Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 44

Trương Mỹ Phượng giật mình. Dù sinh ra và lớn lên ở nông thôn, từng thấy không ít những loài này, nhưng cô vẫn rất sợ. Chỉ vừa đến gần hai, ba mét, nhìn những con rết và bọ cạp được xếp ngay ngắn trong rổ, cô đã nổi da gà.

"Tiểu Tần, sao em lại đụng đến mấy con này?"

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười. Nếu cô ấy biết những thứ này quý giá ra sao, còn có thể bán được nhiều tiền, thì chắc chắn sẽ không sợ nữa.

"Chúng là những vị thuốc đông y rất tốt, có thể chữa đột quỵ, co giật ở trẻ em, áp xe, viêm sưng, đau khớp do thấp khớp. Những thứ này không chỉ quý mà giá cũng rất cao. Em có thể bán cho nhà thuốc hoặc người thu mua, kiếm được kha khá."

Trương Mỹ Phượng tròn mắt.

"Thật sao? Những thứ này mà cũng bán được tiền à?"

"Thật đấy." Tần Chiêu Chiêu cười. Cô biết có giải thích thêm cũng chưa chắc cô ấy hiểu hết.

"Thôi nào, ngoài trời nóng lắm, vào nhà ngồi đi."

Trương Mỹ Phượng lắc đầu:

"Không cần đâu. Chị nghe nói trên núi có một vị thần y rất giỏi, định đưa con trai lên khám bệnh. Chị qua rủ em đi cùng."

Nghe đến "thần y trên núi", Tần Chiêu Chiêu lập tức hứng thú. Dù sao cô cũng không có việc gì làm, đây lại là cơ hội tốt để ra ngoài giải khuây.

"Được thôi, đi ngay bây giờ à?"

"Ừ, nếu em rảnh thì đi luôn."

Hai người cùng nhau rời khỏi nhà, đi về phía ngọn núi nơi có vị thần y.

Dọc đường, Trương Mỹ Phượng bỗng cười tủm tỉm, nói với giọng đầy ẩn ý:

"Sáng nay, lúc tiễn chồng đi làm, chị gặp doanh trưởng Lục nhà em. Em đoán xem anh ấy nói gì với chị?"

Tần Chiêu Chiêu nhíu mày. Cô không nghĩ ra Lục Trầm sẽ nói gì với Trương Mỹ Phượng, trong lòng có chút tò mò:

"Anh ấy nói gì vậy?"

"Anh ấy bảo em ở đây không có nhiều bạn bè, sợ em một mình trong nhà sẽ buồn, nên nhờ chị thường xuyên qua chơi với em. Em xem, bây giờ anh ấy biết quan tâm đến em rồi đấy."

Tần Chiêu Chiêu nghe xong không hề cảm kích.

Quan tâm ư? Chỉ là một màn diễn thôi! Có cần thiết phải tỏ vẻ trước mặt người khác không?

Cô nhếch môi cười nhạt:

"Chị à, em chẳng cần đâu. Nói thật với chị, em đã đồng ý ly hôn với Lục Trầm rồi. Đơn ly hôn cũng đã được anh ấy nộp lên, chỉ chờ có kết quả là em ký ngay. Chị cũng biết chuyện của bọn em rồi, chị còn nghĩ anh ấy thực sự quan tâm đến em sao?"

Trương Mỹ Phượng sững sờ, không tin nổi vào tai mình:

"Không thể nào? Hai người thực sự định ly hôn sao?"

Tần Chiêu Chiêu gật đầu, vẻ mặt bình thản.

"Trước đây chẳng phải em không chịu đồng ý sao? Sao bây giờ lại thay đổi?"

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười nhạt:

"Lục Trầm không có tình cảm với em. Dù em có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được điều đó. Cứ tiếp tục ở bên nhau chỉ làm cả hai thêm mệt mỏi. Chi bằng buông tay để anh ấy tìm người anh ấy yêu, còn em cũng được giải thoát."

Trương Mỹ Phượng nhìn cô mà thấy thương cảm. Một người con gái tốt như Tần Chiêu Chiêu, nếu ly hôn rồi, muốn tìm được một người như Lục Trầm quả thật không dễ dàng.

Từ khi quen biết cô, Trương Mỹ Phượng mới nhận ra con người thật của Tần Chiêu Chiêu không như những lời đồn đại.

"Tiểu Tần, ly hôn không phải chuyện nhỏ đâu. Chị thấy em và doanh trưởng Lục vẫn chưa đến mức phải đi đến bước này. Đừng vội vàng. Chị sẽ nói chuyện với cậu ấy, bảo cậu ấy rút đơn ly hôn. Hai người hãy cho nhau thêm một cơ hội, biết đâu lại hạnh phúc bên nhau."

Tần Chiêu Chiêu lắc đầu:

"Chị à, chuyện này em đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Không phải vấn đề Lục Trầm có đồng ý hay không, mà là em nhất định phải ly hôn. Cảm ơn chị đã quan tâm, nhưng thực sự không cần đâu."

Trương Mỹ Phượng thở dài, giọng nói mang theo tiếc nuối:

"Thật sự không thể quay lại sao?"

Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng lắc đầu.

"Thật ra, em là một người rất tốt. Chị còn không nỡ để em rời đi."

Tần Chiêu Chiêu cười nhạt, đôi mắt có chút u buồn:

"Cuộc đời không có bữa tiệc nào không tàn, có duyên thì sau này vẫn sẽ gặp lại. Chị à, chuyện này em chỉ nói với mình chị, chị giữ kín giúp em nhé."

Trương Mỹ Phượng gật đầu:

"Được rồi, chị sẽ không nói với ai. Nhưng chị vẫn thấy tiếc cho hai người. Nếu còn một chút hy vọng, đừng vội từ bỏ."

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Cô nhìn về phía trước, thấy con đường dần dẫn vào rừng, bèn hỏi:

"Chị có biết ông thần y ở đâu không?"

Trương Mỹ Phượng suy nghĩ một lát rồi đáp:

"Trong núi này có một nơi gọi là Thôn Thiên Đường. Ông thần y sống ở đó. Cứ theo con đường núi này mà đi, khi thấy ngôi làng đầu tiên thì đó chính là Thôn Thiên Đường. Vào đó hỏi người dân là sẽ biết thôi."

Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu có chút tò mò. Cái tên Thôn Thiên Đường nghe thật kỳ bí, khiến cô không khỏi mong chờ.

Cảnh vật trên đường đi đẹp tựa tranh vẽ, mỗi góc đều như một bức họa thủy mặc đầy chất thơ.

Vừa đi, Tần Chiêu Chiêu vừa cảm thán trước sự kỳ diệu của thiên nhiên. Cô không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc tạo hóa đã làm thế nào để tạo nên một khung cảnh hùng vĩ đến vậy?

Con đường dẫn vào núi rộng khoảng hơn một mét, hai bên là rừng cây xanh rậm rạp, tĩnh mịch đến mức không thấy bóng người. Giữa khung cảnh thiên nhiên rộng lớn, con người trở nên nhỏ bé lạ thường.

Dù biết khu vực dân cư thường không có thú rừng lớn, nhưng bước đi giữa núi rừng hoang sơ, Tần Chiêu Chiêu vẫn cảm thấy một áp lực vô hình, một sự bất an mơ hồ. Có lẽ, đó là nỗi sợ hãi trước những điều chưa biết.

Trái lại, Trương Mỹ Phượng chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng tìm ông thần y nên không suy nghĩ nhiều như Tần Chiêu Chiêu.

Bình Luận (0)
Comment