Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 63

Tần Chiêu Chiêu lao nhanh đến chỗ Trương Vi Vi đang nằm trên mặt đất, nắm lấy cánh tay bị thương của cô ta, rồi dùng máu từ vết thương đó bôi lên chính vết thương của mình. Sau đó, cô cũng ngồi phịch xuống đất, mặt mày tái nhợt.

Tiếng kêu cứu của cô còn thảm thiết hơn cả Trương Vi Vi:
"Cứu tôi với! Có ai không, cứu tôi với!"

Hành động bất ngờ và liên tiếp của Tần Chiêu Chiêu khiến Trương Vi Vi sững sờ, há hốc mồm không nói nên lời. Cô ta thậm chí quên mất cả việc tiếp tục màn kịch của mình.

Tần Chiêu Chiêu diễn rất nhập tâm, như thể vừa bị ai đó đâm thẳng vào phổi. Cô vò rối tóc, lết từng bước ra phía cửa, miệng không ngừng rên rỉ thảm thiết.

Tiếng kêu thất thanh của cô không chỉ khiến tên tội phạm đang bất tỉnh bị đánh thức mà còn làm các chiến sĩ bên ngoài và Dương Khang trong phòng khám giật mình hoảng hốt. Tưởng rằng tên tội phạm đã tỉnh lại và tiếp tục tấn công người khác, họ lập tức lao đến.

Vừa bước vào phòng, họ nhìn thấy tên tội phạm bên ngoài vẫn còn hoảng sợ, mắt dán chặt vào hướng phòng pha chế. Nhưng điều đáng sợ hơn cả chính là tiếng la hét thảm thiết bên trong.

Không chần chừ, một người lính tung chân đạp mạnh cánh cửa.

Tần Chiêu Chiêu lập tức bật dậy, thấy người lính đầu tiên xông vào, cô liền giơ tay lên, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi và đau đớn:
"Cứu tôi với! Bác sĩ Trương điên rồi! Cô ta kéo tôi vào đây bảo kiểm tra vết thương, ai ngờ lại dùng dao mổ đâm tôi!"

Trương Vi Vi vẫn đang ngồi bệt dưới đất, mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cô ta không kịp phản ứng. Đến khi thấy các chiến sĩ và Dương Khang đã bước vào, cô ta mới bừng tỉnh, vội vàng khóc lóc phân trần:
"Dương Khang! Mọi người đừng nghe cô ta nói bậy! Chính cô ta dùng dao mổ rạch vào tay tôi! Cô ta tự làm mình bị thương rồi đổ oan cho tôi!"

Cô ta giơ cánh tay đang chảy máu đầm đìa lên, vết thương sâu đến mức máu rỉ xuống đất, trông vô cùng đáng sợ.

Dương Khang vừa vào đã thấy Trương Vi Vi ngã trên đất với cánh tay đầy máu, trong lòng không khỏi xót xa. Anh ta lập tức chạy đến, đỡ cô ta dậy, nhìn thấy vết thương dài trên tay, ánh mắt lập tức tràn đầy tức giận, quay sang nhìn chằm chằm vào Tần Chiêu Chiêu.

Anh ta nhẹ nhàng đỡ Trương Vi Vi ngồi xuống ghế, nhanh chóng cầm hộp cứu thương để cầm máu cho cô ta.

Trong phòng, mọi người đưa mắt nhìn nhau, bối rối không biết phải tin ai. Cả hai đều bị thương, cả hai đều khẳng định người kia đã làm hại mình.

Trương Vi Vi lúc này lại nức nở, giọng nói đầy uất ức:
"Tần Chiêu Chiêu! Cô đừng ỷ mình là vợ của doanh trưởng Lục mà coi thường tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ bé! Doanh trưởng Lục luôn đối xử tốt với tất cả mọi người trong doanh trại, chỉ vì anh ấy giúp tôi đưa gia đình đến thăm mà cô đã ghen tuông rồi tìm đến đây gây sự! Cô có thể ghét tôi, nhưng không được phép bôi nhọ danh dự của doanh trưởng Lục!"

Trong trạm y tế của doanh trại, Trương Vi Vi là một bác sĩ trẻ trung xinh đẹp, tính tình hiền lành, nhẫn nại khi khám bệnh, lại hơi hướng nội nên rất được các chiến sĩ quý mến. Đặc biệt là những người lính trẻ chưa lập gia đình, ai cũng dành thiện cảm cho cô ta.

Trái lại, danh tiếng của Tần Chiêu Chiêu trong doanh trại lại chẳng mấy tốt đẹp. Mọi người đều biết cô từng có quá khứ trộm cắp, đánh nhau với các chị em quân nhân, thậm chí còn ngang ngược cấm người khác đi ngang qua cửa nhà mình. Những chuyện đó ai cũng biết rõ.

Dù cô có đẹp như tiên nữ, nhưng trong mắt mọi người, tâm địa của cô độc ác như quỷ dữ.

Vậy nên, khi đối mặt với tình huống này, các chiến sĩ trong phòng đều vô thức lùi lại, giữ khoảng cách với Tần Chiêu Chiêu, rõ ràng họ tin lời Trương Vi Vi hơn.

Tần Chiêu Chiêu nhìn những ánh mắt nghi ngờ xung quanh, trong lòng cười lạnh. Danh tiếng của nguyên chủ vốn đã quá xấu, cô có nói gì đi nữa, bọn họ cũng sẽ không tin.

Nhưng dù vậy, cô vẫn phải nói rõ sự thật. Cô không thể để bản thân bị đổ oan. Nếu không, công sức cào rách vết thương trên tay mình cũng sẽ trở thành vô ích.

Cánh tay cô vẫn đang đau nhức, nhưng cô không thể lùi bước!

Tần Chiêu Chiêu nhìn thẳng vào mắt Trương Vi Vi, giọng nói rõ ràng, không chút nao núng:
“Trương Vi Vi, cô đừng giả vờ nữa. Tôi đến đây để gặp bác sĩ Dương khám bệnh, không phải tìm cô. Ngay từ đầu, khi cô kéo tôi đi, tôi đã từ chối, các chiến sĩ trong sân đều nghe thấy. Nhưng cô vẫn cố chấp không buông tay, ép tôi vào đây."

Cô hít một hơi sâu, tiếp tục:
"Cô nói với tôi rằng cô thầm yêu doanh trưởng Lục, nhưng vì tôi, anh ấy mới giữ khoảng cách với cô. Cô muốn tôi ly hôn, tôi không đồng ý thì cô tuyên bố sẵn sàng làm mọi thứ để có được anh ấy. Rồi cô cầm dao mổ rạch vào tay tôi. Tôi chỉ đẩy nhẹ cô một cái, vậy mà cô tự ngã xuống đất rồi tự làm mình bị thương. Đến khi các chiến sĩ bước vào, cô mới gào khóc vu oan cho tôi."

Ánh mắt cô quét qua đám đông, giọng nói rành rọt:
"Tin hay không là tùy các anh, nhưng sự thật là như vậy."

Nước mắt Trương Vi Vi rơi lã chã, cô ta run rẩy, uất ức khóc lóc:
"Chính cô mới là kẻ đổi trắng thay đen! Đến nước này rồi mà cô vẫn còn vu oan cho tôi!"

Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên:
"Mọi người tránh ra! Chính ủy Hứa đến rồi!"

Khi doanh trưởng Lục không có mặt ở doanh trại, mọi chuyện lớn nhỏ đều do chính ủy Hứa xử lý.

Chính ủy Hứa tầm khoảng bốn mươi tuổi, là người có kinh nghiệm và được các chiến sĩ trong doanh trại rất kính trọng. Ông nghiêm nghị bước vào, ánh mắt lướt qua Tần Chiêu Chiêu và Trương Vi Vi.

Người báo cáo vụ việc này chính là chiến sĩ lúc trước đã chê bai Tần Chiêu Chiêu. Hắn ta nhìn cô đầy vẻ khinh thường.

Chính ủy Hứa tuy từng trải nhưng đây là lần đầu tiên ông chứng kiến một vụ tranh chấp trong doanh trại lại nghiêm trọng đến mức có cả vết thương và hung khí.

Ông biết rất rõ về danh tiếng của Tần Chiêu Chiêu. Chính ông từng khuyên Lục Trầm rằng nếu không thể tiếp tục chung sống thì nên ly hôn. Vì vậy, ông vốn không có thiện cảm với cô.

Trái lại, Trương Vi Vi thì khác. Cô ta mới vào làm ở trạm y tế hơn một năm nhưng rất được lòng đồng đội. Trong mắt ông, cô ta là người trẻ tuổi, chăm chỉ, chưa từng có điều tiếng gì. Khi nghe báo cáo rằng vợ doanh trưởng Lục cầm dao tấn công bác sĩ Trương, ông lập tức nghĩ rằng Tần Chiêu Chiêu đến gây sự.

Bình Luận (0)
Comment