Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 298

Dư Hoa bước tới, vẻ mặt đầy mong chờ:
"Sao rồi? Mọi chuyện suôn sẻ chứ?"

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, ánh mắt lấp lánh vẻ đắc ý:
"Không có vấn đề gì. Con đã lấy được thứ cần rồi."

Cô rút từ túi áo ra một tờ giấy khám, thong thả bước đến ghế sofa trong phòng khách rồi ngồi xuống.

Dư Hoa cầm lấy tờ giấy, vừa liếc nhìn kết quả trên đó, bà đã thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói:
"Tốt quá! Có tờ giấy khám này, anh trai con có thể thoát khỏi cô ta rồi!"

Nói rồi, bà đưa tờ giấy cho Lục Phi.

Lục Phi cầm lên xem, đọc xong mới thực sự buông lỏng thần kinh căng thẳng bấy lâu. Anh ta không giấu nổi sự xúc động, nhìn Tần Chiêu Chiêu đầy biết ơn:
"Chiêu Chiêu, nếu không có em, anh thật sự không biết phải làm sao mới thoát khỏi cái bẫy của Vinh Xuân Mai."

Tần Chiêu Chiêu bật cười, trêu chọc:
"Biết ơn em thì nhớ mời em một bữa thịnh soạn là được rồi."

Lục Phi cũng cười, nhưng rất nhanh lại nghiêm túc trở lại.
Chuyện này không thể kéo dài thêm, ngày mai chính là hạn chót mà Vinh Xuân Mai bắt anh ta phải đưa ra câu trả lời. Nếu hôm nay không xử lý xong, e rằng ngày mai cô ả sẽ lại giở thêm trò khác.

Anh ta và Dư Hoa quyết định xin nghỉ phép nửa buổi, cùng Tần Chiêu Chiêu đến bệnh viện gặp bác sĩ Chu.

Ba người đến sớm, là những người đầu tiên có mặt.

Khi bác sĩ Chu bước vào, ánh mắt bà ta lập tức dừng lại trên người Lục Phi.
Người phụ nữ trung niên đứng cạnh anh ta có vài nét tương đồng, bà ta đoán đó có lẽ là mẹ của anh ta. Nhưng cô gái trẻ đang mang thai đi cùng là ai? Bà ta không đoán được.

Bác sĩ Chu làm như không quen Lục Phi, giọng bình thản hỏi:
"Ai đến khám bệnh?"

Lục Phi không vội trả lời, anh ta kéo ghế ngồi xuống đối diện bà ta, lấy ra hai tờ giấy khám bệnh đặt lên bàn.

"Chúng tôi không đến khám bệnh. Chúng tôi muốn bà xem hai tờ giấy này."

Bác sĩ Chu nhíu mày, cầm lấy hai tờ giấy. Vừa nhìn thấy nét chữ quen thuộc cùng tên mình trên đó, bà ta lập tức sững người, cả người như đông cứng lại.

Hai tờ giấy này… sao lại ở trong tay họ?

Bà ta ngẩng lên, chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Lục Phi. Anh ta cầm lại hai tờ giấy, giọng điềm tĩnh nhưng từng chữ nặng tựa đá tảng:
"Nhìn quen không, bác sĩ Chu? Hai tờ giấy này đều do bà viết, kiểm tra cách nhau nửa tháng nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược. Bà giải thích thế nào về chuyện này? Rốt cuộc, Vinh Xuân Mai có mang thai hay không?"

Bác sĩ Chu siết chặt hai bàn tay, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Bà ta chợt hiểu ra, thì ra lần này chuyện kiểm tra không hề ngẫu nhiên, mà tất cả đã nằm trong kế hoạch của gia đình Tôn và Lục Phi.

Họ cố ý dẫn Vinh Xuân Mai đến kiểm tra, mục đích chính là lấy được tờ giấy xác nhận không mang thai.

Bà ta biết mình đã bị bại lộ, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào về hai tờ giấy này.

Sự hoảng loạn trong mắt bà ta không thể che giấu được.

Lục Phi không định cho bà ta cơ hội suy nghĩ, giọng anh ta trầm xuống, từng câu từng chữ đều sắc bén:
"Bà cấu kết với Vinh Xuân Mai làm giả giấy khám, đây không phải chuyện nhỏ. Nếu tôi báo cảnh sát ngay bây giờ, sự nghiệp của bà sẽ chấm dứt."

Bác sĩ Chu rùng mình, sắc mặt lập tức tái mét.

"Tôi… tôi biết mình sai rồi! Xin hãy cho tôi một cơ hội! Tôi còn bố mẹ già, còn con nhỏ, nếu mất việc và phải vào tù… chồng tôi chắc chắn sẽ ly hôn… Tôi thật sự bị ép buộc! Nếu tôi không giúp Vinh Xuân Mai, cô ta sẽ ngược đãi mẹ tôi… Cô ta còn hứa rằng nếu vào được nhà họ Lục, sẽ tìm cách giúp tôi chuyển đến làm ở bệnh viện quân đội… Tôi đã quá dại dột mới giúp nó làm chuyện này… Xin hãy tha thứ cho tôi, đừng báo cảnh sát, xin hãy cho tôi một con đường sống!"

Bác sĩ Chu gần như run rẩy, vẻ tuyệt vọng lộ rõ trên gương mặt.

Tần Chiêu Chiêu và Dư Hoa liếc nhau, rồi khẽ bật cười.

Trước khi đến đây, họ còn nghĩ rằng bác sĩ Chu sẽ không dễ dàng thừa nhận, có lẽ sẽ tìm cách chối cãi hoặc đùn đẩy trách nhiệm. Nhưng không ngờ, bà ta lại nhận tội ngay lập tức, không hề phản kháng.

Lục Phi gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng điềm đạm nhưng không kém phần áp chế:
"Thấy bà biết sai, chúng tôi cũng không muốn làm khó. Tôi sẽ cho bà một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm."

Bác sĩ Chu như vớ được phao cứu sinh, lập tức gật đầu lia lịa:
"Chỉ cần không báo cảnh sát, cho tôi cơ hội, bảo tôi làm gì tôi cũng sẽ làm!"

Lục Phi khẽ nheo mắt:
"Tốt. Tôi muốn bà tự tay vạch trần lời nói dối của Vinh Xuân Mai, làm rõ sự thật để rửa sạch oan ức cho tôi."

Bác sĩ Chu vội vàng gật đầu, giọng run run nhưng dứt khoát:
"Không… không thành vấn đề!"

Vinh Xuân Mai vừa bước vào nhà, bố mẹ cô ả đã ngồi sẵn trong phòng khách, nét mặt đầy mong chờ. Vừa thấy con gái, mẹ cô ả đã vội hỏi:

"Sao rồi? Mọi chuyện ổn thỏa chứ?"

Vinh Xuân Mai đặt túi xuống, thong thả ngồi xuống ghế, ánh mắt lộ vẻ đắc ý.

"Tất nhiên là ổn, con đã đưa họ đến bệnh viện kiểm tra. Kết quả rõ ràng là không có thai. Giờ thì bọn họ chẳng còn lý do gì để quấy rầy con nữa."

Bố cô ả cười ha hả, vỗ đùi đánh đét:

"Vẫn là con gái bố giỏi, làm gì cũng chu toàn! Mai bố sẽ đi cùng con gặp Lục Phi, nhân tiện bàn chuyện sính lễ."

Nụ cười trên môi Vinh Xuân Mai cứng lại. Cô ả nhíu mày, giọng có chút không vui:

"Bố, không phải bố đã nhận sính lễ một lần rồi sao?"

"Nhận lần đó là của nhà họ Tôn, có liên quan gì đến nhà họ Lục đâu? Nhà họ Lục là gia đình danh giá, ai cũng có công ăn việc làm, tiền bạc dư dả. Hà cớ gì mà không đòi sính lễ?"

Bố cô ả hừ một tiếng, giọng điệu không hề có ý thương lượng.

"Con còn chưa cưới mà đã lo cho nhà chồng rồi à? Con phải nhớ, cái nhà này mới là gia đình con. Dù có lấy chồng cũng phải nghĩ đến người thân, nghĩ đến em trai con."

Bình Luận (0)
Comment