Lâm Khê còn đang nghiêm túc, khi nhìn qua thì phát hiện Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh đều đang nhìn cô, ánh mắt quỷ dị.
Ngay cả Triệu Ức Tuyết cũng không còn ngượng ngùng như ban đầu, ánh mắt lộ ra sự tò mò mà nhìn cô.
Lâm Khê ho nhẹ một tiếng: "Nhìn tớ như vậy làm gì?"
Có vẻ như cô nói hơi nhiều rồi.
Đây thực sự là một rắc rối lớn.
Trong bầu không khí kỳ lạ này, đột nhiên Vương Nhiên cười khúc khích ra tiếng, đưa tay nhéo mặt Lâm Khê, cười nói: "Người kết hôn quả nhiên không giống với người bình thường, khó trách có thể khiến một người như anh rể lại nuông chiều cậu đến như vậy. Trời ạ, những lý luận này của cậu anh rể có biết không, thật muốn biết vẻ mặt của anh ấy khi nghe thấy những lời này của cậu, cười c.h.ế.t mất."
Lâm Khê:...
Anh đã nghe rất nhiều lần.
"Tớ nghiêm túc."
Lâm Khê giãy giụa.
Trong tiếng cười đùa giỡn, Triệu Ức Tuyết đưa tay nắm lấy tay Lâm Khê, nói: "Tớ biết rồi, cám ơn cậu Tiểu Khê."
Tâm lý của Lâm Khê rất mạnh mẽ, hoặc có lẽ là vì da mặt dày, là độ dày vượt qua ba mươi năm mươi thì những tin đồn như vậy đối với cô mà nói có là gì?
Cô hoàn toàn không quan tâm, nên làm gì thì làm đó.
Hơn nữa cô thực sự rất bận rộn.
Học kỳ này rất phong phú, mắt thấy kỳ thi cuối kỳ sắp tới, mặc dù cô có nền tảng tốt, nhưng cũng không dám sơ suất.
Ngoài ra, nhà trường đã đồng ý hợp tác với Hiệp hội thư họa Tân An và sẽ triển khai một loạt các triển lãm tranh tại nhà văn hóa Tân An vào cuối tháng hai, cũng chính là trước và sau Tết Nguyên Tiêu. Cũng may mọi việc ở đây đều rất có trật tự, chỉ cần chọn tác phẩm rồi chỉnh lý thành sách, sau đó ký gửi đến Tân An, sau đó chuyện bên Tân An đều sẽ do Hiệp hội thư họa Tân An phụ trách, công việc của Lâm Khê cũng giảm đi rất nhiều.
Nhà trường và Hiệp hội thư họa Tân An đều nhận được sự tài trợ của công thương nghiệp Hòa Cơ cũng là Quách Tự Văn.
Sau đó Quách Tự Văn mời Triệu Ức Tuyết đến hỗ trợ công tác sàng lọc và bố trí tác phẩm của phòng triển lãm Hòa Cơ, bởi vì chủ đề mà Quách Tự Văn đưa ra cho phòng triển lãm là một trong những chủ đề rất lớn đó là sự thay đổi trong lịch sử của ngành dệt may và ngành công nghiệp may mặc ở Hồng Kông và trong nước, Triệu Ức Tuyết cảm thấy vô cùng hứng thú nên đã đồng ý.
Vì vậy, trước khi kỳ nghỉ đông đến thì toàn bộ ký túc xá của họ rất bận rộn.
Lời đồn đãi không hề làm tổn thương Lâm Khê, nhưng trong lòng của Hứa Đan thì chịu nhiều dày vò.
Hơn nữa Hứa Đan cũng không phải là loại người dẫn dắt những lời đồn đại này chỉ để trút giận, lời đồn chỉ là bắt đầu mà thôi.
Những gì cô ta phải làm là cách để thực sự đánh bại đối thủ của cô ta.
Để làm được việc này, cô ta bắt đầu điều tra tất cả mọi thứ của Lâm Khê, nhưng Lâm Khê là người Tân An, không phải cô ta muốn điều tra là có thể điều tra ra, bất kể là thím Ngô, Tiểu Dã hay Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết bên kia, đều không có chỗ xuống tay.
Nhưng thật sự là ông trời cũng giúp cô ta, trong nỗi khổ sở không biết bắt đầu từ đâu của cô ta, nghĩ có nên tìm mẹ cô ta hay không, hỏi bà ta xem bà ta có quen biết bạn bè nào ở Tân An hay không rồi ra tay điều tra từ Tân An bên kia, nhưng có một ngày, cô ta nhìn thấy Lương Hằng Hiên ở dưới lầu nhà Lâm Khê.
Cô ta biết Lương Hằng Hiên, bởi vì cô ta và em gái Lương Tuyết Đình từng học vẽ chung một giáo viên mỹ thuật một thời gian, quan hệ giữa hai người không quá tốt cũng không tính là quá kém.
Cô ta nhìn thấy Lương Hằng Hiên, không hiểu sao lại nhớ tới chồng của Lâm Khê cũng họ Lương, thậm chí trong gương mặt của Lương Hằng Hiên, còn nhìn ra hai người có một chút giống nhau.
Cô ta gọi Lương Hằng Hiên lại, hỏi anh ta tại sao lại ở đây, lúc này mới biết thì ra Lương Hằng Hiên thật sự có quan hệ với Lâm Khê.
Chồng của Lâm Khê là anh hai của Lương Hằng Hiên.
Cô ta biết gia thế của Lương Tuyết Đình, cô ta không nghĩ tới Lâm Khê lại là con dâu nhà họ Lương, nhưng gia thế nhà chồng như vậy, vì sao cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe Lâm Khê nói qua, chỉ sợ ngay cả bọn Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết cũng không biết!
Người thuê nhà, đây là người thuê nhà trong miệng của Lâm Khê!
Hứa Đan và Lương Hằng Hiên tán gẫu vài câu, hẹn Lương Tuyết Đình ra ngoài.
Hứa Đan nói với Lương Tuyết Đình: "Hôm qua nhìn thấy anh ba của cô, mới biết thì ra Lâm Khê lại là chị dâu hai của cô, lúc trước cũng không nghe thấy cô nói là mình có chị dâu hai, tôi và Lâm Khê ở cùng ký túc xá hơn nửa năm, cũng chưa bao giờ biết thì ra cậu ta là chị dâu hai của cô. Không, chỉ sợ toàn trường chúng tôi cũng không ai biết thì ra chồng và cha mẹ chồng của cậu ta lại ở thành phố Bắc, gia thế còn tốt như vậy."
Hứa Đan nói xong, vẫn nhìn sắc mặt Lương Tuyết Đình.
Cô ta nhìn thấy rất rõ ràng vẻ chán ghét lóe lên trong mắt Lương Tuyết Đình.
Hứa Đan nhìn thấy vẻ chán ghét trong mắt Lương Tuyết Đình cũng không có gì kỳ quái, bởi vì cô ta đã sớm biết mẹ của Lương Tuyết Đình chỉ là vợ sau này mới cưới của tướng quân Lương, hai người anh trai phía trước và cô ta cũng không phải do cùng một mẹ sinh ra.
Mà Lương Tuyết Đình và Lâm Khê, vừa nhìn đã biết là không thể hòa hợp cùng nhau.
Bằng không đã lâu như vậy, cô cũng sẽ chưa bao giờ nhắc tới nhà họ Lương, chưa bao giờ thấy cô đến thăm cha mẹ chồng, cũng chưa từng thấy Lương Tuyết Đình xuất hiện.
Những chuyện phía sau sẽ trở nên đơn giản.
Cô dùng một ít kỹ xảo thì đã hỏi thăm được tất cả mọi chuyện mà Lương Tuyết Đình biết về Lâm Khê, bao gồm cả chuyện Lương Triệu Thành từng thảo luận chuyện kết hôn với người khác, bất chấp sự phản đối của gia đình để cưới Lâm Khê, nhà Lâm Khê sớm đã không còn ai, chỉ có cô và em trai cô. Sau khi hai người kết hôn gần như rất ít khi đặt chân đến nhà họ Lương, Lâm Khê ở đây học tập hơn nửa năm, nhưng chỉ mới đi đến nhà họ Lương một lần, cũng chính lần khai giảng đó.
Những chuyện Lương Tuyết Đình biết cũng chỉ có như vậy.
Hứa Đan lại tự nhận bản thân đã biết được thông tin rất quan trọng.
Tuần kiểm tra cuối kỳ bắt đầu từ ngày 13 tháng 1 đến ngày 17 tháng 1.
Ngày 13 tháng 1, một số lãnh đạo nhà trường và Lương Triệu Thành đều nhận được một lá thư, lá thư đầu tiên là một lá thư tố cáo, lá thư sau là một lá thư rất dày, chữ viết tay nhẹ nhàng có hơi nguệch ngoạc, nhưng không có sự non nớt, rất có thể là được viết bằng tay trái.
Bức thư gửi cho Lương Triệu Thành rất dài cũng rất dày, bên trong tiết lộ rất tỉ mỉ về chuyện Lâm Khê ở cùng với những người đàn ông khác nhau như Phó Vân Lương, Quách Tự Văn, Thái Gia Chí, còn có một người đàn anh ở trong trường học, thậm chí còn kèm theo vài tấm ảnh, góc độ chụp ảnh chỉ trong vòng một khoảnh khắc. Thật ra có thể chỉ là khoảnh khắc trong cuộc sống hoặc công việc, nhưng chỉ cần nhìn vào bức ảnh thì có thể nhìn ra khoảnh khắc được chụp lại này có rất nhiều thông tin mờ ám, nếu bị người quan tâm nhìn thấy nhất định sẽ tức giận, về phần góc độ chụp ảnh, nhất định là dựa theo lòng người mà chụp.
Lúc đó Lương Triệu Thành chỉ vừa mới đến thành phố Bắc.
Vốn anh tới đây để chờ Lâm Khê và Tiểu Dã thi xong thì sẽ dẫn bọn họ trở về Tân An.
Kết quả là anh chỉ vừa mới đến có một ngày thì đã nhận được thứ này.
Anh chỉ nhìn vào vài dòng rồi nhìn qua bức tranh và hình ảnh ảnh, anh đã rất tức giận, cầm lấy những thứ đó đập thật mạnh lên bàn, sau đó đưa tay vò nát, muốn phá hủy chúng, nhưng anh cũng biết những thứ này phải được giữ lại, nếu không sẽ mất đi manh mối để điều tra, cuối cùng anh chỉ có thể chịu đựng cơn giận trong lòng, nhét một xấp đó vào lại phong bì.
Nghĩ đến Lâm Khê còn đang thi, nên anh đã mất một lúc lâu để kiềm chế lại tính tình của bản thân, rồi anh quyết định tự điều tra trước rồi mới nói cho cô sau.
Loại chuyện này và những thứ kém chất lượng được gửi đến này, mặc dù người viết thư đã cố tình che giấu chữ viết tay của bản thân, nhưng nếu anh muốn điều tra từ đây cũng không phải quá đơn giản à.
Gửi cho anh những thứ này, đương nhiên người này đã hận Lâm Khê thấu xương, trong thư miêu tả chi tiết tỉ mỉ cô và Phó Vân Lương, Quách Tự Văn, Thái Gia Chí đều ở trong khuôn viên trường hoặc trong quá trình chuẩn bị và "diễn ra" triển lãm tranh. Vậy người này là người ở trong trường, ồ, còn có thể viết kí họa, bút pháp thuần thục nhưng vẫn chưa đến trình độ lão luyện, cũng chỉ có thể là mấy sinh viên của khoa đó.
Nghi phạm còn có bao nhiêu người đâu?
Nhìn vào ngày gửi thư, địa điểm gửi thư, điều tra hành tung của nghi phạm ngày hôm đó thì chẳng bao lâu cũng sẽ tra ra được thôi.
Nhưng chỉ điều tra ra thủ phạm thôi thì đương nhiên là không đủ với anh.
Dám làm ra loại chuyện này, đương nhiên là người này sẽ có chỗ dựa, vậy thì phải nhổ hết tất cả chỗ dựa của người này mới có thể xả cơn giận trong lòng của anh.
Lương Triệu Thành đè chuyện này xuống.
Nhưng trường học thì không.
Thư tố cáo gửi cho lãnh đạo nhà trường và lãnh đạo khoa còn có giáo viên thì đơn giản hơn rất nhiều, chỉ là tố cáo Lâm Khê ngoài quan hệ hôn nhân thì còn có quan hệ nam nữ bất chính với Phó Vân Lương, quan hệ của hai người đã bắt đầu từ trước khi Lâm Khê vào Học viện Mỹ thuật. Lâm Khê đã thông qua Phó Vân Lương để nhận được rất nhiều tài nguyên mà các học sinh khác không có được, ví dụ như chức vụ trợ lý triển lãm tranh, ví dụ như sau buổi triển lãm tranh, người biên soạn các tác phẩm tranh của sinh viên được ghi đầu tiên chính là Lâm Khê, ngược lại mấy đàn anh đàn chị năm cuối đều xếp ở phía sau. Ví dụ như trước khi Lâm Khê vào Học viện Mỹ thuật, Phó Vân Lương đã giúp cô xuất bản một tập tranh về chủ đề triễn lãm tranh,... Loại hành vi lợi dụng quan hệ nam nữ bất chính để một tay che trời ở trường học, thật sự làm hỏng bầu không khí nên có ở trường học, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài nhất định sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của nhà trường.