Giang Nguyên giống anh cả, chỉ có một ý nghĩ, hy vọng cuộc sống của cả nhà bọn họ một lần nữa được bình yên.
“Không phải con nói, các anh đều hoan nghênh mẹ về nhà sao?” Thẩm Hoa Lâm luống cuống.
Mặt Giang Hành không có cảm xúc mà nhìn bà ta: “Đang vọng tưởng sao?”
Đáy lòng Ninh Kiều hiện ra một ý tưởng, cô phản ứng lại, mặt không chút biến sắc.
Chỉ liếc Giang Quả Quả một cái.
Giang Quả Quả chớp chớp mắt: “Cái gì mà hoan nghênh bà về nhà?”
“Không phải con ——” Thẩm Hoa Lâm ngây người nói, “Không phải muốn đón mẹ về nhà sao?”
Giang Hành giương mắt, nhận ra dụng ý của Giang Quả Quả.
Trong lòng Giang Hành chấn động, dắt em gái sang bên cạnh, là bảo vệ cũng là không đành lòng.
“Bà mơ à.” Giang Quả Quả cười, “Tôi chỉ muốn để bà nếm thử cảm giác, đến cửa nhà chúng tôi rồi lại bị đuổi đi.”
“Thời gian gần đây, mỗi ngày con tới tìm mẹ, nói biết mẹ có nỗi khổ, thông cảm cho mẹ, tất cả đều là giả sao?” Thẩm Hoa Lâm hỏi.
“Ngày nào cũng ngồi xe buýt, mệt mỏi quá.” Giang Quả Quả lãnh đạm nói.
Giang Nguyên và Giang Kỳ mới biết, cũng không phải Thẩm Hoa Lâm lừa gạt em gái bọn họ.
Mà là ngược lại.
“Mẹ chải tóc thắt b.í.m cho con, mua kẹp tóc, mua giày da…”
“Bím tóc bà thắt khó coi quá, tôi vừa lên xe buýt liền cởi ra.” Giang Quả Quả nói, “Kẹp tóc cùng giày da, tôi cũng đã vứt từ lâu.”
Thẩm Hoa Lâm lui về sau hai bước, hai chân nhũn ra.
Trong khoảng thời gian này, bà ta cùng con gái ở chung vui vẻ như vậy, nhưng ai biết, đều là giả dối.
Không chỉ là kẹp tóc cùng giày da, còn có rất nhiều rất nhiều thứ khác, đều là Thẩm Hoa Lâm vì bồi thường mà khẽ cắn môi mua cho Giang Quả Quả. Vốn dĩ Thẩm Hoa Lâm đã không còn dư dả bao nhiêu, tưởng rằng mấy món quà nhỏ có thể khiến Giang Quả Quả vui mừng thì rất đáng giá, không nghĩ tới Giang Quả Quả không hề quyến luyến mà vứt.
Vứt hết tất cả.
Đều là những món xa xỉ quý giá, nói vứt là vứt, quá lãng phí.
“Lúc trẻ chỉ biết quan tâm đến bản thân, có tuổi rồi vẫn y như vậy, đúng là không thay đổi một chút nào.” Giang Nguyên nói.
“Vẫn ích kỷ như vậy.” Giang Kỳ cười nhạo.
Giang Quả Quả giương mắt: “Bà về nhà đi.”
Thẩm Hoa Lâm cố nén nước mắt.
Bọn họ đều sẽ không nhận người mẹ này.
Đột nhiên, Giang Quả Quả nhắc nhở nói: “Nhưng mà sau khi bà về nhà, nhớ dỗ dành Thôi Phối cho tốt.”
Thẩm Hoa Lâm không có sức lực, thậm chí cả đầu óc cũng không còn khả năng suy nghĩ nữa.
Một lúc lâu sau, Thẩm Hoa Lâm mới trì độn mà phản ứng lại, hỏi: “Thôi Phối làm sao?”
“Vừa rồi tôi ở trong hẻm nhà bà tìm bà, sau đó, bảo bà chờ ở đầu hẻm bởi vì tôi không tìm thấy chìa khoá nhà.” Giang Quả Quả nói, “Bà đoán xem tôi đi đâu?”
Trong lòng Thẩm Hoa Lâm chợt có dự cảm xấu.
Mỗi lần ra cửa gặp Giang Quả Quả, bà ta đều rất cẩn thận, nếu Thôi Phối ở nhà, bà ta sẽ bảo Quả Quả chờ ở đầu hẻm.
“Đoán đúng rồi, tôi đi tìm Thôi Phối.” Giang Quả Quả cười tủm tỉm nói, “Thuận tiện nói với Thôi Phối, mẹ cậu ta không phải mẹ ruột, mà là kẻ lừa đảo.”
Thẩm Hoa Lâm chưa bao giờ nói với Giang Quả Quả, toàn bộ nhà họ Thôi, đều lén gạt Thôi Phối chuyện bà ta không phải mẹ ruột của Thôi Phối.
Nhưng mà Giang Quả Quả cư nhiên lại nhìn ra.
Thôi Phối phân rõ trái phải, hận nhất là bị lừa gạt.
Giang Quả Quả chặt đứt đường lui của Thẩm Hoa Lâm, chờ trở lại nhà họ Thôi, cuộc sống của bà ta sẽ càng khổ sở hơn nữa.
Ba đứa con trai cùng một đứa con gái, cùng với con dâu đều không muốn nhận bà ta….
Bọn họ là người một nhà, cực kỳ đoàn kết, họng s.ú.n.g nhất trí đối ngoại, mà bà ta chính là người ngoài đó.
Ninh Kiều đau lòng Giang Quả Quả.
Cô bé trốn học, nói dối, nhưng mà lúc này, bọn họ làm sao nỡ trách cô bé.
Thẩm Hoa Lâm quên không được tâm trạng kích động lúc trên đường đi theo Giang Quả Quả đến khu người nhà.
Chưa bao giờ hy vọng thì không đáng sợ, chỉ có khi giơ tay là có thể với tới hạnh phúc thì lại bị thu hồi một cách tàn nhẫn mới là tuyệt vọng.
Làm sao Giang Quả Quả có thể tổn thương bà như thế? Đứa nhỏ này mới mười bốn tuổi, thế nhưng đã suy nghĩ cặn kẽ, gạt người lớn trong nhà, dùng suốt nửa tháng bày một ván cờ, chỉ vì trả thù bà ta.
Thẩm Hoa Lâm nhìn bọn nhỏ như nhìn người xa lạ.
Trên thực tế, giữa bọn họ cũng thật sự xa lạ.
Cả không khí cũng bắt đầu loãng đi.
Hạnh phúc ngắn ngủi qua đi, Thẩm Hoa Lâm như người c.h.ế.t đuối, gian nan hô hấp.
“Người mẹ mà đi vứt bỏ con mình thì cuối cùng cũng sẽ bị vứt bỏ lại.” Ngây thơ, ngoan ngoãn dưới đáy mắt Giang Quả Quả hoàn toàn biến mất, giọng nói chưa hết tính trẻ con, lại lộ ra châm chọc, gằn từng chữ một nói, “Mẹ, đây là điều bà xứng đáng phải chịu.”