Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi

Chương 33

Lúc này, Chu Thiệu – bạn của Hoắc Diên Xuyên – tình cờ ghé qua. Thấy cảnh Hoắc Diên Xuyên đang bận rộn với đống trứng gà, trứng vịt đầy bụi bẩn, anh ta lập tức cau mày, không hài lòng.

“Lão Hoắc, anh đang làm gì thế? Làm sao anh có thể làm mấy việc này được? Cô gái nông thôn kia đâu? Sao không để cô ta làm? Đây rõ ràng là việc của cô ta!” Chu Thiệu không kiềm chế được mà lớn tiếng.

Hoắc Diên Xuyên nhíu mày, ánh mắt có chút khó chịu. Anh biết Chu Thiệu nói vậy cũng vì muốn bảo vệ mình, nhưng cách nói chuyện của anh ta thực sự khiến người khác khó chịu.

“Đừng ồn ào nữa,” Hoắc Diên Xuyên bình tĩnh nói. “Tôi chỉ đang rửa đồ thôi, không có gì to tát cả. Nếu anh muốn giúp thì vào đây, còn không thì về trước đi.”

“Không có việc gì thì không thể ghé qua à?” Chu Thiệu giận dỗi, nhưng vẫn tiến lại gần để phụ Hoắc Diên Xuyên rửa trứng. Vừa làm, anh ta vừa lẩm bẩm:

“Cô gái nông thôn kia rốt cuộc đang làm gì? Không thể để anh đi ra chiến trường sinh tử, còn cô ta ngồi không hưởng phúc được. Đã vậy, việc nhà cũng bắt anh làm!”

“Đừng nói thế. Khương Ngư có cách tính toán riêng của cô ấy,” Hoắc Diên Xuyên trả lời, giọng điềm tĩnh.

“Cách tính toán? Một cô gái nông thôn thì có thể tính toán được gì? Cả đời cô ta may mắn nhất là kết hôn với anh, thế mà còn...”

Chu Thiệu chưa kịp nói hết câu thì bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào người. Anh ta giật bắn, đứng hình vài giây trước khi hét lên:

“Cô làm cái gì vậy?!”

Khương Ngư đứng gần đó, khuôn mặt lạnh tanh. “Tôi nghe tiếng chó hoang sủa nên tiện tay dội nước xua đi thôi.”

“Cô... cô dám làm thế với tôi?! Đồ đàn bà đanh đá! Lão Hoắc, anh không quản cô ta à?” Chu Thiệu tức đến đỏ mặt, quay sang Hoắc Diên Xuyên tìm sự ủng hộ.

Sắc mặt Hoắc Diên Xuyên cũng trầm xuống. Anh không đồng tình với cách xử lý của Khương Ngư, nhưng trước mặt Chu Thiệu, anh sẽ không để cô bị mất mặt.

“Chu Thiệu, tôi xin lỗi thay Khương Ngư. Giờ anh về trước đi. Tối nay tôi sẽ mời anh ăn cơm để chuộc lỗi.”

Chu Thiệu hậm hực, nhưng không nói thêm gì, chỉ liếc nhìn Khương Ngư một cái rồi bỏ đi.

Sau khi Chu Thiệu rời đi, Hoắc Diên Xuyên bước đến đóng cửa sân trước. Anh đứng đó một lát, ánh mắt hướng về phía Khương Ngư với vẻ mặt khó coi.

"Khương Ngư, cô đang làm gì vậy? Chu Thiệu chỉ nói mấy câu thôi, thế mà cô lại tạt nước vào người ta. Lần này là tạt nước, lần sau cô định làm gì nữa? Có phải trực tiếp động tay động chân không?"

Giọng anh không lớn, nhưng sự nghiêm nghị khiến câu nói như một mũi kim châm. Dáng vẻ anh lúc này giống như đang "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép".

Bình Luận (0)
Comment