Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 400

“Không hiểu giám đốc nghĩ gì mà lại muốn thay đổi chuyên mục này, đang ổn định tự nhiên lại cho phát sóng trực tiếp. Không khéo thành trò hề mất.”

“Còn phải hỏi? Chắc chắn là muốn nâng đỡ Phương Yến rồi.”

Khán giả bắt đầu bàn tán xôn xao. Tình hình trên sân khấu trở nên căng thẳng, nguy cơ chương trình không thể tiếp tục.

Lúc này, Phương Yến dần nhận ra có gì đó không ổn. Dường như đối phương đã có sự chuẩn bị từ trước, còn cô ta thì hoàn toàn không lường trước tình huống này. Sự bối rối dần hiện rõ trên gương mặt cô ta.

Bố Từ nhìn về phía vợ chồng nuôi của Vương Tuệ Lan, chậm rãi lên tiếng:

“Cơ hội của các người không còn nhiều đâu. Chút nữa cảnh sát sẽ tới, chỉ cần có bằng chứng trong tay, dù các người có giải thích thế nào thì chúng tôi cũng không tha thứ. Chuẩn bị ngồi tù đi là vừa.”

Lời đe dọa này khiến vợ chồng già lập tức biến sắc. Mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan bất chợt chỉ tay về phía Phương Yến, run rẩy nói lớn:

“Chuyện này không liên quan đến chúng tôi! Đều do cô ấy xúi giục chúng tôi làm!”

Toàn bộ hội trường lập tức rộ lên.

Sắc mặt Phương Yến tái mét, cô ta hoảng loạn phản bác:

“Bà nói bậy! Tôi giúp các người như vậy mà sao lại vu oan cho tôi?”

Mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan lắc đầu, giọng đầy phẫn uất:

“Tôi không vu oan! Tôi nói thật! Chính cô đã gọi điện cho chúng tôi, bảo sẽ giúp đòi tiền trợ cấp dưỡng lão từ con gái nuôi. Cô còn lo chỗ ăn ở, thuê phòng khách sạn cho vợ chồng tôi. Những lời lẽ bôi nhọ bố mẹ ruột của con gái tôi cũng là cô chỉ dạy! Cô bảo chúng tôi phải làm lớn chuyện, rồi sẽ dẫn chúng tôi đến đài truyền hình lên sóng để bêu xấu họ!”

Bà ta dừng lại, đưa tay lau nước mắt rồi tiếp tục:

“Thế nhưng khi chúng tôi đến, bố mẹ ruột của con bé không hề xấu như cô nói. Họ còn tử tế hơn cả tưởng tượng của chúng tôi. Họ biết ơn vì chúng tôi đã nuôi con gái họ nên còn muốn bù đắp cho chúng tôi. Lúc ấy, tôi hối hận lắm! Tôi nhận ra mình đã sai, đã trách lầm họ.”

Khán giả bên dưới càng nghe càng xôn xao.

“Con gái nuôi của tôi không phải loại người vô ơn bạc nghĩa. Nó chưa từng quên chúng tôi! Từ khi đi làm, tháng nào nó cũng gửi tiền về. Nó quan tâm vợ chồng tôi lắm! Nhưng…”

Bà ta nghẹn lại một chút, giọng nói càng thêm nghẹn ngào.

“Nó từng kết hôn, nhưng lại ly hôn vì khó sinh con. Nhà chồng nó bắt phải giữ đứa bé, nhưng bác sĩ đã chọn cứu mẹ nó. Gia đình chồng tức giận, bỏ mặc nó, còn nhất quyết đòi ly hôn. Lúc đó, tôi lại tin rằng nó sai, còn chửi mắng bắt nó xin lỗi nhà chồng. Sau đó tôi bỏ đi, không đoái hoài gì đến nó nữa…”

Bà ta quay sang nhìn Vương Tuệ Lan, giọng run rẩy:

“Tôi sai rồi… Tôi quá hồ đồ! Nhưng con bé vẫn luôn là đứa có tình nghĩa. Tôi không nên nghe lời cô phóng viên này mà làm tổn thương nó thêm lần nữa.”

Nói đến đây, bà ta run run lấy từ trong túi ra một tờ giấy:

“Sau khi biết bố mẹ ruột nó không phải người xấu, chúng tôi không muốn tiếp tục nữa. Nhưng phóng viên Phương lại đưa 500 đồng, bảo chỉ cần tham gia chương trình thì số tiền đó sẽ thuộc về vợ chồng tôi. Cô ấy còn đưa tờ thỏa thuận này, nói rằng chỉ cần ký vào thì coi như không còn liên quan gì.”

Khán giả đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía tờ giấy. Phương Yến như bị sét đánh, hai chân mềm nhũn, đến cả đứng vững cũng không nổi.

Mọi chuyện đến đây coi như đã chấm hết.

Cô ta đã tính toán kỹ lưỡng, nhưng không ngờ lại tự đẩy mình vào đường cùng. Giấc mơ làm người dẫn chương trình tan thành mây khói, sự nghiệp cũng coi như kết thúc. Mọi thứ cô ta vất vả gây dựng bấy lâu, cuối cùng chẳng những không thể hủy hoại được đối thủ, mà còn khiến bản thân rơi vào tuyệt lộ.

Camera vẫn chĩa thẳng vào mặt cô ta. Lúc này Phương Yến mới sực nhớ chương trình vẫn đang phát sóng trực tiếp. Cơn hoảng loạn dâng trào, cô ta giận dữ ném micro về phía người quay phim, gào lên:

"Dừng phát sóng ngay! Dừng lại ngay!"

Người quay phim thoáng khựng lại, đưa mắt nhìn về phía đạo diễn. Nhưng đạo diễn chỉ lạnh lùng gật đầu ra hiệu tiếp tục ghi hình. Chương trình đang ở cao trào, làm sao có thể cắt ngang vào lúc này được?

Phương Yến tức đến phát điên. Sự mất bình tĩnh của cô ta càng làm rõ một điều—cô ta đang chột dạ.

Bên dưới sân khấu, không khí lặng như tờ. Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên sân khấu, chờ xem chuyện sẽ đi đến đâu.

Đột nhiên, Phương Yến quay sang đối diện với máy quay, cố vớt vát:

"Họ đang vu khống tôi! 500 đồng đó không phải tôi đưa, là bọn họ đòi tôi!"

Lời vừa dứt, cả hội trường lập tức xôn xao.

Cô ta định phủ nhận liên quan, nhưng câu nói ấy lại vô tình xác nhận rằng 500 đồng thực sự là từ cô ta mà ra. Phương Yến sững lại, mặt tái mét khi nhận ra mình vừa tự thừa nhận tội trạng.

Trong phòng quay, mọi ánh mắt đổ dồn vào cô ta. Lúc này, cô ta chẳng khác nào một trò cười giữa thanh thiên bạch nhật, hình tượng mà cô ta dày công xây dựng bao năm nay sụp đổ trong khoảnh khắc.

Không thể kiềm chế cơn điên cuồng, Phương Yến lao đến túm lấy mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan, điên tiết hét lên:

"Tôi đang giúp bà mà! Sao bà lại hại tôi?"

"Dừng tay ngay!"

Một giọng nói đanh thép vang lên, lập tức khiến không gian chấn động.

Mọi ánh mắt đồng loạt quay về nơi phát ra âm thanh.

Giám đốc đài truyền hình xuất hiện, sắc mặt tối sầm. Gã không nói gì, chỉ bước thẳng lên sân khấu.

Nhìn thấy giám đốc, Phương Yến như bắt được phao cứu sinh. Cô ta vội buông mẹ nuôi của Vương Tuệ Lan ra, chạy đến nắm lấy tay gã, nước mắt rơi lã chã:

"Giám đốc! Không phải lỗi của em! Là họ đã bày mưu hại em!"

Đạo diễn thấy giám đốc xuất hiện, lập tức ra hiệu dừng quay. Màn hình truyền hình đột ngột tối đen.

Bình Luận (0)
Comment