.
Cho nên lúc Lâm Khê một lần nữa bước vào nơi này quả thực có một cảm giác rất kỳ lạ.
Cũng may mặc dù học viện mỹ thuật quen thuộc với nơi này của ba mươi năm sau, nhưng lại rất khác nhau, như vậy mới khiến cô không có cảm giác như đã quay về ba mươi năm sau nữa.
Lương Triệu Thành chú ý đến lúc cô đi dạo ở Học viện Mỹ thuật Bắc Thành đều sẽ dừng chân ở mỗi một công trình kiến trúc, mỗi bức tranh chữ, điêu khắc. Ánh mắt nhìn chăm chú, vừa kỳ lạ vừa yêu thích, thậm chí đối với mỗi gốc cây ngọn cỏ trụi lủi chỉ chất đầy tuyết cũng sẽ nghiêm túc mà nhìn một chút, chụp vài tấm ảnh, lẩm bẩm vài câu gì đó. Anh nhìn ra được, cô rất thích nơi này, sự yêu thích mang theo chút nhiệt tình kỳ lạ và không thể gọi tên. Những thứ này anh chưa từng nhìn thấy lúc cô ở Học viện Mỹ thuật Hoa Thành.
Điều này khiến trong lòng anh có chút không thoải mái.
Nhìn xem, yêu là bao dung hiểu rõ, có lòng thực sự suy nghĩ vì đối phương, nếu như cô thực sự muốn học ở Học viện Mỹ thuật Bắc Thành, anh vẫn không thể đồng ý với cô.
Hai người đi dạo một vòng rồi mới đến địa điểm thi.
Một khắc Lâm Khê trước vẫn còn đang nói chuyện với Lương Triệu Thành, nhưng lúc đi đến cổng địa điểm thi thì bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt có chút kỳ lạ nhìn chằm chằm vào bên trong phòng học.
Lương Triệu Thành theo ánh mắt của cô nhìn sang, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi vô cùng tuấn tú đang nâng cầm một bản vẽ, có lẽ là đang bố trí trường thi.
Anh thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn kỹ ánh mắt của cô, hỏi: “Em nhìn gì vậy?”
Lâm Khê nghe thấy câu hỏi của anh cũng thu hồi tầm mắt, sau đó lắc đầu, hình như có hơi thất thần, rồi mới cười đáp: “Không có gì, chỉ là trông người đàn ông kia có chút quen quen, hóa ra nhà nghệ thuật trẻ tuổi có bộ dạng như vậy, không biết có thể đi vào xem một chút không? Chúng ta hỏi thử xem nhé?”