Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 149

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cánh cổng.

Gương mặt của Trương Tú Mai và Tiền Anh Tử khi nhìn thấy người xuất hiện ở cổng đều trở nên biến sắc.

Vốn Trương Tú Mai đang quỳ trên mặt đất, vừa quay đầu lại, trực tiếp nằm co quắp trên mặt đất.

Vừa rồi xảy ra nhiều chuyện như vậy, cảm xúc của Lâm Khê đều rất tốt, hiện tại cô đột nhiên khóc, đương nhiên Lương Triệu Thành sẽ phát hiện ra.

Anh nhìn cô, sau đó nắm tay cô và nói: "Không có việc gì, đừng sợ.”

Lâm Khê lắc đầu, cô không sợ, cô có cái gì phải sợ?

Cô chỉ là quá phấn khích, mất kiểm soát trong một chút mà thôi.

Trong chốc lát, những người bên ngoài đã bước vào hết.

Đứng ở phía trước là một người đàn ông trung niên có dáng vẻ uy nghiêm, bên cạnh ông ấy là hai người phụ nữ trung niên, một người búi tóc, mặc dù có hơi lớn tuổi và tiều tụy, nhưng khuôn mặt lại vô cùng tinh xảo. Sau đó là một người phụ nữ có sáu bảy phần giống Lâm Khê vừa tiến vào thì đã bước về phía trước một bước, ánh mắt đảo qua người phía sau, sau đó dừng lại ở trên mặt Lâm Khê. Lâm Khê liền thấy môi của bà ấy hơi run rẩy, nước mắt rơi xuống, đại khái là bà ấy đang muốn gọi tên Lâm Khê, lại không biết gọi cô để làm gì, cứ ngơ ngác nhìn Lâm Khê và rơi nước mắt.

Lúc này Lâm Khê đã phản ứng lại từ khiếp sợ không khống chế được lúc mới nhìn thấy bọn họ, suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Cô cũng sững sờ khi thấy phản ứng của người phụ nữ, rồi sau đó chuyển sang cặp vợ chồng trung niên bên cạnh bà ấy.

Người đàn ông trung niên chỉ nhìn thoáng qua Lâm Khê, trong mắt tuy có kinh ngạc nhưng cũng không đến mức kích động, ông ấy gật đầu với Lâm Khê, rồi nhìn về phía Trương Tú Mai đang nằm la liệt trên mặt đất. Lúc này, Thẩm Tùng Lâm và Tiền Anh Tử rõ ràng có hơi bối rối, chỉ có Thẩm Hương trên mặt còn mang theo nước mắt đang ngồi bên cạnh bà Ba, vẻ mặt mờ mịt không rõ lý do. Nhưng đại khái là theo bản năng, nên trên mặt cô ta cũng đã có chút bất an và bối rối, vốn bà Ba đang nắm lấy tay cô ta, nhưng bởi vì những người bên ngoài tiến vào, bà Ba giật mình nhìn về phía người tới, nên đã buông lỏng tay cô ta ra. Nhưng cô ta đã lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y bà Ba.

Người đàn ông trung niên nhìn Thẩm Tùng Lâm, lạnh lùng nói: "Các người nói bỏ qua, thì cứ bỏ qua như vậy à? Để tôi xem, nên tính toán như thế nào!"

Ông ấy vừa nói xong, ánh mắt đã chuyển hướng về phía Trương Tú Mai, nhìn thấy Trương Tú Mai đang trừng mắt nhìn bọn họ, hai mắt trợn to, lạnh run, vẻ mặt bà ta giống như nhìn thấy quỷ, trên mặt ông ấy hoàn toàn không có một chút thương hại nào, chỉ cười lạnh rồi nói: "Thật là một mưu kế hay, tính toán giỏi lắm, lúc muốn có con thì lấy một cái thai c.h.ế.t lưu của mình đổi lấy con của người ta. Nhiều năm sau, khi muốn có gia sản của đứa bé, lại đi kéo con của người khác đến nói đó mới là đứa bé có thể kế thừa gia sản, còn về chuyện cũ hai mươi năm trước, chỉ cần đương sự không truy cứu, thì đã có thể trốn tránh tội lỗi, thực sự không nghĩ thử bản thân là cái thứ gì."

Người phụ nữ từ đầu đã nhìn chăm chú vào Lâm Khê kia cũng quay đầu đi, nhìn Trương Tú Mai bằng vẻ mặt vô cùng hận, bà ấy đi qua, Trương Tú Mai hoảng sợ lui về phía sau, một tay muốn nắm lấy Chu Gia Lượng phía sau bà ta, nhưng từ khi người nhà họ Nhạc xuất hiện thì Chu Gia Lượng đã sớm biết có chuyện không ổn, sắc mặt thay đổi rồi lui đến một góc từ lâu.

Người phụ nữ đưa tay tát vào mặt Trương Tú Mai, gằn từng chữ: "Cho dù tôi có ném cô băm cô thành trăm mảnh cũng khó có thể giải tỏa mối hận thù trong lòng tôi. Ai có thể biết được, năm đó người trung thực nhất, tốt bụng nhất trong gia đình lại là một người độc ác như vậy, năm đó cô để cho người đàn ông của cô bế đứa bé đi, cô đã nói với tôi như thế nào. Nói sợ tôi nhìn thấy đứa bé sẽ rơi vào đau khổ, để cho tôi nghĩ thoáng một chút, tôi còn trẻ, đợi khi sức khỏe tốt lên, sau này muốn có con thì chỉ cần sinh thêm một đứa nữa là được."

Bà ấy vừa nói thì hận thù bắt đầu dâng lên và lại tát vào mặt Trương Tú Mai.

Không có ai ở trong nhà ngăn cản bà ấy.

Ngay cả Chu Gia Lượng đang trốn ở trong góc cũng chỉ hy vọng không ai chú ý tới anh ta.

Còn vợ chồng Thẩm Tùng Lâm cũng sợ tới mức lui về phía sau từng bước một, dáng vẻ như hận không thể lập tức chạy mất dép, chẳng qua là bên kia cửa còn có một thanh niên cao lớn, đang lười biếng lại âm u lạnh lùng nhìn qua bên này, trước có sói sau có hổ, bọn họ chỉ có thể kinh hoảng đứng tại chỗ.

Trương Tú Mai gần như bị đánh đến choáng váng, bà ta ôm mặt lui đến góc bàn, liên tục nói: "Không, không, đứa bé đó không phải của cô, đứa bé đó không phải của cô."

Nói xong lập tức khóc toáng lên.

Tất cả mọi người đều bị biến cố này làm cho choáng váng.

Nhưng chỉ với vài câu nói của người đàn ông trung niên và người phụ nữ này, còn có người phụ nữ có diện mạo tương tự như Lâm Khê và phản ứng của Trương Tú Mai, mọi người trong sự hoảng loạn cũng bắt được thông tin quan trọng.

Lâm Khê quả thật không phải là con của Trương Tú Mai.

Nhưng cũng không giống với những gì Trương Tú Mai nói, cô không phải là con của cặp vợ chồng nhà họ Thẩm, mà là con của người phụ nữ trước mắt này.

Vậy ai là con của nhà họ Lâm?

Sau đó, bà ba đột nhiên nhảy dựng lên, bởi vì bà ấy nhớ lại lời nói của người đàn ông trước đó mắng Trương Tú Mai "đổi thai c.h.ế.t lưu của bản thân thành con của người ta", thai c.h.ế.t lưu?

Bà Ba hoảng hốt, cũng đẩy Thẩm Hương đang nắm tay bà ấy ra, cầm quải trượng bắt đầu tham gia mắng Trương Tú Mai: "Khóc ư, khóc cái gì mà khóc, mặt cô có cái gì mà khóc? Nói mau, đứa trẻ nhà họ Lâm của chúng tôi đâu rồi, cô giấu lần đầu còn chưa tính, hiện tại vì tiền cô lại muốn lấy một cái hàng giả đến để lừa gạt chúng tôi!"

Bà Ba chạy ra phía trước mắng Trương Tú Mai, một người phụ nữ trung niên khác ở bên cạnh thấy người phụ nữ kia mắng cũng đã mắng, đánh cũng đã đánh, thấy cũng tàm tạm rồi nên tiến lên đỡ bà ấy đứng dậy khuyên nhủ bên tai bà ấy hai câu, bà ấy lau nước mắt. Sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Khê, vẻ mặt dĩ nhiên là có chút kinh hoàng.

Lâm Khê nhìn thấy vẻ mặt của bà ấy, trong lòng cô giống như bị cái gì đó hung hăng kéo một cái.

Nghe người phụ nữ vừa rồi mắng Trương Tú Mai và vẻ mặt kích động của bà ấy, cô đã đoán được, cô, à không, nguyên chủ hẳn là con của người phụ nữ này.

Thành thật mà nói, cô cũng có hơi bất ngờ.

Bởi vì… bây giờ cô cũng đã nhận ra người phụ nữ này rồi.

Người này hình như tên là Nhạc Minh Tư, là bà cô của cô, cũng chính là em gái của người đàn ông trung niên Nhạc Thiệu Nguyên ở phía trước, chỉ là cô không có thân thiết với bà ấy. Bởi vì khi còn bé hai người không sống cùng một thành phố, số lần nhìn thấy nhau cũng rất hạn chế, bà ấy là một biên kịch rất nổi tiếng, cô đã nhìn thấy rất nhiều ảnh của bà ấy, bởi vì bà ấy nhìn rất giống mình.

Ban đầu khi họ bước vào, cô cứ nghĩ rằng bản thân sẽ là con của cặp vợ chồng trung niên.

Bởi vì, sau này họ mới là ông ngoại và bà ngoại của cô.

Khi còn nhỏ, cô đã theo chân ông ngoại bà ngoại của cô mà lớn lên, cho đến khi họ qua đời.

Họ của cô là theo họ mẹ, thay vì nói là họ mẹ, nhưng thật ra là theo họ nhà họ Nhạc, vốn cô nên tên là Nhạc Khê.

Cô nhìn thấy Nhạc Minh Tư nhìn cô mang theo một chút kinh hoàng và một chút cẩn thận, chỉ cảm thấy chua xót không thôi.

Bà cô trong ký ức của cô luôn độc lập và thanh lịch, cô chưa từng nhìn thấy bà ấy như thế này!

Lâm Khê nhịn không được cười với bà ấy một chút, là một nụ cười trấn an.

Nhưng khi cô quay đầu nhìn bà ngoại của mình đứng bên cạnh Nhạc Minh Tư, mũi lập tức chua xót.

Mạnh Thư Ninh chính là “nà ngoại” của Lâm Khê khi nhận được ánh mắt trấn an của Lâm Khê, vừa mềm mại vừa lưu luyến lại giống như chất chứa vô số ấm ức, giống như ánh mắt ướt sũng của mèo con bị thất lạc lâu lắm mới về đến nhà. Tuy rằng bà ấy có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn bị đánh trúng nội tâm bởi vì cho dù là con gái của bà ấy thì cũng không có ánh mắt như vậy.

Đứa trẻ này… mũi Mạnh Thư Ninh trở nên chua xót.

Mà khi Nhạc Minh Tư nhìn thấy Lâm Khê cười với bà ấy, nước mắt càng chảy xuống nhiều hơn.

Đây là con của bà ấy, là đứa con duy nhất của bà ấy với Chiến Tuyên, cũng là nỗi đau không thể chạm vào trong trái tim bà ấy.

Lúc bà ấy nhìn thấy ảnh của cô, bà ấy không thể tin được nhưng lại mong ước được lập tức nhìn thấy cô, bà ấy nghĩ cho dù cô không chịu nhận bà ấy cũng không sao cả. Nhưng vừa rồi khi bà ấy ở ngoài cửa nghe thấy cô giận dữ mắng chửi Trương Tú Mai và vợ chồng nhà họ Thẩm "vô dụng", giọng điệu không nhìn ra chút yếu đuối nào, bà ấy vừa tự hào vừa khó chịu. Bởi vì đứa nhỏ tốt như vậy không phải là do bà ấy nuôi lớn, rõ ràng đứa nhỏ này cũng không cần mẹ đẻ, nhưng lúc cô cười với bà ấy, trái tim bà ấy giống như bị tan chảy.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để nhận người thân.

Trong phòng còn hai người khác phải xử lý và rất nhiều vấn đề cần phải làm rõ.

Trương Tú Mai đã bị mắng chửi đến tan tành.

Đến tình trạng bây giờ, hoặc là nói ngay từ khi Nhạc Minh Tư xuất hiện, bà ta đã biết mọi thứ đều đã kết thúc rồi.

Nhưng làm sao có thể như vậy? Làm sao có thể như vậy?
Bình Luận (0)
Comment