Chủ nhiệm ủy ban cách mạng Thôi Kinh Vũ bị đưa đi điều tra, nói là người nhà của những người bị chịu án sai đã thu thập không ít chứng cứ, liên hiệp tố cáo.
Thẩm Hoa Lâm sợ đến hồn xiêu phách lạc, căn bản không chịu nổi, nước mắt liền tuôn như mưa.
Từ trước đến giờ bà cụ không ưa gì Thẩm Hoa Lâm. Chuyện năm xưa, trong lòng bà cụ rõ như gương, thực tế Thẩm Hoa Lâm bỏ lại những đứa con ruột, nói là ghét nghèo yêu giàu, nhưng thật ra không phải vậy, dù sao chồng đầu tiên của bà ta là liệt sĩ, để lại không ít tiền trợ cấp, hơn nữa lúc đó thân phận của cha chồng bà ta cũng không thấp, về tiền bạc, dù bà ta mang theo bốn đứa con, cũng không đến nỗi phải ra ngoài kiếm sống, ông cụ đảm bảo cho bọn họ đủ ăn đủ mặc là không thành vấn đề. Nhưng sau khi chồng bà ta chết, dường như bầu trời sập xuống, ngay lập tức mất đi trụ cột, căn bản không dám tưởng tượng cuộc sống sau này sẽ ra sao.
Mười bốn năm trước, Thẩm Hoa Lâm nói đi là đi, không chút do dự, chỉ vì vài ngày trước khi rời nhà, bà ta gặp lại bạn học cũ Thôi Kinh Vũ ở Kinh Thị, biết tin vợ ông ta mất sớm, bà ta như hoa giải ngữ dịu dàng an ủi, và Thôi Kinh Vũ cũng thấy rung động trước nhan sắc, kêu bà ta bỏ lại con cái để lấy ông ta. Thẩm Hoa Lâm khóc nói không thể bỏ được, nhưng mà mấy ngày sau, đã quay đầu vào lòng ông ta. Vì bà ta tìm thấy trụ cột mới, chỗ dựa mới.
Những chuyện này, bà cụ đều nghe từ miệng con trai mình. Bà cụ đã đánh mắng con trai mình, còn thử nhịn ăn để uy hiếp, nhưng hai người bọn họ đã quyết tâm, cuối cùng bà cụ đành phải đồng ý cho Thẩm Hoa Lâm vào nhà. Những năm sau đó, Thẩm Hoa Lâm nghe lời bà cụ răm rắp, muốn lấy lòng bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nhưng bà cụ vẫn không bỏ được thành kiến với bà ta, luôn để mắt tới bà ta, yêu cầu bà ta phải coi Thôi Diệu Diệu và Thôi Phối như con ruột.
Từ đầu đến cuối, bà cụ chưa từng coi con dâu này là người nhà. Bà cụ nghe tin tức của con trai qua điện thoại, đã mất hồn mất vía từ lâu, lúc này nhìn thấy mặt Thẩm Hoa Lâm đầy nước mắt, ngược lại trở nên bình tĩnh, dùng gậy đập mạnh xuống đất.
“Gần năm mươi tuổi rồi, gặp chuyện là luống cuống, khóc như hoa lê trong mưa, muốn tôi, một bà cụ đến dỗ cô sao?” Bà cụ trầm giọng nói.
Thẩm Hoa Lâm ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Không có, mẹ, con không có ý đó.”
“Thôi Kinh Vũ gặp chuyện, cô chỉ biết khóc thì có ích gì?” Bà cụ nghiêm giọng nói, “Mau đi chạy vạy đi, đừng kéo dài nữa, kéo dài thì không kịp đâu.”
Thẩm Hoa Lâm như bừng tỉnh từ trong mộng, lập tức từ sofa ngồi dậy, quay người nhanh chóng bước ra ngoài.
Khóe mắt bà ta còn vương nước mắt, yếu ớt như chỉ cần một cơn gió cũng đủ làm bà ta ngã, đi đến cửa thì dừng bước.
Thẩm Hoa Lâm quay đầu mang theo vẻ sợ hãi hỏi: “Mẹ, con không rõ, bây giờ đi tìm ai?”
Bà cụ gần như không thở được, mặt và môi đều tím tái, gằn từng chữ một: “Vậy thì đợi nó vào tù!”
Thẩm Hoa Lâm sợ đến run lên, lập tức chạy ra ngoài: “Con đi tìm thư ký Đường.”
——————————————
Chuyện chủ nhiệm ủy ban cách mạng bị bắt đi, vẫn chưa truyền đến tai Ninh Kiều.
Hành lý trong nhà đã lần lượt được chuyển đến khu người nhà quân khu, Ninh Kiều vẫn chưa đến khu người nhà xem, định đợi đến chủ nhật được nghỉ mới đi. Môi trường mới, hàng xóm mới, dưới sự an ủi của Giang Hành, Ninh Kiều không còn lo lắng về việc thích ứng nữa, mà là mong chờ. Tưởng rằng bốn năm chia xa là quá trình dài, nhưng anh nỗ lực để đến bên cô, cô càng không nên do dự.
Giang Hành sắp đến quân khu Bắc Thành báo cáo, thủ tục chuyển trường của Giang Nguyên và Giang Quả Quả cũng đã hoàn thành, sáng mai sẽ nhập học.
Trong lòng Ninh Kiều nhớ đến bọn họ đang ở nhà, có thêm hy vọng, nhưng cũng không lơ là việc học.
Cô và các bạn cùng phòng học khác ngành, không gặp nhau khi lên lớp, chiều tan học, về ký túc xá gặp bọn họ rồi cùng đi nhà ăn. Lúc này vừa từ tòa nhà giảng dạy ra, Ninh Kiều đã thấy Thôi Diệu Diệu và bạn trai Dư Vĩ Nhiên đang cãi nhau kịch liệt ở trong góc vườn hoa ngoài tòa nhà giảng dạy.
Chính xác hơn là Thôi Diệu Diệu xúc động, còn Dư Vĩ Nhiên như tên của anh ta, có thể nói là “vững vàng không động”.
Thôi Diệu Diệu bôi rất nhiều lớp phấn, dưới ánh nắng trông trắng đến kỳ lạ, vệt nước mắt trên mặt để lại hai đường rõ ràng và thảm hại.