Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 183

Lâm Khê làm một chút tờ rơi giới thiệu và tuyên truyền triển lãm tranh, đặc biệt cô còn làm một tờ rơi riêng biệt để nhằm chiêu mộ tác phẩm dự thi của học sinh sinh viên.

Chủ đề chính của triển lãm tranh và đặc điểm tác phẩm của học sinh sinh viên, cô đều giới thiệu chi tiết.

Như vậy bớt việc đi rất nhiều rồi.

Nhưng cho dù là như vậy, học sinh đến tìm cô tư vấn cũng nhiều, sau khi nhận được tác phẩm dự thi cũng phải chia ngành phân loại và sắp xếp hợp lý.

Như vậy lại càng bận hơn.

May mà ở phía sau Vương Nhiên, Tôn Minh Minh còn có Triệu Ức Tuyết đều giúp đỡ cô, đặc biệt là Vương Nhiên, hình như hầu hết bộ phận công việc cô ấy đều cùng làm với cô.

Chu Vân Vân và Hứa Đan cũng muốn giúp đỡ.

Lâm Khê trực tiếp từ chối Chu Vân Vân, nói với cô ta rằng cô không cần.

Cô sẽ không nhằm vào cô ta, tất cả mọi chuyện đều là việc chung làm chung, đối với tác phẩm dự thi của cô ta cũng đối đãi giống như các bạn học khác, nhưng đây không đại biểu với việc có muốn cùng làm việc với một người đã từng dùng những lời nói ác ý sau lưng để vu không cô, như vậy ngược lại sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí làm việc cũng mấy người khác.

Khi Hứa Đan nhắc đến việc giúp đỡ, cô lại không từ chối.

Cô nhờ cô ta giúp đỡ phụ trách theo dõi quá trình thu thập tác phẩm dự thi của học sinh của một khoa khác, là phải phụ trách tư vấn cho bộ phận học sinh bên đó, giải thích với bọn họ cần làm một tác phẩm như nào. Đợi sau khi bọn họ lấy ra bản thảo thì thỉnh thoảng sẽ đưa kiến nghị cho bọn họ, sau khi thu thập được tác phẩm dự thi thì mời bọn họ viết một lời giới thiệu đơn giản về tác phẩm của họ, rồi lại phân loại nộp cho Lâm Khê.

Hứa Đan từ nhỏ đến lớn chưa từng làm qua công việc vụn vặt như vậy, cô ta cũng không có khả năng giao tiếp với các bạn học khác, vì vậy rất nhiều chuyện thật ra là do Chu Vân Vân giúp đỡ cô ta làm.

Sau đó từ giữa tháng chín đến giữa tháng mười, tận một tháng, cô ta làm hơn một tháng công việc vụn vặt như vậy, chưa kể rằng cô ta chưa bao giờ tiếp xúc với những người lãnh đạo trong khoa trong viện hoặc là thầy Tề, hoặc ban chấp hành kế hoạch và điều hành triển lãnh tranh, đến cả Phó Vân Lương cũng chưa từng gặp qua một lần.

Vậy cô ta làm mấy cái này làm cái gì?

Làm người giúp việc cho Lâm Khê chắc?

Vương Nhiên với Tôn Minh Minh bên kia, Lâm Khê còn cùng bọn họ thảo luận về tác phẩm dự thi, lúc mở họp đại đa số thời gian chắc chắn cũng sẽ mang Vương Nhiên đi cùng.

Nhưng cô ta hình như bị cố tình tách ra khỏi những người có m.á.u mặt bên trên.

Vì thế trái tim buồn bực cáu kỉnh vốn có lại càng thêm bực tức và ấm ức.

Sau khi giao nộp những tác phẩm dự thi đợt đầu của hạn chót đợt một vào cuối tháng mười, sau khi Lâm Khê với Vương Nhiên và Phó Vân Lương còn có ban chấp hành mở cuộc họp, cô ta về nhà cuối cùng cũng không nhịn được căm phẫn và bất mãn, nói hết chuyện này cho mẹ cô ta nghe.

Cảm xúc của Hứa Đan, những người khác ở trong ký túc xá đều phát giác được.

Thứ bảy tuần này tại nhà Lâm Khê, mấy người bọn họ vừa ngồi ăn đồ ngọt vừa ngồi nói chuyện, Tôn Minh Minh nói: “Tiểu Khê, tớ thấy Hứa Đan chắc hẳn là rất bất mãn, thật ra tớ có nghe người ở khoa bên kia nói, Hứa Đan đối với bọn họ có thái độ tư vấn rất lạnh nhạt, bọn họ có vấn đề gì thật ra đều là tìm Chu Vân Vân, cậu ta có phải là không phù hợp với công việc này, hay là thôi bỏ đi vậy.”

Vương Nhiên “xuỳ” một tiếng.

Cô ấy đương nhiên biết rõ ràng cách thức này nhất.

Cô ấy mang chút châm biếm mỉa mai, ngữ khí có chút lười biếng nói: “Cậu ta muốn chúng ta đi làm những công việc như là liên lạc này, trả lời câu hỏi tư vấn này, thu thập tác phẩm dự thi này, sau đó chúng ta tốt nhất là phân loại sắp xếp tác phẩm cho thật tốt, sau đó giao nộp cho cậu ta. Cậu ta cầm đi báo cáo với trợ giảng Phó còn có ban chấp hành, xong rồi xây dựng các tiêu chí sàng lọc và lựa chọn các bài dự thi cuối cùng.”

Nhưng mà bản thân Lâm Khê, lúc trước những công việc này đều là do bản thân cô làm.

Còn có trình tự của những công việc này, cụ thể phải làm như nào, phong cách sàng lọc tác phẩm dự thi, hiệu quả biểu đạt phải đạt được, phân đoạn chủ đề và một số công việc khác. Tất cả những cái này đều là do Lâm Khê sắp xếp ra, sau đó kiến nghị lên với ban chấp hành, ban chấp hành đấy toàn là những bậc thầy giỏi, hơi đâu mà quản mấy thứ tiểu tiết như này?

Vương Nhiên tin tưởng rằng, nếu như chuyện này ngay từ ban đầu giao cho Hứa Đan, cô ta sợ là chỉ biết thông báo với các khoa chuyện nộp tác phẩm dự thi, sau đó chọn ra một số tác phẩm dự thi mà cô ta cảm thấy đẹp rồi đem đi giao nộp.

Tôn Minh Minh nghe xong lời nói của Vương Nhiên lập tức cười khanh khách.

Triệu Ức Tuyết thong thả ung dung mà ăn một miếng bánh pudding sữa gừng, nói: “Thân phận cao quý nhưng số phận lại là đầy tớ.”

Thâm độc quá đấy.

Hứa Đan thực sự quá ấm ức rồi, nhưng lại đành bó tay, về đến nhà lại chịu không nổi, khóc lóc tố tụng với mẹ cô ta, nói tất cả mọi chuyện cho bà ta nghe.

Mấy ngày này, dựa vào sự kiêu ngạo của cô ta thì thật sự đã là cực hạn rồi.

Cô ta còn không dám tin tưởng rằng cô ta sẽ thay người khác làm mấy chuyện này.

Được sử dụng như một em gái cu li cho người khác sử dụng.

Cô ta nói: “Mẹ, cậu ta căn bản không thể nào cho con cơ hội, đoạn thời gian này cậu ta sai con đi làm những việc vụn vặt nhất, sau khi làm tốt xong thì giao nộp cho cậu ta, sau đó cậu ta cầm đi ghi công với trợ giảng Phó và ban chấp hành.”

“Cậu ta chỉ biết kéo Vương Nhiên đi bởi vì Vương Nhiên là em họ của trợ giảng Phó, hơn nữa Vương Nhiên ở lĩnh vực hội hoạ này lại không có thiên phú gì, vậy mà cậu ta chuyện quái gì cũng chỉ biết lôi Vương Nhiên đi. Vừa có thể nịnh bợ Vương Nhiên và trợ giảng Phó, hơn nữa Vương Nhiên cũng sẽ chẳng giành lấy ánh đèn sân khấu của cậu ta.”

Mẹ Hứa vẫn luôn trầm mặc không nói chuyện.

Có điều sắc mặt thì lại càng nghe càng tối sầm.

Cách một lúc bà ta mới nói: “Con là cảm thấy, mặc kệ con có bày tỏ thiện chí với con bé đó bao nhiêu, muốn kết bạn tốt với nó, thì nó vẫn sẽ không cho con cơ hội, tại sao ư? Là bởi vì tính cách con bé đó yêu thích công danh lợi lộc hay là bởi vì một số nguyên nhân khác dẫn đến con bé đó kiêng dè con, sợ cho con cơ hội, con sẽ cướp đi ánh sáng sân khấu của nó?”

Hứa Đan mím môi, không cất tiếng.

Mẹ Hứa vươn tay nắm chặt lấy tay cô ta, bà ta lại tiếp tục nói: “Đan Đan, nếu như con bé đó là một người yêu thích công danh lợi lộc, Vương Nhiên chỉ là em họ của trợ giảng Phó, nó đối với Vương Nhiên xu nịnh trăm điều, vậy con cần phải biết, Vương Nhiên so sánh với con xuất thân kém xa hơn nhiều.”

“Nếu như con bé đó rất yêu thích công danh lợi lộc, vậy thì mọi chuyện đơn giản hơn rất nhiều, con tiết lộ cho nó một chút về thân phận của ông nội con. Chuyện này không cần tự bản thân con đi nói cho nó, con kêu Chu Vân Vân ở sau lưng tiết lộ một chút là được rồi. Đến lúc đó nó sẽ tự khắc xu nịnh con, đến lúc đó con lại mời nó và những bạn cùng phòng ký túc xá khác đến nhà chúng ta ăn một bữa cơm là ổn thoả.”

Hứa Đan cắn răng, cách một lúc mới tiếp tục nói: “Không, không phải, con cảm thấy không phải là như thể, con thấy cậu ta là cô ý nhằm vào con.”

Mẹ Hứa cau mày, âm thanh có chút sắc bén: “Nhằm vào con? Tại sao vậy? Là bởi vì con bé đó lòng dạ hẹp hòi, sợ con vượt qua nó, vì vậy lúc nào cũng nhằm vào con, mong muốn đè ép con xuống sao?”

Bà ta càng nói gương mặt lúc trước đang dần dãn ra thì đến nay lại càng trầm tối xuống hơn.

Vậy một cô gái như thế thực sự quá đáng ghét rồi.

Hứa Đan nghe bà ta nói như vậy trên mặt lại có chút khó nói.

Cho dù cô ta thanh cao, cũng không thích Lâm Khê, nhưng cũng biết, Lâm Khê có lẽ không có ý nghĩ sợ cô ta khoe khoang thân phận.

Cô ta lại trầm mặc một lúc mới tiếp tục nói: “Không, chắc là không phải, là lúc mới nhập học, Vân Vân ở trong phòng ký túc xá nói chuyện với con, là nói về cậu ta, song sau đó thực sự bị cậu ta nghe thấy.”

Lúc trước cô ta không hề muốn nhắc đến chuyện này, thứ nhất là cảm thấy không có mặt mũi nói, thứ hai cũng là bởi vì muốn bảo vệ Chu Vân Vân.

Nhưng đến tận bây giờ, không nói thì lại không được.

Cô ta nhẹ giọng kể lại đơn giản những lời Chu Vân Vân suy đoán về Lâm Khê, nói cái gì mà cô dụ dỗ người đàn ông già có tiền ly hôn và vài thứ khác.

Mẹ Hứa:...

Bà ấy dùng tay đánh vào trên cánh tay của Hứa Đan, mắng: “Mới ngày nhập học đầu tiên, chuyện gì cũng không biết mà các con đã nói bạn học mới như thế, còn bị người ta nghe thấy nữa? Còn là những lời nói dung tục ác ý như vậy? Cho dù trong lòng có đoán như thế nào thì cũng không nên nói ra ở trong phòng ký túc xá như thế!”

“Không có.”

Hứa Đan cũng rất ấm ức, cô ta nói: “Mẹ, con lúc đó thật sự không hề nói gì, là Vân Vân, là Vân Vân nói. Nhưng mà bọn họ lại giận cá c.h.é.m thớt trút giận lên người con, về sau con cũng đã bày tỏ thiện chí, chủ động giúp đỡ cậu ta rồi, nhưng mẹ cũng thấy rồi đó? Cậu ta chắc hẳn vẫn là bởi vì chuyện đó cho nên vẫn luôn bài trừ rồi chĩa mũi vào con.”

“Thật ra một tháng hơn đến khoảng hai tháng gần đây, cậu ta vẫn luôn kết hợp những người còn lại ở trong ký túc xá bài trừ con và Vân Vân. Thứ bảy hàng tuần, cậu ta đều mời ba người bạn cùng phòng còn lại cùng nhau về nhà cậu ta ăn cơm, ở bên đó chơi hẳn một ngày, bình thường cũng cùng nhau hoạt động, ra ngoài chơi, nhưng cô ta từ trước đến nay chưa từng mời qua con và Vân Vân.”

“Mẹ, mẹ biết Vân Vân rồi đấy, cậu ấy từ trước đến nay vẫn luôn biết ăn nói, đối với các bạn khác trong phòng ký túc xá lúc nào cũng quan tâm chăm sóc, nhưng vẫn không có tác dụng. Cậu ta đối với Vân Vân hình như một chút nể mặt cũng không giữ lại, cậu ta còn đưa cho con làm những chuyện vụn vặt, nhưng mà khi Vân Vân nói muốn giúp cậu ta, cậu ta lại trực tiếp nói bóng nói gió mà từ chối.”

“Từ trước đến nay con vẫn chưa từng thấy qua loại người như này, nhưng mà cậu ta lại cho con giúp đỡ. Ban đầu con còn thấy rất vui vẻ, sau này mới biết hoá ra chẳng qua chỉ là muốn còn làm chân chạy vặt, cậu ta cũng cho Vương Nhiên, Tôn Minh Minh còn có Triệu Ức Tuyết giúp đỡ. Vương Nhiên thì không nói, nhưng còn Tôn Minh Minh với Triệu Ức Tuyết, cậu ta cũng cho bọn họ cùng cậu ta thảo luận về tác phẩm dự thi, đưa bọn họ đi gặp trợ giảng Phó.”

Hứa Đan càm ràm lải nhải, sắc mặt mẹ Hứa càng nghe lại càng trầm xuống.
Bình Luận (0)
Comment