Đương nhiên, nếu như các người muốn chuyển đi thì chuyện này lại khác.
“Được rồi! Chuyện này cứ vậy mà làm đi, lát nữa tôi đi tới đội xây dựng và xưởng để nói chuyện.”
Sau đó lại nhìn Tiểu Khê nói, “Tiểu Khê, không phải cháu đem sổ ghi nợ sao? Lát nữa cháu ở lại tính toán xem bọn họ phải bao lâu mới trả hết nợ cho cháu.”
Lâm Khê gật đầu, cười híp mắt đồng ý.
Cả nhà họ chu:???
Ai, ai đồng ý làm theo ông như vậy?
Chu Lai Căn và Trương Tú Mai đều cuống lên, nếu như vậy thì bọn họ không những không chiếm được chút lợi nào mà tiền lương của cả nhà con đưa hết cho Lâm Khê.
“Chuyện, chuyện này sao có thể được?”
“Chúng tôi chuyển đi/”
Vào lúc Chu Lai Căn và Trương Tú Mai đều tức sắp nhảy dựng lên, muốn lên tiếng phản đối thì Chu Gia Lượng vốn im lặng bỗng lên tiếng.
Anh ta giữ lấy cánh tay Chu Lai Căn, cúi đầu nói với ông ta, “Cha, chúng ta chuyển đi đi, đừng khiến mọi người và Tiểu Khê hiểu lầm chúng ta. Trước đây quả thật chúng ta không hiểu tình hình ở đây, nghĩ rằng giá thuê nhà của nhà tầng trên giống với giá nhà của chú Lý, với tình trạng của chúng ta hiện giờ, vẫn nên thuê chỗ rẻ một chút thì hơn.”
Nói xong liền nói với thím Từ, “Thím ơi, phiền thím lát nữa đưa nhà cháu đi xem nhà của nhà ngoại thím, xem xong thì mấy ngày nữa nhà cháu chuyển đến đó.”
Rồi lại nói với Lâm Khê, “Tiểu Khê, nhà anh trước đây quả thật thành tâm thành ý muốn thuê nhà em, một là mọi người đều là người nhà, tiện lợi, hai là cũng thỏa nỗi nhớ mong bao năm nay của mẹ, bù đắp tiếc nuối nhiều năm, ba là cũng có thể gần gũi chăm sóc em, nhưng nhà anh nghĩ nhiều như vậy lại không nghĩ tới tiền thuê nhà cụ thể là bao nhiêu, nhà anh không hiểu rõ tình hình thành phố Tân An cho lắm, cha anh cả đời ở trong núi, tính khí cứng đầu, nhưng sự quan tâm của cha mẹ dành cho em quả thực là thật.”
Vừa nói anh ta còn cười khổ một cái, nói, “Số tiền trước đây lấy của em, cứ trừ vào tiền lương của anh, một tháng hai trăm đồng được không?”
“Gia Lượng!”
Chu Lai Căn và Trương Tú Mai đồng thời gọi anh ta.
Sắc mặt Chu Lai Căn ảm đạm.
Ông ta vô cùng sành sỏi lõi đời, giỏi tính toán, đương nhiên biết được lúc này lấy tiến làm lùi mới là tốt nhất, nếu mọi người quay mặt đi, mất hết quan hệ thì mới đúng là mất sạch sành sanh.
Nhưng để con trai một tháng lấy hai trăm đồng để trả số tiền trước đây vay Lâm Khê, đã ủ mưu tính kế các kiểu rồi mà còn không bắt được, ngược lại miếng ăn đã ăn vào miệng rồi còn phải nôn ra, quả thực còn đau hơn cắt thịt mài xương.
Trương Tú Mai càng thấy xấu hổ vô cùng.
Vì con đẻ mà thấy xấu hổ với con riêng của chồng.
Đứa con riêng này quả thật không tồi.
Bà ta quay đầu lại nói với Lâm Khê: “Tiểu Khê, không được như vậy, chúng ta không được như vậy, Tiểu Khê, con nghĩ mà xem Gia Lượng đối xử với con tốt biết bao, mấy tháng nay, nó vì con mà chạy chỗ nọ chỗ kia, nhiều lúc vì lo lắng mà bị nhiệt miệng nữa.”
Nói “chúng ta” với ai vậy?
Lâm Khê nghe thấy người mẹ rẻ rúng này nói chuyện vừa thấy đáng ghét vừa thấy đau đầu, bà ta có thực sự có “tự giác” của người làm mẹ mà!
Chủ nhiệm Thu và thím Từ cũng như mọi người ở bên cạnh đều nhíu mày, người này rốt cuộc làm mẹ ra sao nữa? Câu nói này của bà nghĩa là sao, các người tiêu tiền của Tiểu Khê, bà là mẹ tiêu đến là tự nhiên, con chồng nói muốn trả tiền bà lại thay con chồng lo lắng?
Chủ nhiệm Thu và thím Từ mím môi, đang muốn thay Lâm Khê phản kích bà ta thì Lâm Khê đã lên tiếng trước.
Lâm Khê không hề thấy xấu hổ khi phản kích người “mẹ ruột” này.
Cô trực tiếp ngắt lời bà ta: “Con có gì mà cần chạy lên chạy xuống? Mẹ Trương, bà nội con qua đời, chuyện trong nhà trước khi anh Lương đi đã sắp xếp xong xuôi cả, con bị ốm cũng có một bác sĩ quen biết cách một thời gian lại đến khám, có gì phải chạy?”
“Tuy nhiên con biết, anh ta đến đây quả thực chạy lên chạy xuống bận rộn rất nhiều chuyện, nhưng những chuyện này có liên quan gì đến con chứ? Anh ta tự tìm việc, giúp mẹ mua đồ dùng dọn dẹp nhà cửa để cả nhà vào ở, chạy lên chạy xuống mua vé xe đón Chu Mỹ Châu Chu Gia Bảo tới đây, những chuyện này đều không liên quan gì tới con mà. Mẹ Trương, mẹ không thể đổ hết những chuyện anh ta giúp mẹ làm lên đầu con, vô duyên vô cớ quá.”
Nói xong không để cho Trương Tú Mai cơ hội nói chuyện nào, quay đầu nói với Chu Gia Lượng mặt mũi sầm sì, “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, nhà anh nợ tiền của tôi thì chia ra trả cho tôi, tuy rất ngại làm phiền đến ủy ban thôn, nhưng có người đứng giữa cũng rõ ràng hơn một chút, tôi sẽ đưa một tài khoản cho ủy ban thôn, sau này phiền anh mỗi tháng gửi tiền vào tài khoản đó, hoặc là đưa tiền mặt cho ủy ban thôn, sau đó tôi cũng viết luôn phiếu nhận tiền đưa ủy ban thôn đưa cho anh.”
Cả nhà họ Chu:
Sắc mặt có thể nói là đặc sắc.
Đáng tiếc Lâm Khê ba la bô lô nói xong, đến cái liếc mắt cũng không thèm nhìn bọn họ, cô nhìn về phía mấy người chủ nhiệm Thu cảm ơn, cô nói: “Làm phiền mọi người rồi ạ, vốn chuyện phiền phức này không nên làm phiền tới ủy ban thôn, nhưng thím Thu có biết cháu, cháu không giỏi ăn nói, lại nói không lại người khác, chuyện này tốt nhất vẫn ủy ban thôn là đơn vị làm chứng cho rõ ràng, đỡ cho sau này bên ngoài lại đồn đại chuyện gì, cháu có một trăm cái miệng cũng không nói rõ ràng được.”
Người nhà họ Chu: Mày không giỏi ăn nói, nói không lại người khác?
Cả nhà họ Chu hận không thể ngất đi.
Cô không giỏi ăn nói mà khiến người khác tức muốn bùng nổ, còn ăn nói nữa thì không phải muốn lên trời hay sao?
Người nhà họ Chu vừa tức vừa bực vừa xót của, đầu óc ong ong hết cả.
Đáng tiếc bọn họ có tức có bực nữa thì cũng vô dụng, hơn nữa chuyện cũng đã tới nước này, một là sợ có người của ủy ban thôn và Lương Triệu Thành có ở đây, hai là cũng sợ đắc tội Lâm Khê, triệt để lật mặt, cũng triệt để chẳng còn mong nhớ gì nữa, vì thế cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn chủ Nhiệm Thu cười nói với Lâm Khê: “Không có gì, chuyện này cũng không phải chuyện phiền phức gì lắm, không phải chỉ giúp cháu chuyển tiền một chút thôi sao, đừng nói là ủy bản thôn bảo vệ người dân trong thôn Lâm Hạ chúng ta, xử lý công chuyện cho người dân là chuyện đương nhiên, cha cháu còn là liệt sĩ, những chuyện này bọn thím phải giúp đỡ cháu làm. ”
Chuyện này cứ như vậy là đã xử lý xong.
Hết hi vọng, cả nhà họ Chu rời đi trong sự kinh ngạc không thôi hoặc có thể nói là kinh hồn bạt vía.
Bọn họ cũng vẫn còn chưa rõ chuyện này sao lại tới bước này, chỉ nhớ mỗi tháng phải trực tiếp trừ hai trăm đồng tiền lương của con trai để chia ra trả nợ cho số tiền lấy lần trước.
Một tháng hai trăm đồng, hai trăm đồng đó!
Ra đường bị ánh nắng chói chang chiếu vào, trên đường đi bọn họ đều ngây dại, chỉ thấy xót của và tức giận, vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại chuyện ngày hôm nay.
Mãi cho đến khi về đến nhà, uống vài ngụm nước, có quạt mát vù vù mới dần dần tỉnh táo lại.
Bọn họ không phải muốn thuê nhà sao?
Trọng điểm không phải thuê, trọng điểm là bọn họ không thể chuyển đi, ở lại đây mới có thể tính chuyện lâu dài, mới có thể tiến hành âm mưu phía sau, cho dù âm mưu phía sau nhất thời không thành, nhưng ở nhà của Lâm Khê thì cũng được, dọn đi rồi không phải là mất cả chì lẫn chài sao!
Nhưng bọn họ đã nói đi thuê nhà rồi, sao lại biến thành mấy hôm nữa phải dọn đi?!
Còn không biết sẽ lấy bao nhiêu tháng tiền lương của Gia Lượng! Một tháng hai trăm đồng, hai trăm đồng đó!
Trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói này, quả thực là như sắp bùng nổ.
Nhưng giờ đã như vậy rồi, chuyện mà ủy bản thôn đã “quyết định”, người cũng đã về nhà rồi, có nuốt lời cũng không được nữa.
Càng huống hồ sao có thể nuốt lời? Tiền lương của nhà mình đã vào tay người khác rồi!
Chu Lai Căn y chang như con vật bị nhốt mà đi đi lại lại trong nhà, nhưng không nghĩ ra cách nào hết.
Nói về Lâm Khê.
Cả nhà họ Chu vừa đi, Trần Dã nói với chị cậu một tiếng, rồi kéo Tiểu Thạch Đầu về thôn như một làn khói, hai đứa gấp gáp về báo với bà ba và những người khác trong thôn về chuyện mới xảy ra ở ủy ban thôn.
Lương Triệu Thành yêu cầu Lâm Khê về nhà, còn mình ở lại bàn một số chuyện với bí thư thôn, bàn bạc xong anh sẽ về công ty luôn.
Ngữ khí của anh khi nói câu này vô cùng bình dị, cộng thêm gương mặt nghiêm túc hơi dữ dằn quả thật không có chút dịu dàng nào cả.
Tuy nhiên Lâm Khê lại tiếp nhận thái độ này của anh vô cùng bình thường.
Cô hỏi anh: “Mất nhiều thời gian không? Nếu như không lâu thì tôi đợi anh ở đây luôn, dù sao thì về nhà tôi cũng không có việc gì làm, tôi nói chuyện với thím Thu và thím Từ.”
Lương Triệu Thành ngưng một lát: “Không lâu, mươi mười lăm phút là xong rồi.”
Lâm Khê gật đầu: “Thế thì tôi ở lại nói chuyện một lúc, lát nữa thì cùng về.”
Chủ nhiệm Thu và thím Từ vẫn luôn quan sát tương tác của Lương Triệu Thành và Lâm Khê, đợi Lương Triệu Thành cùng Hạ Đông Điền cùng với một cán bộ thôn đi vào phòng làm việc, một cán bộ thôn khác cũng bị thím Thu đuổi ra ngoài làm việc, thím Từ mới hỏi Lâm Khê: “Tiểu Khê, anh Lương của cháu đối xử với cháu như thế nào?”
Ngưng một lát rồi lại bổ sung thêm một câu, “Chuyện cưới xin của hai đứa định tính như nào?”