Mấy tháng trước, Giang Nguyên đi học xa nhà, hai vợ chồng liền suy nghĩ, lại qua một năm nữa, Giang Kỳ cũng lên phổ thông. Giang Kỳ hâm mộ cuộc sống nội trú của anh hai, nếu đến lúc đó cậu ấy có thể thuận lợi lên được phổ thông, rất có thể cũng sẽ lựa chọn trọ ở trường, vì dù sao thì trường phổ thông quân khu cũng có chút xa khu người nhà của bọn họ, nhớ lại năm 1973, con trai của lữ trưởng Trình và chủ nhiệm Đổng còn ồn ào muốn mua một chiếc xe đạp để đi học phổ thông.
Nếu một năm sau Giang Kỳ học xa nhà thì Giang Hành và Ninh Kiều nhất định phải học nấu ăn, nếu không thì bọn họ chỉ có thể đến nhà ăn, một ngày ba bữa đều thế thì thật sự không ổn.
Giang Kỳ bị anh cả chị dâu nhỏ dành mất việc, cậu ấy nhìn họ bằng cặp mắt trông chờ vài lần, trong mắt ánh lên ba chữ muốn nhúng tay. Nhưng đừng nói là nhúng tay nấu ăn mà ngay cả chen vào một câu cũng khó!
Trong phòng khách, Giang Quả Quả đang chơi đùa với Nam Nam.
Nhóc con trắng trẻo đáng yêu có chút giống Đoàn Đoàn, cô bé chọc vào khuôn mặt trắng nõn và cánh tay của Nam Nam, chọc vào liền lún xuống một chút khiến cô bé thích vô cùng.
Hai vợ chồng xào xào, hầm hầm, khi dọn đồ ăn lên, Thường Phương Trạch và Ninh Trí Bình không dám tin vào mắt mình.
Thường Phương Trạch giật mình nói: “Kiều Kiều, đây đều là do con nấu sao?”
Ninh Kiều chỉ vào hai món chay.
Hai món chay thanh đạm là do cô xào, còn mấy món khác đòi hỏi trình độ cao hơn thì do phó đoàn trưởng Giang làm.
Nấu ăn vẫn là chú trọng đến thiên phú, phó đoàn trưởng Giang có thiên phú cao hơn cô một chút, mà cô, vẫn còn trong giai đoạn học tập.
Cả gia đình vây quanh trước bàn cơm tất niên, vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng có quân nhân cùng người nhà trong khu người nhà tới chào hỏi. Ninh Trí Bình và Thường Phương Trạch đứng dậy cảm ơn bọn họ đã chăm sóc cho con gái họ trong suốt thời gian qua, mọi người đều rất khách sáo, xua tay, nói là mấy năm nay Ninh Kiều đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều.
Nam Nam không kén ăn, cho cậu bé ăn cái gì thì cậu bé ăn cái đó, ăn đến mức miệng nhỏ và hai tay đều đầy dầu mỡ, còn bôi lên người của dượng.
Giang Hành không nóng nảy, cũng không táo bạo, sắc mặt như thường và nắm lấy tay nhỏ của Nam Nam để trở lại bàn bát tiên.
Cậu bé cười “ha ha ha” không ngừng, lại lần nữa khiêu chiến sự kiên nhẫn của dượng, hai mắt chớp chớp, khiến người ta không đành lòng trách mắng.
Đáng yêu như vậy, ai nỡ trách cậu bé chứ?
Thật sự Ninh Dương và Tiêu Xuân Vũ không hiểu được, tại sao con trai mình lại thân với cô út và dượng út như vậy chứ?
Thích cô út thì về tình cảm có thể tha thứ được, dù sao Ninh Kiều cũng là người rất thích cười, trông rất thân thiện.
Nhưng còn Giang Hành, thế mà Nam Nam lại không sợ?
Ninh Kiều cũng cảm thấy lạ.
Cho đến khi cô phát hiện, khi bạn nhỏ Nam Nam lại gần làm nũng với Giang Hành, anh rất tuỳ ý mà cầm chiếc đũa cào lòng bàn tay của cậu bé.
Như vậy liền chọc cho Nam Nam cười.
Cậu bé thích dượng vô cùng, thậm chí còn hơn cả cô út!
Quân nhân cùng người nhà trong khu người nhà tới chào hỏi, trùng hợp thấy được cảnh tượng này, có chút ngứa ngáy trong lòng.
Thật là muốn giục sinh.
Nhưng năm trước cựu thủ trưởng đã nói, đừng có giống như bác trai bác gái suốt ngày nhìn chằm chằm vào mấy việc vụn vặt của gia đình người ta, soi mói xem người ta có sinh con chưa, sinh con trai hay sinh con gái….
Mọi người đành phải nghẹn lại.
Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của bọn họ, Ninh Kiều và Giang Hành lặng lẽ nhìn nhau.
Trong lòng hai vợ chồng hiểu rõ mà không nói ra, nhịn không được mà cười.
Trong nhà có tổng cộng năm căn phòng, ngày Tết, Giang Nguyên về nhà thì cũng chỉ dư lại một phòng trống.
Giang Hành bảo hai em trai tới ở chung một phòng với mình, hiện giờ dư ra ba phòng, Ninh Trí Bình một phòng, Ninh Dương và Tiêu Xuân Vũ một phòng, phòng còn lại là của Ninh Kiều và Thường Phương Trạch. Hai mẹ con thật vất vả mới được gặp nhau một lần, chắc chắn là có vô vàn điều muốn nói, nên đương nhiên là ngủ cùng một phòng.
Tối đó, vất vả lắm Ninh Dương và Tiêu Xuân Vũ mới ôm được Nam Nam trở về, không để thằng bé tiếp tục dính lấy cô dượng của nó nữa.
Mọi người ai về phòng nấy.
Giang Hành vào phòng không bao lâu liền thấy Giang Nguyên và Giang Kỳ tới.
Không biết sao mà anh cứ cảm thấy hai đứa em trai có chút—— thối hoắc.
Giang Nguyên và Giang Kỳ không biết hình tượng của mình trong lòng anh cả là thối hoắc.