Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 82

Nghĩ thông suốt điều này, chút ngọt ngào ban đầu có được vì sự dịu dàng ban đầu và sự triền miên vừa rồi của anh lại hòa lẫn với một hương vị khác.

Cô khẽ ‘hừ’ một tiếng: “Vậy em học đại học phải mất bốn năm, em chắc chắn sẽ không cân nhắc việc có con trong lúc học đại học, anh có thể chấp nhận không? Liệu anh có vì tuổi tác đã lớn muốn có con mà gây áp lực, mà không cho em sắc mặt tốt không? Còn cả phía nhà anh, liệu có vì chuyện này mà nói ra nói vào em không?”

Cho dù học xong đại học thì cũng còn quá sớm.

Có điều nghĩ đến việc anh đã lớn tuổi như vậy, ở thời đại này nếu như đến ba mươi bốn mươi tuổi mà vẫn chưa muốn có con, không biết sẽ có bao nhiêu người bàn tán đây.

Dù sao cứ để sau này rồi nói.

Lương Triệu Thành nghe hai câu trước vẫn chỉ cau mày một cái, nghe đến câu phía sau trực tiếp đen mặt lại.

Là vì câu ‘liệu anh có vì tuổi tác đã lớn’ kia.

Lâm Khê lại không biết điều này, chỉ nhìn thấy anh đen mặt lại thì càng không vui.

Dẩu môi một chút rồi quay mặt đi.

Lương Triệu Thành nhìn gương mặt nhỏ nhắn non nớt hồng hào của cô, đôi môi như cánh hoa tươi còn lưu giữ hạt sương của sáng sớm, vấn đề tuổi tác này thật sự có chút tổn thương người khác.

Ban đầu anh chê cô nhỏ tuổi, bây giờ cô lại bắt đầu chê anh già rồi.

Anh nói: “Đợi đến khi em muốn có thì mới có, không cần phải để ý những người khác.”

Nhưng vẫn là xụ mặt mà nói.

Lâm Khê nhào đến, bóp lên gương mặt anh hừ nhẹ: “Nói một cách không cam tâm tình nguyện như vậy, tóm lại là em không muốn có, anh muốn sinh thì tìm người phụ nữ khác mà sinh cho anh.”

Sắc mặt Lương Triệu Thành hoàn toàn đen lại.

Cho nên, có thể trách anh sao?

Chỉ cần thỉnh thoảng cảm thấy cô hiểu chuyện một chút, cô sẽ bắt đầu càn quấy.



Nhà cho thuê của nhà họ Lâm.

Trần Dã nghe xong lời của thím Ngô đúng là đi tìm Phương Đại Phú.

Phương Đại Phú ở tầng một, Trần Dã đến đó, đá đá vào cửa căn phòng kia của anh ta.

Cửa phòng bị đá ‘đùng đùng đùng’, Phương Đại Phú vốn đang thu dọn đồ đạc, hôm nay là thứ bảy, anh ta phải về dưới quê một chuyến. Tiếng đập cửa đột nhiên này nghe mà sợ hết hồn hết vía, có người khách bình thường nào đến gõ cửa mà lại dùng chân đá không?

Anh ta mở cửa, từ trong khe cửa nhìn thấy người đến là Trần Dã mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Tiểu Dã, sao lúc này em lại đến đây?”

Chiều thứ bảy, sao thằng nhóc này lại không ra ngoài chơi?

Trần Dã nheo mắt nhìn anh ta: “Nghe nói anh rất rảnh rỗi cho nên đến đây tìm anh chơi.”

Vẻ mặt như vậy, trên mặt còn có mấy vết tím bầm, Phương Đại Phú nhìn mà da đầu có chút tê dại.

Anh ta nhìn xung quanh phòng mình một chút, lấy một con búp bê mô phỏng người thật xuống nhét cho Tiểu Dã nói: “Anh đâu có nhàn rỗi, không phải anh đang thu dọn đồ đạc về quê sao? Cầm đi chơi đi.”

Trần Dã kết liễu con búp bê trơn bóng kia, cầm trong tay còn có cảm giác co giãn, mềm mềm lành lạnh, cậu ghét bỏ mà vứt lên giường: “Không cần.”

Lại nói: “Anh không rảnh rỗi thì chạy đến chỗ chị tôi nói du học gì đó làm gì, tôi nói cho anh biết, nếu như chị tôi thực sự bị anh xúi giục mà đi du học thì xem tôi có dạy cho anh một bài học khiến anh không cười nổi nữa hay không?”

Phương Đại Phú:

Cuối cùng anh ta cũng hiểu thằng nhóc này chạy đến để làm gì rồi.

“Ôi chao, tiểu tổ tông.”

Phương Đại Phú vội vàng giải thích: “Ban đầu anh chỉ là đến chuyển lời thôi, thực sự là vì có thầy giáo cảm thấy chị em có thiên phú trong việc vẽ tranh nên mới nói với cô ấy. Cô ấy nói không đi, rồi lại kết hôn với anh rể em, anh đâu còn dám nhắc đến chuyện này nữa?”

“Lần trước thực sự là chị em chủ động đến tìm anh nhờ anh giúp cô ấy lấy tài liệu tuyển sinh của đại học Trung văn bên Hồng Kông, anh mới nhờ người lấy giúp cô ấy rồi mang sang cho cô ấy, nhưng nửa câu chuyện khác anh đều không nhắc đến. Anh nói em nghe, bây giờ dù thế nào anh cũng sẽ không nói chuyện đi du học với cô ấy nữa. Em còn không biết anh rể của em sao? Anh cũng không muốn chết.”

Trần Dã quan sát anh ta từ trên xuống dưới, hừ một tiếng nói: “Tốt nhất là anh nói thật, lúc về tôi sẽ hỏi chị tôi, nếu biết anh không nói thật, cho dù không có anh rể tôi thì tôi cũng sẽ không để anh sống tốt.”

Trong lòng Phương Đại Phú thầm mắng thằng nhóc này muốn lên trời rồi, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười đáp: “Em đi hỏi chị em đi, chuyện này anh đúng là bị oan.”

Phương Đại Phú nhìn theo bóng lưng của cậu, thầm nghĩ thằng nhóc này đúng là ngang ngược đến vô cùng rồi, nếu như tổng giám đốc Lương không quản nó nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ gieo tai họa gì đó.

Có điều trong lòng nghĩ như vậy, trên đầu cũng xuất hiện một lớp mồ hôi.

Anh ta nghĩ sau này thực sự không nên nhắc đến chuyện đi du học với Lâm Khê nữa.

Bên kia Trần Dã từ nhà cho thuê đi ra thì nhìn thấy bên ngoài có một đôi vợ chồng trung niên cùng một bà cụ dắt một thằng nhóc đi vào sân nhà cậu.

Mặt cậu tối sầm lại.

Bởi vì thằng nhóc kia không phải ai khác, chính là thằng nhóc hôm nay đánh nhau với cậu.

Không ngờ rằng nó còn dám chạy đến nhà cậu.

Cậu nắm tay thành quyền, lúc này cho dù ngăn cũng không ngăn được nữa, không muốn đi nhưng cũng hơi nâng cằm lên, ổn định bước chân rồi từng bước từng bước đi về nhà.

Vừa vào sân đã nghe thấy bên trong đang cãi nhau ỏm tỏi.

Thằng nhóc bị Trần Dã đánh tên là Hùng Thiên Thụ.

Là học sinh mới chuyển đến trường tiểu học của Trần Dã, không phải cùng lớp với Trần Dã, cậu ta lớn hơn Trần Dã, học lớp năm.

Trần Dã không hề quen cậu ta, nhưng trưa hôm nay lúc tan học Trần Dã đi đến bên ngoài lớp năm đợi bạn, vì người bạn kia có việc nên phải đợi thêm một lúc. Nhưng sau khi Hùng Thiên Thụ nhìn cậu, cậu nghe thấy cậu ta nói với bạn học bên cạnh: “Nó cũng học trường này sao? Tôi biết nó, nó là con trai riêng của một người bạn của mẹ tôi, nghe nói nó ác độc lắm, nhấn chìm em trai mà mẹ kế sinh ra vào trong chậu nước, suýt chút nữa thì nhấn người ta đến chết. Sau đó thì bị cha nó lấy gậy to đánh ra ngoài, không ngờ rằng bây giờ nó lại đi học ở đây.”

Trần Dã trực tiếp kéo cậu ta ra ngoài đánh cho một trận.

Cuối cùng vẫn là giáo viên đến kéo hai người ra mới coi như xong chuyện.

Giáo viên vốn định gọi hai người đến phòng làm việc hỏi chuyện, kết quả vừa nhìn sang đã không thấy Trần Dã đâu.

Lúc này bà cụ Hùng đang kéo cháu trai Hùng Thiên Thụ khóc lóc ầm ĩ với Lâm Khê: “Cô nhìn đi, cô nhìn đi, còn nhỏ như vậy mà sao có thể ra tay tàn nhẫn đến vậy chứ? Trên mặt trên người cháu tôi không còn một chỗ nào lành lặn nữa.”

“Tôi nghe nói nếu như không phải giáo viên ra can ngăn, cháu tôi sẽ bị nó đánh chết, có phải mấy người là phụ huynh của Trần Dã không? Chuyện này mấy người phải cho chúng tôi một câu trả lời, nếu không hôm nay tôi sẽ nằm ở nhà mấy người không đi.”

Cứ ồn ào cãi vã như vậy, Trần Dã đã đi vào nhà.

Trần Dã vừa đi vào, trong phòng cuối cùng cũng yên lặng.

Hùng Thiên Thụ hơi co người lại, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm Tiểu Dã.

Bà cụ Hùng nghe thấy tiếng động phía sau, vừa nhìn thấy Trần Dã đi vào, thấy vết tím bầm trên gương mặt Tiểu Dã liền sửng sốt một chút. Bà ta lập tức bất ngờ, vì có thể đánh cháu trai mình thành như vậy, bà ta cho rằng Trần Dã cũng lớn bằng cháu trai. Nhưng lúc này Trần Dã đi vào, trông gầy nhom, còn thấp hơn cháu trai nửa cái đầu, càng không nói đến cháu trai bà ta vai lưng béo tròn cường tráng, nói Trần Dã đã làm gì cháu trai bà ta, da mặt bà ta hơi đỏ lên.

Nhưng nhìn thấy vẻ hung ác trên gương mặt nhỏ của Tiểu Dã, chút do dự đó trong nháy mắt tan thành mây khói.

Bà ta hét to: “Có phải cậu hay không? Có phải cậu cầm gậy đập vào chỗ c.h.ế.t trên người Thiên Thụ không?”

Bà ta vừa nói vừa buông cháu trai mình ra, xông về phía Trần Dã, hiển nhiên là muốn túm lấy cậu.

Lương Triệu Thành lập tức xách Trần Dã tránh ra.

Bà cụ Hùng bị nhào hụt.

Lâm Khê không biết là đã có chuyện gì.

Bởi vì mấy người nhà họ Hùng này vừa đi vào đã nổi giận đùng đùng nói cháu trai nhà bọn họ bị Trần Dã đánh rồi vừa mắng vừa hét.

Cô vốn định hỏi rõ, nhưng nhìn điệu bộ của bà cụ này cũng không vui nữa.

Cô kéo Trần Dã đến bên cạnh mình, gương mặt nhỏ nhắn cũng trầm xuống, nói: “Tôi còn nghĩ sao hôm nay Tiểu Dã nhà chúng tôi về nhà lại mặt mũi sưng bầm, trên người cũng chỗ xanh chỗ tím, hóa ra là bị người đánh.”

“Mấy người muốn nói thì cứ nói, đừng có cậy mình lớn tuổi lại nhiều người mà chạy đến nhà chúng tôi gào khóc om sòm bắt nạt người khác, cho là lớn tiếng nằm lăn ra đất thì có thể dọa được tôi.”

“Nhìn con nhà mấy người chắc là lớn hơn Tiểu Dã nhà chúng tôi nhiều chứ? Hai người đánh nhau, thì cũng là Tiểu Dã nhà chúng tôi bị bắt nạt. Sao hả, người bắt nạt không bắt nạt được người khác còn chạy đến nhà chúng tôi la lối khóc lóc sao? Còn muốn nằm lì ở nhà chúng tôi, là muốn lừa tiền chúng tôi à?”

“Nằm đi, giờ tôi sẽ gọi điện cho cục công an, tố cáo mấy người xâm nhập nhà dân bất hợp pháp, cố ý ăn vạ, lừa gạt tiền của.”

Thua người không thua trận.

Nhìn tác phong tới nhà của cả nhà này, hiển nhiên không phải chỉ đơn giản đến đòi lý lẽ mà là muốn làm loạn.

Không đè xuống trước thì còn không biết đối phương sẽ nghênh ngang kiêu ngạo lên mặt đến mức nào.
Bình Luận (0)
Comment