Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 54

Lâm Khê ngây người, hai mắt tức đến đỏ bừng.

Cô quan hệ nam nữ tùy tiện, cô quan hệ nam nữ tùy tiện?

Lúc này cô không hề nghĩ tới Hạ Hướng Viễn, bởi vì dù sao đó cũng không thực sự là quá khứ của cô, lúc tức đến cực điểm đã hoàn toàn quên mất.

Điều cô nghĩ đến chính là bản thân mình.

Từ nhỏ cô đã học vẽ, bên cạnh có rất nhiều trai gái yêu sự tự do thoải mái, mẹ cô chưa từng phản đối cô có bạn trai. Mẹ chỉ nói với cô, tôn trọng bản thân và bảo vệ bản thân mình, nhưng từ trước đến giờ cô chưa từng làm chuyện gì, cho dù là lúc tò mò nhất, cô quan hệ nam nữ tùy tiện?

Cô thực sự rất tức giận.

Cô nhìn bờ ngực, bờ vai thẳng tắp to lớn đến mức nhức mắt, giơ tay kéo áo anh, sau đó vào lúc anh vẫn chưa phản ứng lại, kiễng chân cắn một cái thật mạnh vào cằm anh, rồi nhanh chóng lùi lại, ngẩng đầu nhìn anh khiêu khích.

“Tôi tùy tiện đó, anh quản tôi ư, tôi nói cho anh biết, đợi tôi thi đỗ đại học, tôi muốn hủy bỏ hôn ước, đi tìm người khác.”

Lời còn chưa nói hết đã bị anh kéo mạnh, sau đó bị anh kéo vào lòng mình ấn thật chặt.

Tay anh vừa to vừa nóng rực, lôi kéo thô lỗ và mạnh bạo, cô đụng phải n.g.ự.c anh, mũi đau nhói, nhưng bị anh ấn chặt, căn bản không thể động đậy được, sau đó anh kéo đầu cô ra, cúi đầu cắn cô. Lâm Khê bị bao trùm trong hơi thở của anh, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ban đầu còn giãy giụa cuối cùng hoàn toàn mềm nhũn trong lòng anh.

Đợi anh thả cô ra thì cô cũng sắp tắt thở.

Anh thả cô ra, vẫn dùng một cánh tay giữ cô lại, tay còn lại vuốt ve má cô.

Lâm Khê hít thở mạnh, tỉnh táo lại, đẩy anh ra, lúc này anh cũng đã buông cô ra.

Lâm Khê đặt tay lên bàn, chỉ cảm thấy tim đập nhanh, mặt cũng như bị bỏng, toàn thân nóng không chịu nổi, cô cũng không ngờ anh sẽ như vậy.

Cô vốn còn muốn tức giận, nhưng hít thở vài lần, cuối cùng giơ tay sờ vào đôi môi đau nhức vì ban nãy anh hơi thô lỗ, dần dần cũng không còn tức giận quá nữa.

Cô nghiêng người chạm vào môi, cúi đầu yên lặng.

Tên đàn ông c.h.ế.t tiệt bên cạnh quả nhiên không nhẫn nại được thêm nữa, dùng giọng khàn đặc nói: “Sau này không được nói câu hủy bỏ hôn ước nữa, chuyện đăng kí kết hôn tôi cho em thêm chút thời gian nữa, nhưng cũng không thể quá lâu, đợi tôi xem ngày đẹp.”

Lâm Khê:

Đúng thật là mở miệng đóng miệng đều là đăng kí kết hôn, xem ngày đẹp, tuy nhiên tại sao vừa nãy anh lại hôn cô?

Không phải hoàn toàn không thích cô sao?

Lâm Khê cũng không để ý tới lời ban nãy của anh, ngẩng đầu nhìn anh.

Nhìn thấy anh mím chặt môi, trên mặt cuối cùng cũng có biểu cảm khác ngoài vẻ lạnh lùng đao thương không hề hấn thường ngày, trên đó là vẻ mặt sau khi nồng nhiệt.

Trong lòng cô khẽ động.

Quay người lại kéo anh, khẽ nói: “Ban nãy anh hôn tôi đau quá, lần sau có thể dịu dàng hơn không?”

Giọng nói dịu dàng mềm mỏng, còn mang theo chút khàn khàn sau khi hôn, chính Lâm Khê cũng bị giọng nói này của mình làm cho mềm nhũn chứ đừng nói đến Lương Triệu Thành vẫn đang cố gắng khống chế, thực ra vẫn chưa hồi lại.

Anh muốn nói: “Còn có lần sau?”

Nhưng tay anh lại từ tốn ôm lấy eo cô, cúi đầu cọ bên tai cô rồi lại khẽ cắn, kiềm chế hết sức: “Được.”

Đợi lúc anh ra ngoài thì cũng đã là nửa tiếng sau.

Đóng cửa lại.

Lương Triệu Thành quay đầu nhìn cánh cửa phòng đóng kín, cảm thấy chuyện này không có thật, thật hoang đường.

Hoàn toàn vượt ra khỏi hành vi bình thường của anh.

Nhưng nghĩ đến đó vốn là vợ anh, trong lòng cũng trở nên yên tâm.

Tuy rằng hễ anh nói phải công khai chuyện đăng kí kết hôn với bên ngoài là cô lại tức giận, nói không lại.

Tuy nhiên, đợi một thời gian nữa thì đợi một thời gian nữa vậy.

Lâm Khê ngủ một giấc ngủ trưa ngon lành.

Người đàn ông này, nói chuyện khó nghe, tính cách nhiều lúc khiến người ta bùng nổ, nhưng cảm xúc ôm hôn các kiểu thì khá được.

Bình thường anh càng lạnh lùng, thì cảm giác lúc đó lại càng hưng phấn mãnh liệt.

Có lẽ cô hơi quái gở.

Sau khi ngủ dậy Lâm Khê nằm trên giường một lúc mới bật dậy mở tủ quần áo, bới ra một cái váy rộng rãi phong cách đồng quê nhàu nhĩ. Cô ướm thử trước gương, sau đó nhìn đôi môi hơi sưng đỏ, còn có vết đỏ khả nghi trên xương quai xanh, mặt cô đỏ bừng, giơ tay sờ rồi lại nhịn không được mà cười ngại ngùng.

Cô thay quần áo, thả tóc xuống, miễn cưỡng che đi vết đỏ, sau đó lại xoay mấy vòng trước gương, giọng nói của thím Ngô từ bên dưới vọng lên.

“Tiểu Diêu à, cháu tìm Tiểu Khê làm gì? Con bé đang ngủ.”

“Thím à, mấy hôm nữa cháu chuyển đi rồi, có một số chuyện muốn nói với cô ấy. Giờ cũng không còn sớm nữa, cô ấy chắc cũng ngủ dậy rồi nhỉ?”

Ầm ầm ĩ ĩ, tâm trạng Lâm Khê tốt nên cũng không để bụng chuyện gặp Diêu Cầm bây giờ.

Dù sao thì người ta cũng sắp chuyển đi rồi, cô ta tìm mình nói chuyện, đây cũng là chuyện không tránh được, vậy thì nói chuyện thôi.

Cô ló đầu xuống đầu cầu thang nói: “Thím Ngô ơi, cháu dậy rồi, chị Diêu Cầm đến tìm cháu thì cho chị ấy lên đi.”

Diêu Cầm lên lầu.

Lâm Khê cũng không gặp cô ta trong phòng mình, căn phòng mà ban nãy cô mới thân mật với ai đó, cô vẫn có chút chướng ngại tâm lý, không muốn để người khác vào căn phòng này, ngồi lên giường của cô.

Thím Ngô cũng đi lên trên rót nước cho hai người.

Lâm Khê cười với thím Ngô: “Thím Ngô, cháu nói chuyện với chị Diêu Cầm một lát, một lúc nữa sẽ xuống.”

Lúc này thím Ngô mới đi xuống.

Diêu Cầm vẫn luôn quan sát Lâm Khê.

Cũng không biết có phải ảo giác của cô ta hay không mà cô ta luôn cảm thấy Lâm Khê càng ngày càng xinh đẹp.

Trước đây nhìn cũng được, nhưng nói thế nào nhỉ, hoàn toàn là kiểu ngoan ngoãn, không có bất cứ tính công kích nào.

Nhưng hiện tại mỗi lần nhìn, thì dường như lại xinh đẹp thêm một chút, đó là kiểu xinh đẹp không che dấu khiến người ta nhìn một cái là mắt sáng bừng kinh ngạc.

Hiện giờ cô ta còn nhìn thấy từ khóe mắt đầu mày cô toát ra sự yêu kiều dường như có giữa phụ nữ và thiếu nữ khiến người khác rung động.

Điều này khiến cô ta lo lắng bất an.

Cô ta đè nén nỗi bất an đó lại, đợi thím Ngô đi xuống liền nói thẳng luôn: “Tiểu Khê, chị không biết em và anh Lương nói với anh trai chị những gì mà anh ấy bắt chị hai hôm nữa chuyển đi. Chị nghĩ đi nghĩ lại, ai buộc chuông thì phải gỡ chuông, có lẽ chuyện này chỉ có em mới có thể giúp chị xoay chuyển.”

Lâm Khê nhướn mày.

Diêu Cầm nói: “Tiểu Khê, chị biết em đăng kí học lại, có lẽ cũng muốn thi đỗ đại học, nhưng em cũng biết đấy, với thành tích và nền tảng của em, cho dù cố gắng nữa, sợ rằng tiến bộ cũng có hạn chứ đừng nói tới trường đại học tốt gì đó. Cho dù là trường đại học dễ nhất e là cũng khó, nếu như em có thể giúp thuyết phục anh trai chị, để chị tiếp tục ở lại đây, chị có thể phụ đạo miễn phí cho em.”

“Cho dù ngữ văn, tiếng Anh hay toán đều có thể dạy, còn có thể tìm cho em tài liệu ôn tập tốt nhất, như vậy em học lại chắc chắn thoải mái hơn nhiều. Chị đảm bảo có thể giúp em thi đỗ trường đại học khá ổn.”

Lại nói cô không thi đỗ đại học.

Trong lòng Lâm Khê khẽ “hừ” một tiếng, tuy nhiên nhiên thi đại học là nhờ tương lai, chứ không phải nhờ cái miệng khéo ăn khéo nói, cô cũng không nói nhiều nữa.

Cô hỏi Diêu Cầm: “Anh trai chị yêu cầu chị hai hôm nữa chuyển đi, có lẽ nhất định là có lý do để chị đi gấp gáp như vậy, chị muốn em xoay chuyển anh chị như thế nào?”

Diêu Cầm cắn môi: “Tiểu Khê, chị biết em thích Hạ Hướng Viễn, chuyện kết hôn với anh Lương chỉ là vì yêu cầu trước khi mất của bà em, còn anh Lương cũng chỉ vì đạo nghĩa mới đồng ý chuyện cưới xin này. Nhưng bà nội em yêu cầu em chia tay với Hạ Hướng Viễn, chỉ vì cha Hạ Hướng Viễn nợ tiền đánh bạc.”

“Nếu như chị nói cho em biết, chỉ cần em nói ra, cho dù là anh Lương hay là anh trai chị đều có thể giúp nhà họ Hạ giải quyết đám người ngoài kia. Chỉ cần trả một trăm năm mươi nghìn tệ, sau này cũng chẳng còn phiền phức nào cả, em có thể hủy bỏ hôn ước với anh Lương, tiếp tục trở về bên cạnh Hạ Hướng Viễn không?”

“Chỉ cần em giải thích với anh trai chị, nói sẽ hủy bỏ hôn ước với anh Lương, vậy thì anh trai chị nhất định sẽ không ép chị chuyển đi nữa.”

“Nhưng em sẽ không hủy bỏ hôn ước với anh Lương đâu.” Lâm Khê nhún vai.
Bình Luận (0)
Comment