Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 79

Có điều cậu đánh nhau ở bên ngoài, chột dạ, sợ chị phát hiện ra điều không đúng lại lải nhải với cậu, đi lên đi xuống đều là vội vàng, cũng không chào hỏi cô.

Thím Ngô nhìn Trần Dã, lại nhìn Lương Triệu Thành, nhất thời không biết nên nói với Trần Dã như thế nào.

Lương Triệu Thành nặng nề đặt đũa xuống: “Cháu mang lên cho cô ấy.”

Bữa cơm này ăn như đang nhai sáp, nghĩ đến tuy rằng tính cách của cô tốt, nhưng lại là một người quật cường, trước đây chính là như vậy, hai người tức giận, hai người giận nhau, cô hoàn toàn coi như không nhìn thấy anh, nên làm gì thì làm đó, một khi trốn tránh anh thì trốn tránh cả tháng.

Nghĩ đến người anh trai luôn không nhìn nổi anh tự tại đó nói “cô ta không thèm để ý đến chú, không có chú cũng chẳng sao”, trong lòng giống như bị lửa đốt.

Có điều cuối cùng vẫn là bản thân thỏa hiệp với bản thân.

Thím Ngô lập tức thở phào: “Ài, được được, có điều chắc là cơm hơi nguội rồi, thím đổi cho con bé bát khác.”

Đúng là chiều hư cô rồi.

Trong lòng Lương Triệu Thành nghĩ như vậy, nhưng khi thím Ngô bưng bát cơm mang đi đổi, anh cũng không nói gì.

Đợi đến khi Lương Triệu Thành bưng cơm lên lầu, Trần Dã nhìn thím Ngô, thím Ngô mới giải thích với cậu: “Đều do cái tên nhiều chuyện Phương Đại Phú đó, suốt ngày chạy đến trước mặt chị cháu nói ra nước ngoài du học gì đó, đi Hồng Kông học đại học gì đó.”

“Ai ya, mấy cô gái trẻ tuổi bây giờ ai cũng muốn ra nước ngoài, đi du học thím cũng nghe nói không ít. Nhưng mấy cô gái trẻ có ai là đi du học đâu? Đều là đi lấy chồng, nếu không thì là đi làm...”

Nghĩ đến người đang nghe mình nói là một đứa trẻ mười tuổi thì lập tức dừng lời lại.

Nhưng Trần Dã lại nghe hiểu, ánh mắt trầm xuống.

Thím Ngô đã chuyển đề tài, nói tiếp: “Chính là vì chuyện này, anh rể cháu biết rằng Phương Đại Phú đưa cho chị cháu tài liệu du học gì đó nên dạy dỗ chị cháu vài câu, chị cháu đang không vui. Nhưng cháu cũng không cần lo lắng, có anh rể cháu ở đây sẽ không có chuyện gì đâu. Phương Đại Phú đó, lần nào gặp anh rể cháu cũng như chuột nhìn thấy mèo.”

Không đợi thím Ngô nói xong, Trần Dã đã ‘đùng’ một tiếng đứng dậy, quay đầu đi ra ngoài.

Thím Ngô ‘ơ’ một tiếng: “Tiểu Dã, cháu muốn đi đâu vậy?”

Bà ấy nhìn dáng vẻ hung hăng đó của cậu, lúc này mới hối hận vì đã lải nhải lung tung với cậu, đứa nhỏ này cũng không phải người có tính cách hiền lành gì. Nhìn xem, trên mặt vẫn còn đang bầm tím, xông ra ngoài như vậy không phải là muốn đi tìm cái tên Phương Đại Phú đó chứ?

Vội vàng gọi cậu nói: “Tiểu Dã, Tiểu Dã, cháu đừng làm bậy.”

Nhưng nào có thể gọi được Tiểu Dã.

Cũng may bà ấy nghĩ đến Phương Đại Phú kia mặc dù là một tên lòe loẹt đỏm dáng nhưng cũng có điều tốt, đó chính là khéo đưa đẩy. Dù gì Tiểu Dã cũng là chủ nhà của anh ta, còn có Lương Triệu Thành ở đây, cho dù Tiểu Dã nổi giận, chắc chắn anh ta cũng không dám làm gì Tiểu Dã. Lúc này mới yên tâm một chút, nhưng vẫn dự định đợi thu dọn bát đũa xong đi sang chỗ nhà cho thuê xem một chút.

Lại nói đến Lương Triệu Thành và Lâm Khê.

Lâm Khê vốn là trở về phòng.

Ban đầu đương nhiên là cô rất tức giận.

Sở dĩ cô cân nhắc đến khoa nghệ thuật trường đại học Trung văn Hồng Kông còn không phải là vì không muốn hai người tách nhau ra quá xa sao? Nếu không, lựa chọn đầu của cô đương nhiên là học viện Mỹ thuật Bắc Thành mà kiếp trước cô đã học, ở đó có rất nhiều rất nhiều ký ức của cô, cho dù là trong việc học hay trong tình cảm, trường cô muốn vào nhất là học viện Mỹ thuật Bắc Thành, chỉ là vì anh nên cô mới muốn ở gần nhà một chút, cô mới lùi bước, cân nhắc đến học viện Mỹ thuật Hoa Thành cùng đại học Trung văn.

Đương nhiên cũng có cân nhắc về phương diện khác, nhưng anh chắc chắn là một trong những nguyên nhân rất quan trọng.

Có điều cô không phải là người tự làm mình bực bội.

Vốn dĩ cô cũng biết tính cách của Lương Triệu Thành, có lẽ anh lại hiểu lầm gì đó về việc Phương Đại Phú đến đây, cô cũng không giải thích rõ anh mới có thể tức giận đến như vậy.

Nhưng suy cho cùng vẫn là do anh không đủ tin tưởng cô, anh thích cô, nhưng thật ra không hề tin tưởng cô, không chỉ không hiểu rõ cô mà còn không tin năng lực của cô, thậm chí là không thích tính cách của cô. Chỉ là vì sự yêu thích của đàn ông đối với phụ nữ nên mới kiềm chế những thứ khác mà thôi.

Sau khi nghĩ thông suốt những điều này, cô cũng sẽ không tự băn khoăn nữa. Thật ra từ khi bắt đầu ở bên anh cô đã mơ hồ biết được những điều này.

Tức giận cũng không có ích gì.

Nhất định là làm khó dễ bản thân.

Cô bình phục tâm trạng một chút, cầm chỗ tài liệu kia đi ra phòng khách nhỏ vừa lật vừa xem, vừa đợi thím Ngô mang cơm lên cho mình.

Trong lúc đó cô thấy Trần Dã vội vội vàng vàng chạy lên, quần áo trên người hơi nhăn nhúm, nhìn thấy cô nhưng đầu cũng không nhìn sang phía này, chạy thẳng vào phòng mình, sau đó đóng sập cửa lại. Một lúc sau thì thay quần áo đi ra, vẫn như không nhìn thấy cô, đi thẳng xuống dưới, nhưng dù sao vẫn gọi một tiếng ‘chị, em xuống đây’.

Lúc này cô thấp thoáng nhìn thấy trên mặt cậu hình như có vết bầm, vội vàng gọi cậu, nhưng đối phương không quay đầu mà đi xuống dưới.

Lâm Khê:???

Bỏ đi, để sau rồi hỏi.

Cậu đi xuống, thím Ngô và Lương Triệu Thành chắc chắn sẽ thẩm vấn cậu.

Kết quả đợi nửa ngày, đợi đến khi bên dưới ăn cơm náo nhiệt cũng không có ai để ý đến cô.

Cô bảo thím Ngô mang cơm lên đây, thím Ngô đương nhiên sẽ mang lên cho cô, đây rõ ràng là bị người ta ngăn lại.

Người, gì, vậy, chứ?

Cô túm chặt lấy tờ giấy tài liệu, tiếp tục đọc.

Cũng không biết đã qua bao lâu, bên dưới mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện, sau đó có tiếng người lên lầu, sau đó là âm thanh thu dọn bát đũa ở bên dưới, còn có tiếng đóng mở cửa.

Lâm Khê hơi ngẩng đầu, nhìn thấy đôi chân dài, sống lưng thẳng tắp của người kia, cô nhìn chằm chằm một chút, rồi lại rũ mắt xuống.

“Ăn cơm đi.”

Anh đi đến trước bàn vuông, đặt cái mâm xuống bàn, gọi cô.

Anh nhìn thấy thứ trên tay cô, lửa giận ban đầu khó khăn lắm mới hạ xuống nay lại bùng lên, nhưng vẫn nhẫn nhịn, kìm nén lửa giận nói: “Ăn cơm trước, chuyện này để sau rồi chúng ta bàn bạc thật kỹ.”

Lâm Khê ngẩng đầu, muốn nói không phải anh đã ra lệnh cho em ‘chuyện này chấm dứt tại đây, đừng có tâm tư ra nước ngoài du học nữa’ sao?

Lại muốn bàn bạc thật kỹ rồi?

Có điều cô không muốn tranh chấp với anh cũng không muốn nói chuyện với anh, đặt tài liệu trên tay xuống rồi yên lặng đi đến trước bàn ngồi xuống ăn cơm.

Sau đó ngay dưới ánh mắt của anh, gắp từng đũa từng đũa một, từ từ ăn đâu ra đấy.

Cho anh tức chết.

Từ nhỏ Lâm Khê không có bản lĩnh gì khác, nhưng bản lĩnh làm bộ làm tịch thì giỏi nhất.

Nhìn dáng vẻ coi nhẹ anh của cô lại khiến cho Lương Triệu Thành nổi giận, anh nhớ đến anh trai của mình nói ‘Bởi vì không thèm quan tâm cho nên cô ta mới có thể tươi cười dịu dàng, mặt không đổi sắc, coi nhẹ như không trong lúc anh đang chỉ trích cô ta’.

Lương Triệu Thành cắn chặt hàm sau, quay đầu nhìn giường mềm, đưa tay nhặt lấy tài liệu mà cô để ở một bên, nhìn qua trên đó một chút, lật qua lật lại, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy cô đã đặt bát đũa xuống liền nói: “Trước đó không phải em đã nói với thím Ngô rằng em không muốn ra nước ngoài, đây chỉ là tài liệu tuyển sinh của trường đại học bên Hồng Kông sao? Vậy vừa nãy chắc em cũng đã xem từ đầu đến cuối rồi, bây giờ có thể nói suy nghĩ của em với anh một chút được không?”

“Chắc em đã hiểu được đại khái yêu cầu tuyển sinh của trường đại học này, nếu như em muốn xin đi thì nên xin như thế nào, cần phù hợp điều kiện đăng ký gì?”

Mặc dù giọng anh bình thản, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng Lâm Khê rõ ràng có thể nghe ra sự coi thường một cách trần trụi trong đó.
Bình Luận (0)
Comment