Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 55

Lo sợ những người phía trước quay lại nhìn thấy, Tần Chiêu Chiêu nhăn mặt, trợn mắt, khẽ nói:

"Anh mau thả tôi xuống! Anh đang giở trò lưu manh đấy à?"

Lục Trầm bật cười, trong lòng bất giác thấy vui vẻ. Anh cúi đầu, giọng điệu trầm thấp nhưng mang theo chút trêu chọc:

"Em là vợ cưới hỏi đàng hoàng của tôi, sao tôi có thể giở trò lưu manh được?"

Tần Chiêu Chiêu lập tức đỏ bừng mặt. Cô cảm thấy tư thế này thật xấu hổ, khoảng cách giữa hai người quá gần, hơi thở anh phả nhẹ trên trán cô, khiến tim cô đập loạn nhịp.

Lục Trầm nhìn gương mặt ửng hồng của cô, ánh mắt vô thức dừng lại ở đôi môi mềm mại, hồng hào ấy. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng anh, thôi thúc anh muốn cúi xuống, thử xem nó có mềm mại như anh tưởng tượng hay không.

Nhưng đó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua. Anh biết nếu làm vậy, cô chắc chắn sẽ tức giận, thậm chí còn trở mặt ngay lập tức. Thế nên anh đành nhịn xuống, khẽ siết chặt vòng tay, tiếp tục bế cô đi.

Tần Chiêu Chiêu cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh dán chặt vào mình. Trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mặt càng lúc càng nóng ran. Cô vội vàng quay mặt sang hướng khác, không dám đối diện với anh, lí nhí nói:

"Anh mau thả tôi xuống."

Lục Trầm nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, trong lòng bất giác cảm thấy cô thật đáng yêu, giống như một chú thỏ nhỏ đang bối rối tìm đường trốn.

Anh nhướn mày, nửa đùa nửa thật:

"Muốn tôi thả xuống cũng được, nhưng phải để tôi cõng em."

Tần Chiêu Chiêu khựng lại.

Cô biết mình không thể tự đi xuống núi. Con đường này, với người bình thường đã khó đi, huống hồ gì cô còn bị thương ở chân.

Bị bế thế này thì quá mất mặt. Nhưng nếu để anh cõng, có lẽ sẽ đỡ hơn một chút...

Cô suy nghĩ vài giây, cuối cùng gật đầu:

"Được rồi."

Lục Trầm vừa nghe xong liền thả cô xuống, rồi cúi người, nghiêng lưng về phía cô.

"Leo lên đi."

Tần Chiêu Chiêu hơi do dự nhưng rồi cũng trèo lên lưng anh.

Khoảnh khắc cơ thể mềm mại của cô áp sát vào lưng, Lục Trầm lập tức cảm nhận được hơi ấm từ cô truyền đến. Gương mặt anh bất giác nóng lên, yết hầu khẽ chuyển động, trái tim trong lồng ngực cũng đập nhanh hơn bình thường.

Anh siết chặt hai cánh tay, cõng cô lên, khóe môi không giấu nổi một nụ cười mãn nguyện.

Từ phía sau nhìn lại, hai người trông như một cặp đôi đang tình tứ. Dù họ cố nói chuyện nhỏ, nhưng những người phía trước vẫn nghe thấy đôi chút.

Lý Đại Hải huých nhẹ vợ, cười thấp giọng nói:

"Mùa xuân của doanh trưởng Lục đến rồi."

Trương Mỹ Phượng cũng cười theo. Cô nhớ lại trước đây Tần Chiêu Chiêu luôn kiên quyết muốn ly hôn, lời nói khi ấy dứt khoát vô cùng. Lúc đó, cô còn tiếc thay cho cô ấy.

Nhưng bây giờ nhìn thấy doanh trưởng Lục chủ động như vậy, cô đã yên tâm hơn nhiều.

"Anh nói nhỏ thôi, Tiểu Tần nhút nhát lắm, nghe được lại xấu hổ."

Lý Đại Hải bật cười, "Anh biết rồi."

Tần Chiêu Chiêu nằm trên lưng Lục Trầm, cảm nhận từng bước chân vững chắc của anh, gió mát phả nhẹ qua mặt, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác thư thái kỳ lạ.

Cô lặng lẽ nhìn phong cảnh xung quanh, lần đầu tiên cảm thấy con đường núi này cũng có nét đẹp riêng.

Nhưng điều khiến tâm trạng cô phức tạp hơn cả chính là người đàn ông đang cõng cô.

Còn Lục Trầm thì khỏi phải nói, tâm trạng anh lúc này thật sự vô cùng vui vẻ. Không chỉ vì cảnh đẹp, mà còn vì... người trên lưng anh.

Cảm giác chân thực này, so với những giấc mơ trước đây của anh, quả thật còn ngọt ngào hơn nhiều.

Anh thầm nghĩ, có lẽ đã đến lúc anh nên hành động, để hoàn thành trách nhiệm của một người chồng thực sự. Anh không muốn để cô tiếp tục nghĩ đến chuyện ly hôn nữa.

Cả đoàn người tiếp tục di chuyển ra khỏi rừng núi.

Mất hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng họ cũng đến được chỗ xe Jeep đang đậu.

Nhưng xe Jeep không đủ chỗ cho tất cả mọi người. Vì vậy, họ quyết định đưa Tần Chiêu Chiêu, Trương Mỹ Phượng và Tiểu Bảo về khu gia đình trước, những người khác sẽ đi bộ về sau.

Khi xe dừng lại trước cửa nhà Trương Mỹ Phượng, Lý Đại Hải đỡ vợ và con trai xuống xe.

Trương Mỹ Phượng ôm Tiểu Bảo vào lòng, vẫy tay với Tần Chiêu Chiêu:

"Tiểu Tần, nghỉ ngơi cho tốt nhé!"

Tần Chiêu Chiêu khẽ gật đầu, nhìn theo gia đình họ, trong lòng bỗng có chút cảm xúc khó tả.

Lục Trầm lại lái xe đến trước cửa nhà mình.

Tần Chiêu Chiêu định tự mình xuống xe, nhưng vừa nhấc chân, Lục Trầm đã nhanh chóng vòng qua, cúi xuống bế bổng cô lên.

"Anh làm gì vậy?" Cô giật mình.

Lục Trầm thản nhiên đáp, như thể chuyện này là lẽ đương nhiên:

"Chân em còn chưa lành, không thể đi được."

Tần Chiêu Chiêu vòng tay qua cổ Lục Trầm, giọng điệu nửa đùa nửa thật:

"Lục Trầm, rốt cuộc anh có ý gì đây? Anh không sợ tôi bám lấy anh mà không chịu ly hôn à?"

Lục Trầm liếc nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm:

"Em đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện ly hôn với tôi. Tôi không đồng ý."

Câu trả lời thẳng thừng của anh khiến Tần Chiêu Chiêu bật cười:

"Lục Trầm, anh bị làm sao thế? Định giữ vững cờ đỏ trong nhà mà cờ màu bên ngoài cứ phấp phới chứ gì? Anh đừng quên mình là ai, phong cách sống không đúng là mất việc đấy."

Lục Trầm nhíu mày, giọng có chút bực bội:

"Em đừng có vu oan cho tôi."

Tần Chiêu Chiêu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, khóe môi cong lên:

"Vậy còn Trương Vi Vi thì sao? Cô ta không phải là lá cờ màu của anh à?"

Bình Luận (0)
Comment