Lục Trầm đáp chuyến tàu về vào lúc 10 giờ tối.
Trước đó nửa tiếng, Lục Phi đã lái xe đến ga đón em trai. Hôm nay là cuối tuần nên anh ta không phải đi làm, có thể tranh thủ đến sớm một chút.
Đúng giờ, đoàn tàu chầm chậm vào ga. Lục Phi đứng bên ngoài đợi, chẳng mấy chốc đã thấy Lục Trầm bước ra khỏi toa. Nhưng điều khiến anh ta ngạc nhiên là bên cạnh em trai mình có một cô gái trẻ trung xinh đẹp. Hai người trông rất thân thiết, vừa đi vừa trò chuyện.
Lục Phi nhíu mày, nhưng vẫn lên tiếng gọi:
"Lục Trầm, ở đây này!"
Nghe tiếng anh trai, Lục Trầm lập tức nhìn sang, vẫy tay chào rồi sải bước đến. Cô gái kia cũng nhanh chóng chạy theo.
Lục Phi quan sát cả hai, ánh mắt dừng lại trên cô gái trẻ. Anh ta không khỏi thắc mắc:
"Cô gái này là ai vậy?"
Lục Trầm mỉm cười, chủ động giới thiệu:
"Cô ấy là Vương Tuệ Lan, em gái kết nghĩa của em với Chiêu Chiêu ở huyện Đông Lăng. Tuệ Lan, đây là anh trai anh, Lục Phi."
Vương Tuệ Lan nhìn người đàn ông trước mặt. Lục Phi có nước da trắng trẻo, phong thái nho nhã nhưng vẫn mang khí chất chính trực. Dù không lạnh lùng như Lục Trầm, anh ta vẫn tạo cảm giác đáng tin cậy.
Cô lễ phép chào:
"Chào anh Lục!"
Lục Phi thấy em dâu cũng quen biết cô gái này thì bớt nghi ngờ hơn. Anh ta gật đầu:
"Chào em."
Lúc này, Lục Trầm vẫn chưa biết Tần Chiêu Chiêu đã sinh con. Trước khi lên tàu, cô có gọi báo rằng mình nhập viện sớm hơn dự kiến, nhưng anh vẫn nghĩ cô còn trong bệnh viện. Vừa gặp Lục Phi, anh đã sốt sắng hỏi ngay:
"Chiêu Chiêu thế nào rồi? Vẫn còn ở bệnh viện chứ?"
Lục Phi cười nói:
"Em dâu đã sinh rồi."
Lục Trầm sững người. Anh trở về gấp chính là muốn ở bên cạnh cô khi sinh, mong được chứng kiến khoảnh khắc con mình chào đời. Nhưng cuối cùng lại không kịp.
Lục Phi thấy sắc mặt em trai không vui như anh ta tưởng, bèn hỏi:
"Sao thế? Không vui à?"
Lục Trầm cười khẽ, giọng đầy nuối tiếc:
"Sao lại không vui được chứ? Chỉ là em đã hứa sẽ ở bên cô ấy lúc sinh nở, vậy mà cuối cùng lại không làm được. Chắc cô ấy vất vả lắm..."
"Đương nhiên là vất vả rồi, nhưng em dâu không sao cả. Mẹ bảo em ấy vào phòng sinh chưa tới hai mươi phút đã sinh xong, tính ra cũng khá thuận lợi."
Lục Trầm vội hỏi:
"Chiêu Chiêu sinh lúc nào?"
"6 giờ 40 tối hôm qua. Một trai một gái, đủ nếp đủ tẻ. Mẹ con đều khỏe. Đêm qua đã về nhà rồi."
Lục Trầm nghe vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết. Một trai một gái... Đây chính là niềm vui lớn nhất đời anh.
"Anh, mau lên xe đi! Em phải về gặp con ngay!"
Ba người nhanh chóng lên xe.
Vương Tuệ Lan ngồi ghế sau, hai tay nắm chặt vào nhau. Đây là lần đầu tiên cô được ngồi trên một chiếc xe sang trọng như thế này. Ở Đông Lăng, cô hiếm khi có cơ hội nhìn thấy một chiếc xe đắt tiền như vậy, chứ đừng nói đến việc ngồi lên.
Trong khi đó, Lục Trầm ngồi ghế phụ, háo hức hỏi anh trai về hai đứa trẻ.
Chẳng mấy chốc, xe đã chạy đến cổng khu quân đội.
Vương Tuệ Lan tròn mắt nhìn những tòa nhà uy nghiêm, những người lính đứng gác thẳng tắp với s.ú.n.g trên vai. Tận mắt thấy một thế giới hoàn toàn khác biệt với Đông Lăng, cô không khỏi cảm thấy vừa choáng ngợp vừa có chút lo lắng.
Cô không ngờ gia cảnh của Lục Trầm lại tốt đến vậy—ở ngay trong khu quân đội. Lần đầu tiên nhìn thấy Lục Phi, khí chất anh toát ra đã đủ để nhận ra anh không phải người tầm thường, nhưng cô không ngờ gia thế của họ lại đến mức này. Những người được ở trong khu gia đình quân nhân hầu hết đều là con cháu của những người có chức vụ lớn trong quân đội. Lúc này, cô mới dần hiểu vì sao hai anh em nhà họ Lục lại có khí chất chính trực đến thế.
Người nhà họ Lục biết Vương Tuệ Lan là em kết nghĩa của Lục Trầm và Tần Chiêu Chiêu, nên ai cũng niềm nở chào đón cô.
Vừa về đến nhà, Lục Trầm đã lập tức chạy ngay vào phòng tìm Tần Chiêu Chiêu. Nhìn thấy vợ sắc mặt hồng hào, có phần đầy đặn hơn trước, anh không giấu được vui mừng, ôm chặt cô vào lòng, không ngại có cả mẹ vợ đứng đó.
"Chiêu Chiêu, anh về muộn rồi. Em đã vất vả nhiều."
Tần Chiêu Chiêu nhìn dáng vẻ gầy đi thấy rõ của chồng, lòng không khỏi xót xa: "Em không khổ cực gì đâu. Anh mới là người vất vả. Mới nửa năm không gặp, anh gầy đi nhiều quá."
Mẹ Tần đứng bên cạnh nhìn hai vợ chồng tình cảm như vậy cũng hơi ngượng ngùng, bèn khẽ quay đi, rời khỏi phòng để nhường không gian cho họ.
"Cũng do anh nhớ em quá."
"Anh đừng đùa nữa, mau qua xem hai con của chúng ta đi."
Lục Trầm nghe vậy mới bước đến bên chiếc nôi, nhìn hai đứa trẻ đang ngủ say. Vì con còn quá nhỏ, anh không dám bế mà chỉ nhẹ nhàng cúi xuống ngắm nhìn. Hồi lâu, giọng anh trầm xuống, mang theo chút bồi hồi:
"Cảm giác như mơ vậy, anh vẫn thấy không chân thực lắm."
Tần Chiêu Chiêu bật cười: "Ban đầu em cũng vậy. Đợi đến khi anh bế hai đứa trong lòng, đảm bảo anh sẽ cảm nhận rõ hơn."
Lục Trầm quan sát một lúc, bỗng nhiên phát hiện ra điều gì đó khác lạ.
"Chiêu Chiêu, anh thấy hình như hai đứa không giống nhau lắm?"
"Chúng là sinh đôi khác trứng, tất nhiên là không giống nhau rồi."
"Ồ, có cả loại sinh đôi này à?"
"Tất nhiên rồi."