Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 186

Sau đó, cha Hứa nói tiếp: "Bởi vì chuyện này mà bạn học Lâm Khê đã bị tổn thương, sau đó tuy rằng bạn học Chu Vân Vân có giải thích rồi, nhưng cô ấy cũng không có tha thứ cho đứa nhỏ này. Nhưng mà lúc đó Đan Đan cũng không có nói lời nào, lúc xảy ra chuyện này thì bạn học Vương Nhiên cũng có mặt ở đó, các vị có thể hỏi cháu ấy."

"Đan Đan nhà chúng tôi thật sự là không có nói câu nào, con bé chỉ là có hơi do dự nên không thể ngắt lời Chu Vân Vân, bởi vì chuyện này, con bé cũng đã xin lỗi và giải thích với bạn học Lâm Khê rồi. Nhưng tính tình con bé thật ra có hơi yên tĩnh, không giỏi giao tiếp với người khác, nhưng con bé vẫn cố gắng giải thích với Lâm Khê, chuyện triển lãm tranh của thầy Phó, con bé còn chủ động đề nghị giúp đỡ Lâm Khê."

Chuyện này không phải nên kết thúc rồi sao, còn chuyện gì nữa à?

Tất cả mọi người nhìn về phía cha Hứa.

Cha Hứa ho khan một tiếng.

Sau đó mẹ Hứa nói tiếp: "Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, Đan Đan nhà chúng tôi khi về nhà cứ buồn bực không vui thì chúng tôi mới biết là bạn học Lâm Khê vẫn vì chuyện đó mà ôm hận trong lòng, lúc ở ký túc xá đã kết hợp với mấy người bạn cùng phòng khác của cô ấy nhằm xa lánh Chu Vân Vân và Đan Đan. Cô ấy là lớp phó học tập, nhưng có hoạt động gì đều chỉ kéo mấy người bạn cùng phòng khác tham gia."

"Còn có nhà cô ấy có một căn nhà ở gần trường học, mỗi cuối tuần hoặc bình thường không có lớp đều sẽ mời mấy người bạn cùng phòng khác đến để ăn cơm và chơi đùa, nhưng cô ấy vẫn luôn lạnh nhạt với Chu Vân Vân và Đan Đan. Chuyện này còn không chỉ dừng lại ở đó, Đan Đan đề nghị giúp cô ấy một số chuyện ở triển lãm tranh thì cô ấy lại ném một đống việc vặt cho Đan Đan, đủ loại làm khó con bé, lại không thật sự để cho con bé tiếp xúc với những chuyện có ích cho việc học tập của nó."

"Thầy Phó, Đan Đan đã làm việc chăm chỉ hơn một tháng nhưng có lẽ thầy cũng không biết con bé đang giúp đỡ, phải không?"

Mọi người: "..."

Trong thời gian ngắn những người ở đây cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Phó Vân Lương thì lạnh mặt, lạnh lùng cười.

Thầy Hầu ho nhẹ một tiếng, nói: "Cha Hứa Đan, chuyện này dù sao cũng là chuyện của các cô bé, tôi nghe ông nói như vậy, hình như hiện tại cũng không có mâu thuẫn gì lớn. Trước đó Chu Vân Vân và Hứa Đan ở sau lưng nói Lâm Khê không tốt, em ấy cùng hai người họ không thân cũng là chuyện bình thường, mời ăn cơm gì đó, không muốn mời bọn họ cũng là bình thường."

"Nhưng mà cô ấy là lớp phó học tập, còn là trợ lý của buổi triển lãm."

Mẹ Hứa bình tĩnh nói: "Mang loại cảm xúc này vào công việc và học tập, cố ý chèn ép bạn học của mình, làm cho các bạn cùng lớp khác cả ngày buồn bực, người như vậy, làm sao có thể làm lớp phó học tập? Không phải là lơp phó học tập nên công bằng và công chính, để làm gương cho tất cả các bạn cùng lớp sao?"

Sắc mặt thầy Hầu lập tức trở nên khó coi.

Ông ấy có hơi khó khăn nói: "Được, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, cũng sẽ nói chuyện với bạn học Lâm Khê. Nếu thật sự là có chuyện như vậy, chúng tôi sẽ xử lý."

Mẹ Hứa lại nhìn về phía Phó Vân Lương, giọng nói nhẹ nhàng lại: "Thầy Phó, thầy biết Đan Đan vẫn luôn muốn đi hỗ trợ triển lãm tranh, khoảng thời gian này con bé cũng đã làm rất nhiều việc. Tôi nghe con bé nói với Vân Vân, tác phẩm bên học viện thiết kế vẫn luôn do con bé phụ trách, từ liên lạc học sinh đến hỗ trợ học sinh thu thập tranh, sàng lọc tác phẩm vẫn do con bé và Vân Vân cùng nhau làm. Chỉ là sau khi con bé giao tác phẩm cuối cùng cho Lâm Khê thì không còn chuyện sau nữa, tôi nghĩ thầy có thể để cho con bé gia nhập tổ công tác triển lãm tranh của các thầy hay không?"

"Trợ lý của tổ công tác triển lãm tranh của chúng tôi cũng chỉ làm những chuyện vặt vãnh như vậy thôi."

Phó Vân Lương nói: "Thật ra phần em ấy phụ trách bây giờ đã là chuyện đơn giản và dễ làm nhất rồi, hơn nữa cụ thể thu thập như thế nào, chủ đề và phong cách của tác phẩm đều đã được bạn học Lâm Khê hướng dẫn, em ấy chỉ cần làm theo là được. Nhưng mà chỉ một chuyện đơn giản như vậy, em ấy cũng không làm được, còn khiến em ấy buồn phiền như vậy, công việc trợ lý của tổ công tác triển lãm tranh, tôi thấy cũng không thích hợp với em ấy đâu."

"Công việc của trợ lý tổ công tác không chỉ đơn giản là chọn tranh, họp với ban chấp hành mà thật ra còn rất nhiều việc phải làm, như là theo sát tác giả của tác phẩm, đến lúc triễn lãm còn phải làm nhân viên phụ trách và sắp xếp cho khách đến tham quan, sắp xếp phòng triển lãm... Nhưng bạn học Hứa Đan này cơ bản là không hề có kinh nghiệm gì, em ấy lại không muốn làm việc vặt, tôi thấy những việc này đều không thích hợp với em ấy."

Cha Hứa mẹ Hứa trừng mắt nhìn Phó Vân Lương, bởi vì giật mình nên trong chốc lát không thể khống chế được biểu cảm.

Một lúc lâu sau, mẹ Hứa mới điều chỉnh được biểu cảm có chút cứng nhắc của bà ta, nói: "Sàng lọc tác phẩm của học sinh, giúp phân loại, làm hồ sơ biên tập về phương diện này không được sao? Trong thời gian này Đan Đan... "

"Phương diện này luôn do bạn học Lâm Khê và hai bạn lớp cao hơn phụ trách."

Phó Vân Lương ngắt lời bà ta, trực tiếp từ chối: "Trình độ chuyên môn, ánh mắt và kiến thức của bọn họ ở phương diện này đã được thầy Tề và mấy ủy viên khác tán thành. Những tân sinh viên năm nhất khác, cơ bản còn chưa tiến vào học tập lĩnh vực chuyên môn sâu hơn nên không thể phụ trách phương diện này."

"Hơn nữa, hiện tại công việc ở phương diện này đã sắp bước vào giai đoạn cuối, không cần thêm người mới nữa, còn là người chưa có năng lực chuyên môn nhất định, còn không chịu nhận sự giúp đỡ của người mới."

Cha Hứa mẹ Hứa: "..."

Trong lúc nhất thời mặt của bọn họ trở nên đỏ bừng, trong mắt bọn họ vẫn muốn nói gì đó, nhưng sợ nghe được những lời khó nghe hơn từ trong miệng Phó Vân Lương, còn là ở trước mặt chủ nhiệm và các giáo viên khác trong học viện của con gái họ.

Ông Thẩm nhìn ra sự lúng túng của cha Hứa mẹ Hứa nên vội vàng hòa giải: "Từ nhỏ Đan Đan đã được gia đình nuôi dưỡng và dạy dỗ bởi những thầy giáo giỏi, trong số các sinh viên cùng lứa tuổi thì nền tảng của em ấy đã vô cùng vững chắc, năng lực chuyên môn cũng vô cùng ưu tú."

"Đó chỉ là so sánh với những người bình thường."

Phó Vân Lương lại không nể tình nói: "Bây giờ năng lực của em ấy chỉ là năng lực của sinh viên năm nhất bình thường, nhưng vẫn chưa đủ trình độ để đánh giá triển lãm tranh chuyên nghiệp, những thứ này ít nhất phải đến năm cuối đại học, sau khi trải qua thời gian dài huấn luyện chuyên nghiệp và hun đúc mới có thể làm được."

Còn Lâm Khê thì sao?

Mẹ Hứa suýt nữa đã mở miệng nói ra.

Cũng may đã dừng lại đúng lúc, nếu không... lại bị người ta làm mất mặt.

Bên kia, sau khi Vương Nhiên nhận được tin tức này vào tối thứ sáu cũng không đợi được đến ngày hôm sau, cô ấy biết tối nay Lâm Khê không có ở ký túc xá nên đêm đó đã đến nhà Lâm Khê tìm cô, nói chuyện này cho cô biết.

Vương Nhiên rất tức giận nói: "Đúng là hết chỗ nói, có ý kiến và tâm trạng gì thì chỉ cần trực tiếp nói với cậu còn không được sao? Chuyện này không phải là do cậu ta yêu cầu sao? Không thích làm thì chỉ cần không làm là được, làm việc còn muốn có tâm trạng vui vẻ, tìm phụ huynh tìm lãnh đạo, cậu ta coi đây là trường tiểu học, hay là học viện mỹ thuật của chúng ta là do nhà họ mở?"

Cô ấy rất ghét loại người chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà tìm bên trên, muốn dựa vào bối cảnh gia đình của mình để gây áp lực từ bên trên cho người khác.

Huống chi, Lâm Khê cũng không có làm gì sai với cô ta dù là một chút xíu.

Nếu Lâm Khê chỉ là một học sinh bình thường, có phải cô ta đã gây sự với gia đình họ, còn bị buộc thôi học không?

Sau khi suy nghĩ thì trong lòng cô ấy rất hoảng loạn.

Lâm Khê nghe xong cũng không có cảm xúc gì, chỉ có hơi suy nghĩ.

Vương Nhiên đẩy cô một cái, nói: "Cậu vậy mà còn có thể bình tĩnh như vậy, còn tớ thì tức muốn chết, thầy Hầu lại không biết chuyện gì, nếu thầy ấy nghe lời nói từ một phía của cha mẹ Hứa Đan rồi cách chức lớp phó học tập của cậu rồi còn có thành kiến với cậu thì làm sao bây giờ? Còn triển lãm tranh bên kia nữa, tớ sợ họ không thể đạt được mục đích, sẽ tiếp tục tìm kiếm các nhà lãnh đạo ở phía trên, cậu đã làm rất nhiều việc cho triển lãm này, còn mất nhiều sức lực như vậy."

Lâm Khê lấy lại tinh thần, đưa tay vỗ cô ấy một cái, cười nói: "Không sao đâu, sẽ không đến mức đó. Tớ đang nghĩ về một chuyện khác, nếu thầy Hầu thực sự tìm tớ vì chuyện này, tớ có một ý tưởng."

Công việc thu thập tác phẩm của học sinh cho buổi triển lãm đã kết thúc, cô đang suy nghĩ nên làm thế nào để xin hội đồng triển lãm tranh đến Tân An để thu thập các họa sĩ ở Tân An và tác phẩm dân gian. Cô còn lo lắng về đề xuất tạm thời này, không biết liệu ban chấp hành và nhà trường có chấp thuận hay không, bây giờ thì tốt rồi, có sẵn một cái thang được đưa đến.

Cô chắc chắn sẽ sử dụng thật tốt, nếu không sẽ có lỗi với trận chiến lớn này.
Bình Luận (0)
Comment