Bà không thể để Tần Thành có cớ nói rằng bà và Tần Trung bất hiếu.
Nở nụ cười gượng gạo trên môi, bà nói: “Mọi người mau vào nhà đi, đứng ngoài đó làm gì?”
Kể từ sau khi chia nhà, đây là lần đầu tiên Tần Thành đến nhà anh trai.
Lúc chia gia sản không được lợi lộc gì, vợ ông ta luôn ấm ức không muốn qua lại với anh trai. Bà ta cấm chồng liên lạc với anh mình.
Không phải vì đưa bố mẹ sang nhà anh trai ăn Tết, ông ta cũng không muốn đến.
Ông ta vẫn còn bất mãn với anh trai về chuyện đã từng nói không cần căn nhà của bố mẹ, kết quả lại đổi ý.
Do đó khi vợ bảo đừng qua lại với anh trai, bản thân ông ta cũng không phản đối.
Bố mẹ thường xuyên giúp họ trông cháu, đưa ông bà cụ sang nhà anh trai ăn Tết càng chỉ nhằm làm anh trai thêm bực bội.
Ông ta nghĩ làm thế sẽ khiến anh trai và chị dâu chắc chắn khó chịu, thậm chí còn chuẩn bị tâm lý để nghe những lời khó nghe từ chị dâu.
Kết quả lại nằm ngoài dự đoán.
Không có chuyện gì xảy ra cả.
Anh trai vẫn vui vẻ như trước, chị dâu cũng không nói lời nào khó nghe.
Điều này khiến ông ta có chút áy náy.
“Bố mẹ, hai người vào nhà đi, con không vào đâu. Mùng sáu con sẽ đến đón hai người về,” Tần Thành nói.
Ông bà cụ Tần cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Hai người con trai ruột, cùng chung dòng máu, vậy mà vì chuyện phân chia tài sản mà trở nên bất hòa. Thậm chí, con trai thứ và con dâu còn xem anh chị như kẻ thù. Hai ông bà buộc phải chọn phe, vì cháu nội chỉ có thể đứng về phía con thứ. Thực ra, cả hai cũng chẳng muốn đến đây ăn Tết, nhưng lại không dám trái lời con dâu thứ. Nếu không, đứa cháu nội sẽ đổi sang họ mẹ, và hai ông bà sẽ bị đuổi về nhà anh cả, cắt đứt mọi liên lạc.
Con trai thứ, Tần Thành, nghe lời vợ mọi chuyện, chẳng có chút chính kiến nào. Đôi vợ chồng già chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo. May mắn là con trai cả và con dâu không tỏ thái độ khó chịu, nếu không, cái Tết này chẳng biết sẽ trôi qua thế nào.
Khi Tần Thành rời đi, ông bà cụ lúng túng mãi mà không nói được lời nào.
"Bố mẹ, vào đi thôi. Chú hai đã đi rồi."
Đến tận lúc này, hai ông bà mới quay người, bước vào nhà. Tần Chiêu Chiêu cũng chẳng vui vẻ gì, miễn cưỡng gọi một tiếng: "Ông nội, bà nội."
Cô không muốn giả bộ, nét mặt lạnh nhạt, giọng nói cứng nhắc, thiếu tự nhiên. Hai ông bà cụ chắc chắn nhận ra cô không hoan nghênh sự hiện diện của mình.
Ông cụ Tần vốn là người trọng nam khinh nữ, tính cách độc đoán. Con trai và con dâu không tỏ thái độ gì, thế mà Tần Chiêu Chiêu lại dám tỏ ra không kính trọng. Tâm trạng ông cụ lập tức trầm xuống. Nhưng ông không nổi nóng ngay, vì giữa ông và gia đình con trai cả đã có khoảng cách. Nếu lớn tiếng trách mắng cô cháu gái mà gia đình này coi như bảo bối, chắc chắn sẽ làm họ khó chịu. Tần Trung có thể không nói gì, nhưng Lý Lệ Hoa chắc chắn sẽ không để yên. Định ở đây đến mùng sáu, nếu làm căng thẳng quá, không khí cả nhà sẽ ngột ngạt, khó chịu suốt những ngày còn lại. Vì vậy, người nóng tính như ông cụ phải nhẫn nhịn.
Bà cụ Tần chỉ thấy Tần Chiêu Chiêu mà không thấy chồng con cô. Để phá tan bầu không khí ngượng ngập, bà cụ chủ động bắt chuyện:
"Chiêu Chiêu, con cũng đến à? Chồng con không đi cùng sao?"
"Tết đến biếu quà, sao có chuyện chỉ một người đi được. Nhà chúng con là người có giáo dục, anh Lục Trầm đang ở trong phòng dỗ con ngủ."
"Cả con nhỏ cũng mang theo à? Ông bà đến vội quá, không kịp mang gì cho cháu."
"Không cần đâu. Hai người ngồi đi, con vào xem bọn trẻ ngủ chưa."
Nói xong, Tần Chiêu Chiêu quay về phòng mình, khiến bà cụ Tần vô cùng lúng túng. Ông cụ Tần cũng không vui, trong lòng đầy tức giận không thể trút ra, nội tâm càng thêm bức bối.
Lý Lệ Hoa vui vẻ trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ như không thấy gì. Bà nhiệt tình hỏi:
"Bố mẹ ăn cơm chưa?"
Con dâu thứ hai mời hai ông bà đến vào lúc này chẳng phải để Lý Lệ Hoa khó chịu sao?
"Làm sao mà ăn trước khi đến được?"
Bà cụ Tần thật thà đáp: "Vẫn chưa."
Tần Trung mang đồ đạc của bố mẹ vào phòng họ, rồi quay ra phòng khách, nghe được cuộc nói chuyện.
"Đồ ăn đã nấu xong cả rồi. Bố mẹ, hai người rửa tay rồi ra ăn cơm."
Lý Lệ Hoa đứng dậy:
"Để tôi gọi Chiêu Chiêu với chồng con nó ra ăn cơm."
Sau đó, bà đi vào phòng Tần Chiêu Chiêu. Tần Trung đi vào bếp bưng thức ăn lên bàn. Vì trời lạnh, đồ ăn làm xong dễ nguội nên để ở phòng bếp cho ấm.
"Bây giờ chỉ cần đem tất cả lên bàn."
Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại hai ông bà cụ. Ông cụ Tần không nhịn được, buột miệng:
"Nhà này thật bất hạnh, sinh ra một đứa bất hiếu đến thế như Tần Chiêu Chiêu."
"Ông nhỏ giọng thôi, để nó nghe thấy thì không chịu nhún nhường nữa đâu. Nhịn chút đi, còn ở đây đến mùng 6 cơ mà. Đi nào, rửa tay rồi ăn cơm."
Lý Lệ Hoa bước vào phòng Tần Chiêu Chiêu.
"Ra ăn cơm nào, con để đó mẹ trông cháu cho." Bà ngồi xuống mép giường.
"Không cần đâu mẹ, bọn trẻ tự chơi được. Mẹ, con còn có món quà này muốn tặng mẹ."
"Con đã mua nhiều thế rồi, còn mua gì nữa? Mẹ không lấy đâu."
"Không được từ chối đâu. Đây là món quà Lục Trầm đích thân chọn cho mẹ."
Lý Lệ Hoa vui vẻ, ánh mắt đầy tò mò:
"Là gì vậy?"
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười bí ẩn, kéo tay mẹ mình:
"Đi nào, ra ăn cơm trước đã. Lát nữa con sẽ đưa mẹ xem."
Lý Lệ Hoa mỉm cười bất đắc dĩ:
"Con bé này, còn làm bộ giấu giếm với mẹ nữa."
“Lục Trầm, đi thôi. Chúng ta đến bàn ăn nào.” Lục Trầm theo mọi người đến bàn ăn.
Ông bà nội đã ngồi sẵn bên bàn. Ông nội ngồi ở vị trí chủ tọa, bà nội ngồi bên trái, còn Tần Trung ngồi bên phải.
Lục Trầm mỉm cười chào: “Ông bà, hai người tới rồi.”
Trước đó, anh cố tình ở trong phòng không ra chào.
Ông nội thản nhiên đáp một câu với vẻ mặt không biểu lộ gì: “Ừ, ngồi đi.”
Lý Lệ Hoa ngồi cạnh Tần Trung, Tần Chiêu Chiêu ngồi bên cạnh mẹ mình, Lục Trầm ngồi bên cạnh cô.
Tần Chiêu Chiêu ngồi đối diện khiến ông cụ có phần khó chịu.
Trong lòng ông cụ Tần cảm thấy bực bội, ngay cả khi ăn cũng bị Tần Chiêu Chiêu làm phiền.
Tuy nhiên trên bàn có nhiều món ngon: gà tam hoàng hầm, cá kho, gan lợn xào, thịt xông khói chiên trứng ăn kèm với thịt băm xào cần tây và dưa chuột muối thanh mát để giảm ngấy.
Nhìn mâm cơm phong phú, ông bà nội chỉ muốn nuốt nước miếng.
Không trách họ thèm thuồng, nhà con trai thứ hai không thể so sánh với con cả.
Một tuần mới được ăn thịt một lần, mà tiền cũng do hai người đưa để cải thiện bữa ăn.
Thức ăn ở nhà rất đạm bạc, thiếu thốn dầu mỡ.
Nay có mâm cơm ngon như vậy, có thêm rượu thì đúng là trọn vẹn.
Trên bàn lại không thấy chai rượu nào.
Hồi nãy trong phòng khách, ông nội thấy trên bàn trà có hai chai rượu. Vừa nhìn đã biết rượu ngon.
Ông cụ quay sang Tần Trung: “Ra lấy chai rượu trên bàn trà vào đây.”
Tần Trung không đứng lên mà mỉm cười nói: “Bố à, bố lớn tuổi rồi, uống rượu không tốt cho sức khỏe đâu. Đừng uống nữa, trên bàn đã có nhiều món ngon rồi.”