Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 384

Dư Hoa gật đầu, đưa tiền cho cô ta, chân thành nói: “Chỗ này có một trăm đồng. Con cất công mua quà cho cả nhà, lại còn chưa kịp ăn cơm, thím thật sự thấy áy náy. Đây là tiền mua quà, con cứ cầm lấy, thím mới yên tâm.”

Phương Yến sững sờ.

Cô ta chưa từng nghĩ Dư Hoa sẽ làm vậy. Bà ấy không hề xa cách hay lạnh nhạt với cô ta, thậm chí còn chu đáo đến mức muốn trả tiền quà.

Khoảnh khắc đó, lòng cô ta lại dâng lên chút hy vọng.

Lục Phi chưa kết hôn, nghĩa là cô ta vẫn còn cơ hội. Một người giúp việc bình thường thì có gì đặc biệt? Cô ta không tin bản thân lại thua kém một người như vậy.

Lập tức, cô ta cười dịu dàng, từ chối số tiền: “Thím Dư Hoa, thím làm vậy chẳng phải đang tát vào mặt con sao? Đã tặng quà rồi thì con quyết không nhận lại tiền đâu ạ. Lần đầu gặp thím, con đã thấy rất quý thím. Thím giống như người thân trong gia đình con vậy, mang lại cảm giác thật gần gũi.”

Dư Hoa không ghét bỏ Phương Yến, nhưng càng tiếp xúc lại càng thấy áy náy. Dù vậy, có những chuyện bà vẫn cần phải nói rõ ràng.

"Phương Yến, con là một cô gái tốt, thím cũng rất quý con. Thím biết con có tình cảm với Lục Phi, nhưng con cũng thấy đấy, nó đã có người yêu rồi…"

Lời còn chưa dứt, Phương Yến đã dịu dàng nắm lấy tay bà, ánh mắt đầy thân thiết.

"Thím Dư, con hiểu mà. Đúng là con từng thích anh ấy, cũng có ý định tìm hiểu, nhưng giờ anh ấy đã có người yêu, con tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ gì nữa. Từ nay, con chỉ xem anh ấy như một người anh trai."

Dư Hoa nghe vậy thì rất vui mừng, mỉm cười gật đầu.

"Con đúng là một cô gái tốt. Sau này con nhất định sẽ gặp được một người còn tốt hơn Lục Phi gấp trăm lần."

Phương Yến siết nhẹ tay bà, giọng điệu thân mật hơn:

"Thím Dư, con rất quý thím. Hai chúng ta coi như có duyên, con muốn nhận thím làm mẹ nuôi, có được không?"

Dư Hoa có phần bất ngờ, nhất thời không biết phản ứng ra sao. Gia đình bà đã có đủ con cái, chưa từng nghĩ đến chuyện nhận con nuôi.

Thấy vẻ lưỡng lự trên gương mặt Dư Hoa, Phương Yến lập tức thu lại nụ cười, nhẹ giọng nói như thể rất thất vọng:

"Thím Dư, nếu thím cảm thấy khó xử thì coi như con chưa nói gì. Nhà con tuy thuộc gia đình danh giá nhưng sao có thể so với gia đình thím chứ…"

Lời nói ấy khiến Dư Hoa chùn bước. Bà vốn định từ chối, nhưng khi nghe đến câu cuối lại cảm thấy không nỡ.

"Chuyện này là việc lớn, thím không thể tự quyết định, phải bàn bạc với mọi người trong nhà đã."

"Thím đừng lo lắng. Dù gia đình không đồng ý thì trong lòng con vẫn luôn coi thím là mẹ nuôi. À, tiền này thím cứ cầm lấy, con phải về rồi."

Dứt lời, cô ta vẫy tay chào rồi đạp xe rời đi, để lại Dư Hoa đứng đó với những suy nghĩ rối bời.

Bà nhìn theo bóng Phương Yến khuất dần, trong lòng thực sự cân nhắc chuyện này. Cô gái ấy rất lễ độ, hiểu chuyện, nếu nhận làm con nuôi cũng không phải là không được…

Bà vừa bước vào nhà, Tần Chiêu Chiêu đã tò mò hỏi:

"Mẹ, sao mẹ ra ngoài lâu thế? Cô ấy không nhận tiền à?"

Dư Hoa thở dài, cất tiền vào ví rồi đáp:

"Phương Yến là một cô gái tốt, mẹ đưa tiền nhưng cô ấy nhất quyết không nhận. Mẹ còn nói rõ với cô ấy là Lục Phi đã có người yêu, mong cô ấy đừng hy vọng gì nữa. Thế mà cô ấy không giận dỗi, còn nói sau này sẽ coi Lục Phi như anh trai."

Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu không hề ngạc nhiên.

Từ lúc Phương Yến bước chân vào nhà, cô đã phần nào nhìn thấu con người của cô ta. Đây là kiểu người cực kỳ giỏi che giấu cảm xúc, dù trong lòng không vui vẫn có thể nói ra những lời dễ nghe nhất. Kẻ như vậy mới thực sự đáng gờm.

Cô nghĩ rằng với tính cách của Phương Yến, chắc chắn cô ta sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế. Hẳn trong lòng vẫn còn dự tính khác.

"Hai người chỉ nói mỗi chuyện đó thôi à?"

"Vẫn còn một chuyện nữa, mẹ vẫn đang suy nghĩ."

"Chuyện gì thế?"

Dư Hoa ngập ngừng một chút rồi nói:

"Phương Yến muốn nhận mẹ làm mẹ nuôi. Mẹ cũng khá quý cô ấy, nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến mọi người xem có nên nhận hay không."

Tần Chiêu Chiêu khẽ nhíu mày. Đúng như cô dự đoán, Phương Yến không bao giờ làm gì mà không có mục đích. Không thể có chuyện cô ta dễ dàng buông bỏ Lục Phi như vậy được.

Nhận mẹ làm mẹ nuôi? Chỉ cần có mối quan hệ với gia đình Lục, dù không thể bên cạnh Lục Phi thì cô ta vẫn có thể nương nhờ cái danh "con gái nuôi" để hưởng lợi.

Lục Phi ngồi bên cạnh cũng bất ngờ, thắc mắc:

"Vì sao cô ấy lại muốn nhận mẹ làm mẹ nuôi? Cô ấy không có bố mẹ sao?"

Dư Hoa đáp ngay:

"Bố mẹ cô ấy đều còn sống, cả hai đều là giảng viên tại Đại học Hải Thị."

Lục Phi nhíu mày, giọng nghi hoặc:

"Đã có bố mẹ rồi, vậy sao còn cần nhận mẹ làm mẹ nuôi? Nhà mình mới quen cô ấy chưa đầy một tuần, mẹ có chắc là hiểu rõ cô ấy không? Mẹ à, lòng người khó đoán, chúng ta không nên dễ dàng tin người."

Anh ngừng một lát rồi tiếp tục:

"Với lại, nhà mình vốn đã đông đủ rồi. Tương lai con lập gia đình sẽ có bốn người, hiện tại nhà em trai cũng đã có bốn thành viên, sau này Lục Dao sinh con sẽ thành hai người nữa. Tính thêm mẹ và bố là mười hai người, đến một bàn ăn cũng không đủ chỗ rồi."

Dư Hoa nghe con trai nói vậy thì trầm mặc suy nghĩ. Bà vốn quý Phương Yến, nhưng đúng là quyết định này cần phải cân nhắc thật kỹ…

Bình Luận (0)
Comment