Nhà máy của ông ta bận nhiều việc, từ lần đến nhà họ Lâm đón Trần Dã, mấy năm nay ông ta cũng chỉ gặp Trần Dã một lần vào nửa năm trước lúc đến nhà họ Lâm.
Nghĩ đến bộ dạng của thằng nhóc kia, huyết áp của ông ta cũng sắp tăng cao.
Dù sao mỗi lần nghe thấy tin tức về đứa con trai kia đều chắc chắn không phải là tin tốt.
“Cha, sao đang yên đang lành nó lại về rồi? Nhà họ Lâm xảy ra chuyện gì sao?”
Ông ta hỏi: “Không phải là sức khỏe cô gái kia không xong rồi đấy chứ?”
Ông cụ Trần cau mày, trừng mắt nhìn ông ta: “Con nói cái gì vậy hả? Chính là cô gái kia gọi điện cho cha, nói là nghe nói cha bị bệnh nên muốn đưa Tiểu Dã về thăm cha.”
Trần Đông Bình nhíu mày.
Chuyện này nghe thế nào cũng không được bình thường.
Diệp Mỹ Dung cũng rất kinh ngạc.
Bà ta bình ổn lại tâm trạng, cười nói: “Cha, con ra ngoài tránh mặt một chút cũng không sao, nhưng mà Gia Phúc và Gia An thì sao? Cha, cũng phải đưa Gia Phúc và Gia An ra ngoài sao?”
Gia Phúc và Gia An là hai đứa con của Diệp Mỹ Dung và Trần Đông Bình, con trai Gia Phúc bảy tuổi, con gái Gia An ba tuổi rưỡi.
Ông cụ Trần cau mày.
Diệp Mỹ Dung lại nói: “Cha, thực ra theo con thấy nhà họ Lâm đã không còn người, nghe nói sức khỏe của cô gái kia không tốt, sau này còn không biết sẽ như thế nào, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ đón Tiểu Dã về sống cùng nhau.”
“Theo con hay là con cứ ở lại, nhưng con sẽ ở trên lầu trước, không xuống dưới, xem trạng thái của thằng bé thế nào. Nếu như thằng bé không thích con xuất hiện, con cứ ở trên lầu không xuống là được.”
Diệp Mỹ Dung vừa nói vừa âm thầm nhéo con trai Trần Gia Phúc của mình dưới bàn.
“Ai muốn đến ạ?”
Trần Gia Phúc mặc dù mới bảy tuổi, nhưng từ nhỏ mẹ nó đã lải nhải bên tai nó, đương nhiên là biết ‘cháu cha’ trong lời của ông nội và ‘Tiểu Dã’ trong lời của mẹ mình là ai. Bị mẹ mình nhéo một cái, liền cơ trí ngẩng đầu lên nói với ông cụ Trần và bà cụ Trần.
“Ông nội, mẹ, anh cả sắp về sao? Tại sao anh cả về thì chúng cháu phải ra ngoài? Cháu và An An cũng muốn gặp anh cả.”
“Không ra, không ra ngoài đâu.”
Bà cụ Trần nghe thấy cháu trai út nói vậy vội vàng dỗ dành nó.
Bà cụ Trần nghe nói cháu trai trưởng sắp về cũng có chút vui mừng.
Có điều mấy năm nay Trần Dã ở nhà họ Lâm, bà cụ Trần cũng đã nhiều lần đi thăm cậu, nhiều lần bị khó chịu, dần dần cũng lạnh tâm.
Hơn nữa mỗi ngày ở nhà trông cháu trai út và cháu gái, so sánh với Trần Dã mỗi lần gặp bà ta đều nhăn mặt nhăn mày, trong lòng đương nhiên sẽ dần dần thiên về cháu trai út và cháu gái ngoan ngoãn nghe lời hơn.
Bà ta dỗ dành cháu trai út xong, quay đầu nói với ông cụ Trần: “Đúng đấy ông nó, đều là người một nhà, tránh mặt một chút nhưng cũng đâu tránh được cả đời. Đang yên đang lành lại muốn để Mỹ Dung đưa Gia Phúc Gia An đi đâu chứ? Ông không biết hai đứa nhỏ này mong đợi Tiểu Dã quay lại đến mức nào đâu.”
So sánh với hai đứa trẻ ôn hòa hiền hậu lương thiện này, cháu trai trưởng thô lỗ toàn thân đều là khí lạnh kia thật là vừa nghĩ tới đã khiến người ta không thích nổi.
Lúc này ông cụ Trần mới không nói gì nữa.
Lâm Khê và Lương Triệu Thành đưa theo Trần Dã, mười giờ sáng đến nhà họ Trần.
Xách theo quà cáp rất phong phú.
Mặc dù Trần Dã mặt mũi căng cứng, cũng không chào hỏi, nhưng dù sao lúc vào nhà cũng gật đầu với ông cụ Trần bà cụ Trần.
Trong nhà đã có không ít người.
Con gái út của ông cụ Trần, Trần Đông Lan cũng đưa chồng mình là Tăng Học Thụy, con gái Tăng Thanh Thanh về theo.
Nhà họ Trần trừ ông cụ Trần ra, những người khác mở cửa, thấy mấy người Lâm Khê và Trần Dã đi vào, vẻ mặt trong phút chốc đều cứng ngắc, sau đó hoặc là lúng túng hoặc là quan sát.
“Tiểu Dã à? Mau vào, mau vào đi.”
Ông cụ Trần chào hỏi Lâm Khê và Trần Dã, trong nụ cười nhiệt tình gần như còn mang theo chút lấy lòng.
Ông nhìn thấy Lương Triệu Thành, cũng chào hỏi anh rồi lại hỏi Lâm Khê: “Lâm Khê, cậu này là?”
“Chồng cháu, Lương Triệu Thành.”
Lâm Khê nói thẳng: “Lần này cháu đến gặp ông Trần, ngoại trừ đưa Tiểu Dã đến thăm ông ra, nhân tiện cũng để nói với ông một tiếng, cháu đã kết hôn rồi, nhưng vẫn chưa làm hôn lễ. Đợi đến khi cháu tổ chức hôn lễ, nếu như ông có thời gian, mời ông đến tham gia.”
“À, à, nhất định tham gia, nhất định tham gia.”
Ông cụ Trần vừa giật mình vừa đón hai người vào trong ngồi.
Lâm Khê và Lương Triệu Thành đưa Tiểu Dã vào ngồi trên ghế sofa trong phòng khách dưới đủ loại sắc mặt khác nhau của tất cả những người trong phòng khách.
Phần lớn người nhà họ Lâm hoặc đã nhiều năm không gặp Trần Dã và Lâm Khê, hoặc chỉ có ấn tượng ngắn ngủi khi đến nhà họ Lâm đón người hơn nửa năm trước.
Nhưng bọn họ lén nghị luận về hai người không ít, đều có một ấn tượng đã ăn sâu vào rễ tự mình tưởng tượng ra về họ.
Một người mảnh khảnh bệnh tật, yếu đuối ít nói, người kia thì vô cùng lì lợm, suốt ngày trơ mắt, mặt mày hỗn hào, tóc tai thì rối tung.
Mà hiện giờ người đứng trước mặt bọn họ, dù là Lâm Khê mặc váy kẻ sọc, cười rộ lên như có thể toả sáng, hay là Trần Dã mặc áo khoác len dạ, quần jean, nhếch môi có hơi ngạo mạn thì đều khác xa so với ấn tượng vốn có của bọn họ.
Mấy người Lâm Khê ngồi xuống.
Ông cụ Trần liền bảo mấy người họ ăn trái cây trên bàn.
Hàn huyên đơn giản vài câu, Lâm Khê cũng hỏi thăm sức khỏe ông cụ Trần, Trần Đông Lan vẫn đang đánh giá Lâm Khê và Lương Triệu Thành, tò mò hỏi: “Lâm Khê, cháu nhanh vậy đã kết hôn rồi à? Chuyện khi nào thế?”
Lâm Khê ngẩng đầu liếc nhìn bà ta, cười nói: “Chuyện cách đây không lâu, là hôn sự do bà nội cháu quyết định trước khi lâm chung.”
Trần Đông Lan lại hỏi: “Hôn sự do bà nội cháu quyết định? Vậy người yêu cháu thì sao? Nghe giọng cũng không phải là người địa phương Tân An chúng ta, là người ở đâu vậy?”
“Vâng, không phải người địa phương, là làm về xây dựng.” Lâm Khê cười nói.
Là làm về xây dựng.
Hiện tại toàn bộ Tân An đều đang mở rộng, khắp nơi đều là công trường, nhiều nhất chính là người làm xây dựng.
Chẳng qua không biết là ông chủ hay là nhà thầu.
Nhìn khí thế này chắc cũng không phải công nhân xây dựng.
Bên này nói chuyện, bên kia bà nội Trần nhìn Trần Dã ở một bên đã cao hơn một khúc, được Lâm Khê cố ý diện đồ mới, nhìn thế mà lại còn có chút thanh cao thì lòng hơi phức tạp, cầm một quả táo đặt vào bát cậu, nói: “Tiểu Dã, đây là táo đường phèn Tân Cương vừa được tung ra thị trường, hai hôm trước người ta đưa đến đấy, cháu thử xem.”
Trần Dã không nhìn bà nội Trần.
Cậu nhìn chằm chằm quả táo kia vài giây, Lâm Khê quay đầu nhìn cậu, cậu lặng lẽ cầm quả táo kia, yên lặng nhai.
Trần Đông Lan quay đầu thấy thế thì trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Bà ta có nghe nói, lần trước cha, anh trai cả và chị dâu cả bà ta về thôn đón người, kết quả bị thằng nhãi này dùng chổi đuổi ra.
Thằng nhãi này bướng bỉnh như nào, bà ta vô cùng rõ.
Từ sau khi mẹ cậu chết, cậu giống như điên vậy.
Lúc này thế mà chịu chủ động về nhà họ Trần, im lặng ngồi ở đó, nhìn thấy Gia Phúc và Gia An mà không có chút biểu cảm nào, Lâm Khê quay đầu liếc cậu một cái, cậu liền cầm táo mà bà nội cậu đưa cho lên ăn từng miếng từng miếng?
Trong lòng bà ta nhảy dựng.
Chẳng lẽ lần này Lâm Khê dẫn theo đàn ông tới là muốn đòi tiền?
Thời buổi này, gặp qua nhiều, nghe qua nhiều, đối với tiền bạc thì vẫn luôn đặc biệt mẫn cảm.
Bà ta nở nụ cười, hỏi Trần Dã: “Tiểu Dã, không ngờ chỉ chớp mắt mà cháu đã cao như vậy, lần trước ông nội cháu đi đón mà không đón được cháu về, trở về liền sinh bệnh một trận, nửa năm qua cũng chưa dễ chịu lại, lần này sao đột nhiên lại về vậy? Là trở về thăm, hay là định sau này không đi nữa?”
Bà ta biết lời này là lời cha mẹ, anh trai chị dâu bà ta đều muốn hỏi, nhưng không tiện mở miệng.
Nhưng bà ta lại không có nhiều cố kỵ nhiều vậy.
Trần Dã ngẩng đầu nhìn bà ta.
Lúc này Trần Gia Phúc bảy tuổi ở bên cạnh lại đột nhiên hô một tiếng, nói: “Anh, anh cứ ở lại đi, em nghe người ta nói anh đánh nhau rất giỏi, anh ở lại, sau này người khác sẽ không dám bắt nạt em, em cũng có anh trai."
"Anh ở lại, em có thể đem đồ chơi của em cho anh mượn chơi, xe đạp cha mua cho em cũng sẽ cho anh mượn đạp. Còn có căn phòng cạnh phòng em, vốn dĩ ông nội bà nội và cha mẹ nói là muốn làm thành thư phòng cho em, em nói với họ không cần thư phòng, để làm phòng cho anh được không?”
Trần Dã quay đầu nhìn cậu bé, hai mắt mỉa mai lại còn hung dữ.
Lâm Khê ho nhẹ một tiếng, cười hỏi Trần Gia Phúc: “Em là Trần Gia Phúc sao?”
Trần Gia Phúc gật đầu.
Tuy từ nhỏ mẹ nó đã dạy nó phải đề phòng anh nó, nếu anh nó về là sẽ cướp đi mọi thứ của nó, nhưng đối mặt với chị gái giống như tiên nữ này, nó vẫn không thể nào ghét được.
Lâm Khê nói tiếp: “Sao em biết đây là anh trai em? Em nhớ em ấy, nhớ chuyện trước đây của em ấy sao?”
Trần Gia Phúc gật đầu rồi lại lắc đầu, nói: “Nhớ một chút, em cũng có nghe ông nội bà nội và người khác nói, mẹ em cũng từng nói với em, nếu anh trai về nhà, bảo em ngoan ngoãn sống chung với anh, phải nhường anh.”