Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 98

Lâm Khê đã nói gì.

Cô nói: “Vì anh đẹp trai.”

Lương Triệu Thành có rất nhiều ưu điểm, nhưng chưa từng có sự lựa chọn đẹp trai này.

Anh bóp cô, chỉ cảm thấy trong lòng vừa mềm vừa ngứa lại căng đến khó chịu, nhưng cứ không có chỗ phát tiết.

Lúc này anh cũng không muốn làm gì.

Cô khe khẽ nói đau, anh thả lỏng cánh tay đang đè cô, ôm cô vào trong ngực, một hồi lâu mới nói: “Vậy nếu gặp được người càng hợp mắt em hơn thì sao?”

“Tình cảm phải vun đắp.”

Lâm Khê chống lấy anh ngồi dậy, sờ sờ cơ bắp rắn chắc cơ bắp trên người anh: “Em cảm thấy sẽ không có nữa đâu.”

Cô rất nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Cho dù thật sự có thì cùng lắm chỉ nhìn thêm một cái thôi, thứ đẹp đẽ có nhiều như vậy, nhưng giờ em mới biết em thích kiểu như anh. Dáng vẻ như anh để hoà hợp, vun đắp tình cảm gian nan biết bao nhiêu, chắc chắn em sẽ không muốn một lần nữa.”

“Anh yên tâm, em biết anh cảm thấy tuổi em còn nhỏ, đáp án như vậy dường như rất đơn giản, nhưng anh phải tin em, khẳng định là em rất chung thủy trong chuyện tình cảm. Nếu sau cùng chúng ta chia tay, nhất định là giữa hai chúng ta có vấn đề chứ không phải vì người khác.”

Cô cũng tin tưởng một cách kỳ lạ, anh sẽ không vì người phụ nữ khác mà ly hôn với cô.

Nhiều năm sau thì không biết, nhưng ít ra hiện tại cô rất tin tưởng nhân phẩm của anh.

“Vấn đề gì?”

Lúc nghe vế trước sắc mặt anh còn bình thường, nghe thấy câu cuối thì sắc mặt lại trầm xuống.

“Hả?”

Lâm Khê còn chưa thoát khỏi tư duy ban đầu của mình.

Anh lặp lại: “Em nói nếu sau cùng chúng ta chia tay, nhất định là giữa hai ta có vấn đề, vấn đề gì?”

“Không phải anh biết rõ sao?”

Lâm Khê giận anh, ôm cổ anh, cúi đầu hôn anh, nói: “Tuy trước mắt em thấy cũng được, nhưng ai biết tương lai hai người có thể chung sống tiếp được không, hoặc là có vài chuyện em cảm thấy cần phải làm, nhưng anh không thể nào chấp nhận thì em đâu biết chứ.”

Tính cách, quan niệm của hai người vốn dĩ đã khác nhau rất nhiều.

Lương Triệu Thành ôm cô, trong lòng lên xuống phập phồng.

“Hạ Hướng Viễn sao?”

Anh đột nhiên nói: “Anh nói rồi, đừng có dây dưa gì với cậu ta.”

Anh cũng không muốn nhắc đến anh ấy, nhưng cuối cùng lời nói vẫn nhảy ra.

Việc này trước kia anh đã có nói với cô.

Cô cũng đã đồng ý với anh.

Nhưng rõ ràng cô không quá để ý, lúc không cần thiết thì sẽ không qua lại, nhưng lúc cần thì rõ ràng cũng không có bỏ qua.

Anh tin cô, nhưng anh không tin Hạ Hướng Viễn.

Hạ Hướng Viễn nói “Đối với anh ấy cô là bảo bối, nếu như không còn nữa thì sự nhớ nhung suốt nửa đời người cũng biến mất, ngay cả sức sống cũng bị chặt đi theo.” Vừa nghĩ đến anh ấy ôm ý đồ tiếp cận cô, nói chuyện, qua lại với cô, anh rất khó để không để ý.

Hơn nữa ý đồ của Hạ Hướng Viễn sâu xa, giả vờ hiền lành, ẩn nhẫn, mục đích anh ấy tiếp cận cô vẫn luôn rõ ràng.

Lâm Khê ngẩn người.

Không nghĩ tới chủ đề lập tức liên quan tới Hạ Hướng Viễn.

“Anh biết em không có gì với cậu ta.”

Anh nhìn cô nói: “Nhưng anh từng tiếp xúc với cậu ta, ý đồ của cậu ta trước giờ đều không thay đổi, mục đích tiếp cận em cũng rất rõ ràng. Tiểu Khê, anh không thích người do dự, nếu anh phát hiện em do dự, cho dù anh có thích em, giữa chúng ta cũng có thể sẽ trở nên tồi tệ.”

Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc bén đến mức khiến Lâm Khê vô thức muốn trốn tránh.

Cô cũng quả thật dời ra, ánh mắt vừa hay nhìn về phía điện thoại ở trên bàn.

Điện thoại đó là anh lắp cho cô, tốn hơn năm nghìn đồng, chỉ vì thấy cô ra ngoài gọi điện thoại không tiện, cũng sợ cô lúc có chuyện gì muốn tìm anh thì tìm không được.

Sau đó lại để anh nhìn thấy cô và người anh để ý nhất gọi điện thoại.

Ban đâu Lâm Khê rõ ràng cảm thấy mình không làm gì sai.

Cô cũng không thể vì ở bên anh mà không được tới lui bình thường với người đàn ông khác, cô sẽ bảo đảm đúng mực, suy xét đến cảm nhận của anh, nhưng có một số việc cũng không thể vì anh mà thay đổi.

Nhưng lúc này anh nhìn cô, thế nhưng không hiểu sao cô có chút chột dạ.

Cô muốn nói, cô không do dự.

Cô và Hạ Hướng Viễn chỉ đơn giản là cộng sự qua lại.

Nhưng cô lại hiểu ý anh.

Cô cho rằng chỉ đơn giản là qua lại giữa cộng sự.

Nhưng Hạ Hướng Viễn thì không, ý đồ của anh ấy với cô trước giờ chưa hề thay đổi, mục đích đối với cô cũng rõ ràng.

Cô qua lại với Hạ Hướng Viễn như vậy, có là cộng sự đơn giản cũng có thể là cơ hội để Hạ Hướng Viễn trăm phương ngàn kế tiếp cận cô.

Cô nhìn điện thoại chằm chằm, tay vô thức kéo quần áo anh, kéo từng chút một.

Anh nhìn cô chằm chằm, cô không nói lời nào, anh cũng cứ không lên tiếng.

Cuối cùng Lâm Khê quay đầu lại, nói: “Tổng giám đốc Lương, anh quản lý nhất định rất nghiêm, chẳng trách anh đảo một ánh mắt, cả đám bọn họ đều ngoan ngoãn như chim cút.”

Anh vẫn không lên tiếng.

Cô cúi đầu hôn anh, hôn rồi lại hôn lấy môi anh, dán vào mặt anh, nói bên tai anh: “Sau này em bớt tiếp xúc với anh ấy, có chuyện gì sẽ tìm anh, không tìm anh ấy, vậy nhé. Vốn dĩ em cảm thấy, chỉ cần bản thân em không nghĩ gì, đảm bảo qua lại đúng mực thì sẽ không có gì, là em chắc chắn như vậy. Nhưng mà…”

“Nếu sau này có một người phụ nữ chạy tới chạy lui bên cạnh anh, hứa với em, anh cũng không được để ý đến cô ta.”

“Ừm.”

Lúc này anh mới ôm cô nói: “Em hiểu thì tốt.”

Anh ôm cô, từ phía sau giữ gáy cô lại, đè lên người mình từng chút từng chút hôn lấy, vô cùng dịu dàng, kiên nhẫn, triền miên, giống như khen thưởng vậy.

Lâm Khê bị anh hôn đến choáng váng, mơ hồ nhớ ra, kỹ năng hôn của anh hình như lợi hại hơn rất nhiều.

Ban đầu chỉ là tiến công một mặt và cậy mạnh.

Lâm Khê cảm thấy có chút không ổn, cứ cảm thấy hình như bị anh ăn lấy, chỉ là tạm thời cô lại tìm không ra khuyết điểm nào.

Ngoại trừ những lúc anh buồn bực một chút, đối xử với cô lại là rất tốt, như ban đầu cô nói anh lạnh lùng, hiện giờ cũng đối xử với cô tốt hết khả năng. Ngoại trừ đôi khi biểu cảm có hơi dọa người nhưng chưa bao giờ sẽ nổi giận với cô, trái lại là cô, có đôi khi làm nọ làm kia, anh cũng thuận theo cô, cô thật sự tìm không ra cái khuyết điểm gì.

Một tuần sau, Quách Tự Văn gọi điện thoại cho Lâm Khê, nói với cô đồng ý dùng hai triệu rưỡi mua cổ phần Trần thị trong tay cô.

Nếu cô không có ý kiến, ông ấy sẽ để luật sư soạn hợp đồng chuyển nhượng.

Đương nhiên Lâm Khê không có ý kiến gì.

Quách Tự Văn nói: “Trần Đông Bình là cổ đông lớn nhất Trần thị, chuyện chuyển nhượng cổ phần tôi sẽ thông báo cho ông ta, cô Lâm không có ý kiến chứ?”

“Đương nhiên là không.” Lâm Khê cười nói.

Cô không có ý kiến, đương nhiên sẽ không ý kiến.

Cô mừng rỡ nhìn dáng vẻ Trần Đông Bình tức muốn hộc m.á.u nhưng lại không còn cách nào.

Quách Tự Văn ở bên kia điện thoại cười, giống như nhìn thấy biểu cảm của cô ở đối diện, nói tiếp: “Vậy nếu ông ta yêu cầu dùng số tiền tương đương để mua cổ phần trong tay cô, bởi vì ông ta là cổ đông lớn nhất Trần thị, số cổ phần đó lại liên quan đến quyền không chế cổ phần của Trần thị, tôi cũng sẽ để ông ta ưu tiên mua lại, cô Lâm có ý kiến không?”

“Không có!”

Lâm Khê quyết đoán nói: “Tôi chỉ bán đồ mà thôi, giá cả như nhau, ai mua cũng được.”

Hai triệu rưỡi.

Dù là khu chung cư mới nhất của Tân An hiện giờ như hoa viên Lĩnh Thúy, chào giá cũng chỉ là một ngàn tám như nhau, hai trăm ngàn có thể mua hơn một trăm lầu hoa viên. Hai triệu rưỡi, chính là mười mấy toà nhà, thậm chí khu biệt thự xinh đẹp nhất cũng có thể mua được hai căn.

Lúc đầu Trần Đông Bình nói với cô và Tiểu Dã chính là, nếu không cần cổ phần thì có thể cho Tiểu Dã hai nhà lầu, hai nhà lầu kia là hai lầu ở khu hẻo lánh đợi mở rộng, có lẽ mười ngàn hay mấy chục ngàn là có thể có được một lầu.

Trong chốc lát bỏ ra hai triệu rưỡi, ông ta nỡ mới là lạ.

Cô vô cùng vui để thấy sắc mặt ông ta.

Cô cười nói: “Chỉ là, lúc ký hợp đồng chuyển nhượng, nếu có xưởng trưởng Trần thì tôi cũng không để ý.”

Quách Tự Văn nhếch môi.

Hai người hẹn hai ngày sau ký ở phòng làm việc Hoà Cơ.

Lâm Khê cúp điện thoại rồi suy nghĩ, cảm thấy nếu Quách Tự Văn nói việc này cho Trần Đông Bình, theo tính cách Trần Đông Bình và Diệp Mỹ Dung, sợ là sẽ tức đến dậm chân, hai ngày này chỉ sợ sẽ đến quấy rầy mình và Tiểu Dã.
Bình Luận (0)
Comment