Tần Chiêu Chiêu cười tươi ngồi xuống bên cạnh Dư Hoa: "Mẹ thấy Tuệ Lan có được không?"
Dư Hoa bị Tần Chiêu Chiêu hỏi đến ngơ ngác, bà vô cùng khó hiểu: "Con bé rất tốt mà. Sao con lại đột nhiên hỏi vậy?"
"Mẹ trả lời câu hỏi của con trước đã, sau đó con sẽ giải thích sau."
Dư Hoa gật đầu nói được.
"Vậy so với Phương Yến, mẹ thích ai hơn?"
Dư Hoa không cần suy nghĩ: "Tất nhiên là Tuệ Lan rồi, vậy cũng phải hỏi à? Chiêu Chiêu, hôm nay con hỏi lạ quá vậy? Con so sánh hai người họ với nhau làm gì?"
"Mẹ đừng hỏi. Con còn một câu hỏi nữa."
"Con nói đi."
"Giả sử. Con nói là giả sử thôi, giữa Phương Yến và Tuệ Lan, mẹ muốn ai lấy anh Lục Phi?"
Dư Hoa bật cười: "Con bé này, sao tự nhiên lại nghĩ ra câu hỏi kỳ lạ như vậy?"
Tần Chiêu Chiêu không cười, cô nghiêm túc nói: "Mẹ trả lời câu hỏi của con trước đi."
Dư Hoa thấy cô không đùa, cũng nghiêm túc suy nghĩ.
Chỉ nghĩ chưa đến ba mươi giây, bà đã đưa ra quyết định.
"Mẹ không hiểu rõ Phương Yến nhưng qua hai lần gặp mặt có thể thấy cô ấy là một cô gái rất thông minh. Đôi mắt cô ấy nhìn người như biết nói vậy. Cô ấy có thể để mắt đến anh cả của con, ngoài việc nó thuộc kiểu người tài giỏi, có lẽ thứ quan trọng nhất cô ấy để mắt đến là gia cảnh của chúng ta. Cô ấy chưa kết hôn, trong khi đó anh con đã tái hôn rồi, hơn nữa còn có hai đứa con. Sau khi kết hôn có thể hòa hợp với hai đứa con hay không, chúng ta vẫn chưa biết được. Do đó làm đối tượng kết hôn thì có rủi ro.
Tuệ Lan thì khác. Con bé vừa tốt bụng vừa làm việc đàng hoàng, biết quan tâm cũng như chăm sóc người khác, có thể hòa hợp với hai đứa cháu gái của mẹ. Quan trọng nhất là biết cách chăm sóc trẻ con.
Nếu để mẹ chọn, tất nhiên mẹ sẽ chọn Tuệ Lan.”
Tần Chiêu Chiêu nghe mẹ chồng nói vậy, trong lòng cảm thấy rất vui: "Nhưng Tuệ Lan đã kết hôn, mẹ không để ý sao?"
"Cái này đâu quan trọng. Anh cả của con cũng vừa ly hôn, còn có hai đứa con. Tuy Tuệ Lan đã kết hôn nhưng không có con, hơn nữa con bé còn trẻ, kém anh con tận mấy tuổi. Nếu hai đứa nó thực sự có thể ở bên nhau, mẹ chắc chắn sẽ ủng hộ bằng cả hai tay.”
Sau đó bà không khỏi thở dài: "Cái này cũng chỉ có chúng ta nghĩ vậy thôi, họ không thể ở bên nhau được."
"Tại sao vậy mẹ?"
"Anh con nói với mẹ là nó đã có người mình thích. Nó khen người đó lên tận mây xanh, xem ra thực sự để tâm đến."
"Anh ấy không nói với mẹ người đó là ai sao?"
"Không có, nó bảo chưa đến lúc, đợi nào thành đôi mới trực tiếp dẫn đến trước mặt mẹ. Bí ẩn quá mức làm mẹ thực sự lo nó sẽ yêu đương mù quáng, lại tìm một người giống Giang Tâm Liên."
Tần Chiêu Chiêu cười nói: "Sẽ không đâu. Lần này anh ấy có mắt nhìn người lắm."
Mắt Dư Hoa sáng lên: "Chiêu Chiêu, con biết gì à? Con không được giấu mẹ đâu đấy, biết được gì rồi thì phải nói cho mẹ biết."
Tần Chiêu Chiêu tỏ vẻ bí ẩn, ghé vào tai Dư Hoa nói: "Mẹ có biết anh chồng con thích ai không?"
Dư Hoa nghe xong, kích động đến mức suýt đứng dậy: "Ai vậy?"
"Tuệ Lan."
"Cái gì? Là Tuệ Lan?"
Tần Chiêu Chiêu đưa tay bịt miệng bà: "Mẹ à, mẹ nhỏ tiếng thôi."
Dư Hoa không thể tin được người mà Lục Phi nhắc đến lại là Vương Tuệ Lan.
"Sao có thể như vậy? Hai đứa nó bắt đầu từ bao giờ? Sao mẹ lại không nhận ra chút nào?" Dư Hoa tròn mắt ngạc nhiên. "Lúc Lục Phi nhập viện, mẹ còn nói với nó là sẽ tìm đối tượng cho. Tuệ Lan cũng phụ họa theo, còn bảo anh con nghe lời mẹ nữa mà."
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười giải thích: "Vẫn chưa bắt đầu đâu mẹ. Anh Lục Phi đơn phương thích Tuệ Lan, còn cô ấy thì không biết gì cả."
Dư Hoa nhíu mày: "Vậy chẳng phải anh con đang tự mình đa tình à? Nếu nó thích người ta thì cứ thẳng thắn tỏ tình đi. Đều ở chung một nhà, tiện quá còn gì."
Tần Chiêu Chiêu bật cười: "Mẹ đừng vội. Chuyện này cũng cần thời gian. Tuệ Lan mới đến nhà mình được hơn mười ngày, nếu quá vội vàng, e là phản tác dụng."
Dư Hoa gật gù: "Ừ, con nói cũng có lý. Con giúp mẹ hỏi xem Tuệ Lan có ý gì không. Nếu con bé cũng có tình cảm với anh con, chúng ta sẽ tác hợp cho họ. Mẹ chỉ lo Lục Phi cứ chần chừ mãi, đến lúc đó có khi lại bị người khác cướp mất Tuệ Lan."
Tần Chiêu Chiêu không nhịn được cười: "Con đã hỏi rồi. Tuệ Lan thích anh ấy, nhưng chưa từng nghĩ sẽ có quan hệ gì với anh ấy cả. Cô ấy cảm thấy mình không xứng với anh chồng con. Cô ấy đã từng kết hôn, nên không muốn nghĩ đến chuyện này nữa."
Dư Hoa thở dài: "Con bé mới ngoài hai mươi, sao lại có suy nghĩ tiêu cực như vậy chứ? Quả nhiên đúng như Lục Phi nói, thời cơ chưa đến. Con thân với nó, nhớ bảo nó đừng có suy nghĩ linh tinh."
"Con biết rồi. Mẹ cũng đồng ý rồi, vậy con yên tâm. Tiếp theo cứ xem anh Lục Phi thế nào, chúng ta cứ chờ xem sao."
"Được, được! Vậy thì chờ xem. Ha ha ha!"
Hai ngày sau là cuối tuần.
Vết thương của Lục Phi đã gần lành, chỉ đợi đến thứ Hai là có thể đi làm lại. Nhưng quan hệ giữa anh và Vương Tuệ Lan vẫn chẳng có tiến triển gì. Cô ấy suốt ngày bận bịu bên Tần Chiêu Chiêu và hai đứa nhỏ, ngay cả một cơ hội để nói chuyện riêng cũng không có. Nghĩ đến chuyện đi làm rồi, sáng đi tối về, càng khó có thời gian gặp cô, Lục Phi quyết định phải tranh thủ dịp cuối tuần để tạo cơ hội.
Hôm nay, anh lấy cớ đưa bọn trẻ đi công viên chơi, nhân tiện kéo Vương Tuệ Lan đi cùng.
Hai đứa nhóc Á Á và Thanh Thanh vừa nghe nói được ra ngoài là lập tức kéo tay bà nội Dư Hoa và ông nội Lục Quốc An, năn nỉ đòi đi chung. Nếu là trước đây, có lẽ Dư Hoa sẽ vui vẻ đi cùng. Nhưng bây giờ bà đã hiểu tâm tư của con trai, nên cũng không muốn làm "bóng đèn" phá hỏng cơ hội của nó.
"Chị Vương Tuệ Lan đi cùng hai đứa là được rồi. Ông bà ở nhà còn có việc phải làm."
Vương Tuệ Lan vốn định từ chối, nhưng khi thấy Dư Hoa đã nói vậy, cô lại không tiện mở miệng nữa, đành lặng lẽ đi theo.