Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 80

Tần Chiêu Chiêu chọn hai chiếc quần lót màu xám cho Lục Trầm, còn mình thì lấy ba chiếc màu hồng. Nhìn thấy tất cotton, cô tiện thể mua thêm hai đôi cho bản thân và hai đôi cho Lục Trầm.

Mấy thứ này tổng cộng hết tám đồng.

Trương Mỹ Phượng cũng mua hai đôi tất cho Tiểu Bảo, chọn cho chồng hai chiếc quần lót cotton và hai đôi tất.

Tần Chiêu Chiêu nhìn chị, thắc mắc:

“Sao chị không mua cho mình mấy đôi?”

“Hôm nay tiêu nhiều quá rồi, không thể mua thêm. Với lại ở nhà chị vẫn còn, chưa cần thiết.”

Tần Chiêu Chiêu biết Trương Mỹ Phượng tiếc tiền, không nỡ mua cho mình, nên cô cũng không khuyên thêm. Dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta.

Cô cất gọn quần lót và tất vào túi, rồi giúp Trương Mỹ Phượng xách đồ rời khỏi cửa hàng mậu dịch.

Bên ngoài, chiếc xe Jeep vẫn đậu ngay đó.

Lục Trầm ngồi trong xe trông Tiểu Bảo. Thấy hai người đi ra, anh liền xuống xe, nhanh chóng bước tới giúp xách đồ.

Anh nhìn đống túi lớn túi nhỏ rồi cười hỏi:

“Chị dâu, chuyến này chị cũng mua kha khá đồ đấy nhỉ?”

Trương Mỹ Phượng cười đáp:

“Ra ngoài một chuyến không dễ dàng, nhân tiện có cậu lái xe, tiện thể mang về được nên chị mua thêm chút đồ.”

Lục Trầm mở cửa xe, xếp đồ của chị lên ghế, rồi quay lại nói:

“Cốp xe đầy rồi, không còn chỗ nữa đâu.”

“Xem ra hôm nay ai cũng mua được không ít.”

Lục Trầm nhìn sang Tần Chiêu Chiêu, thấy cô cũng tay xách nách mang liền hỏi:

“Hôm nay em mua những gì thế?”

Tần Chiêu Chiêu cười nhẹ:

“Tám cân sườn.”

Trương Mỹ Phượng nghe vậy thì sửng sốt:

“Sao em không mua thịt? Sườn toàn xương, chẳng có được bao nhiêu thịt. Hơn nữa, không có mỡ thì nấu cũng chẳng có mùi thơm.”

Tần Chiêu Chiêu biết người thời này thích ăn thịt mỡ, nhưng cô không muốn giải thích nhiều. Chỉ đơn giản nói:

“Rẻ mà, tám cân chỉ có bốn đồng.”

Trương Mỹ Phượng gật gù:

“Giá cũng hợp lý đấy. Mà em định nấu sườn kiểu gì? Luộc à?”

Nhắc đến sườn, Tần Chiêu Chiêu hào hứng hơn hẳn:

“Sườn có thể chế biến được nhiều món lắm. Kho, chiên, hầm đều ngon cả. Kết hợp với các loại rau khác nhau còn có thể tạo ra hương vị đặc biệt nữa.”

Trương Mỹ Phượng ngạc nhiên:

“Sao em biết nhiều thế? Trước đây ở nhà em cũng hay ăn mấy món đó à?”

Tần Chiêu Chiêu khẽ gật đầu:

“Vâng, em là con gái một, ba mẹ đều là công chức, mỗi tháng ít nhất cũng ăn năm, sáu lần.”

Trương Mỹ Phượng nghe vậy thì bật cười:

“Chả trách! Nhà em điều kiện tốt mà. Không như chị, nhà chị ở vùng nông thôn hẻo lánh, hồi bé cả năm mới được ăn một bữa thịt. Mà có mua thì cũng toàn là thịt mỡ, hiếm lắm mới được ăn chút thịt nạc. Bây giờ chị vẫn thấy thịt mỡ là ngon nhất.”

Tần Chiêu Chiêu mỉm cười.

Đúng là mỗi thời đại lại nuôi dưỡng một thế hệ khác nhau.

Chiếc xe Jeep lăn bánh, tiếp tục chạy trên đường.

Cô vừa trò chuyện với Trương Mỹ Phượng, vừa vô tình liếc nhìn qua cửa kính, thấy một tấm biển lớn ghi: Cục Quản lý Y tế Thành phố Đông Lăng.

Tần Chiêu Chiêu bất giác siết chặt túi đồ trong tay.

Cô biết rằng vào những năm 80, có thể thi lấy chứng chỉ hành nghề y.

Chỉ cần có chứng chỉ này, cô có thể tự mở một phòng khám y học cổ truyền, hợp pháp chữa bệnh cho mọi người.

Khi đó, cô không cần phải dựa vào Lục Trầm, mà vẫn có thể tự nuôi sống bản thân.

Y thuật gia truyền của nhà họ Tần có thể chữa trị nhiều chứng bệnh nan y. Ông nội đã truyền dạy cho Tần Chiêu Chiêu tất cả những kỹ năng tinh túy nhất.

Ở kiếp trước, cô từng được gọi là "Thủ thần tốc" – nghĩa là chỉ cần tay chạm đến đâu, bệnh khỏi đến đó, nhanh chóng và chính xác vô cùng.

Trong thời đại mà y học còn chưa phát triển, cô sẵn sàng giúp đỡ những người không có điều kiện khám chữa bệnh, bỏ ra ít tiền mà vẫn có thể khỏi bệnh.

Trên đường đi, cô đột nhiên lên tiếng: "Dừng xe ở đây."

Lục Trầm hơi ngạc nhiên: "Sao vậy?"

"Em muốn vào cục y tế hỏi vài chuyện."

Nghe vậy, Lục Trầm liền tấp xe vào lề.

Thời buổi này, đường sá vắng vẻ, cũng chẳng có đèn tín hiệu giao thông, nên việc dừng xe giữa đường không ai ý kiến gì.

"Anh đợi em một lát, em vào rồi sẽ ra ngay."

Lục Trầm không hiểu cô đến cục y tế làm gì, bèn mở cửa xe bước xuống: "Anh đi cùng em."

"Không cần đâu, anh cứ chờ trong xe. Em ra ngay thôi."

Dứt lời, Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng chạy vào trong.

Lục Trầm có chút tò mò, muốn đi theo, nhưng thấy cô đã nói vậy thì đành thôi. Anh quay lại xe, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cửa cục y tế, tò mò chờ đợi.

Tần Chiêu Chiêu vào trong, tìm một nhân viên y tế để hỏi về việc thi lấy chứng chỉ hành nghề.

Người nhân viên nói rằng kỳ thi năm nay đã kết thúc.

Kỳ thi thường được tổ chức vào tháng Hai, đến tháng Năm sẽ nhận được chứng chỉ. Trước đó một đến hai tháng, thí sinh phải đến cục y tế để lấy đơn đăng ký, điền thông tin cá nhân rồi nộp tại trung tâm y tế địa phương. Khi kỳ thi diễn ra, sẽ có thông báo cụ thể về thời gian và địa điểm.

Nếu thi đậu, đến tháng Năm sẽ nhận được chứng chỉ hành nghề.

Hiện tại mới là tháng Mười, nghĩa là cô phải chờ đến tháng Hai năm sau mới có thể thi, tức là còn năm tháng nữa.

Sau khi cảm ơn nhân viên, Tần Chiêu Chiêu rời khỏi cục y tế, quay trở lại xe.

Vừa ngồi vào trong, Lục Trầm đã quay sang hỏi: "Xong việc rồi à?"

"Xong rồi, đi thôi."

Lục Trầm khởi động xe, nhưng trong lòng vẫn đầy thắc mắc, không kiềm chế được mà hỏi tiếp:

"Chiêu Chiêu, em vào cục y tế hỏi gì vậy?"

"Em hỏi về kỳ thi lấy chứng chỉ hành nghề y."

"Chứng chỉ hành nghề y?"

"Đúng vậy. Em định thi lấy chứng chỉ, sau đó mở một phòng khám nhỏ. Vừa chữa bệnh cứu người, vừa kiếm chút tiền mưu sinh."

Lục Trầm nghe vậy, không biết nên nói gì.

Ngồi ở ghế sau, Trương Mỹ Phượng bật cười: "Tiểu Tần, thật tốt quá. Chỉ với khả năng của em, chắc chắn em sẽ thi đỗ."

"Nhưng kỳ thi đã qua rồi, em phải đợi đến tháng Hai năm sau."

"Không sao, năm tháng trôi qua nhanh lắm."

Lục Trầm im lặng nghe cuộc trò chuyện, cuối cùng cũng hiểu ra rằng Tần Chiêu Chiêu thực sự nghiêm túc muốn thi chứng chỉ hành nghề y.

Anh nhíu mày, vẫn có chút hoài nghi: "Chiêu Chiêu, em chưa từng học qua trường lớp y khoa nào, làm sao thi được?"

Bình Luận (0)
Comment