Nhưng thi đại học không dễ, dù đã tiến bộ, nhưng vẫn chưa đủ.
Trong lòng Giang Kỳ thật sự không yên, càng đến gần cuối, áp lực càng lớn, cậu ấy bắt đầu nỗ lực hết mình.
Sách và tài liệu ôn tập ở nhà, cậu ấy đã xem hết, có cái hiểu, có cái chưa hiểu được thì đành học thuộc lòng.
Ninh Kiều lén nói với Giang Hành: "Hình như em ấy đã thông suốt rồi?"
Đoàn trưởng Giang gật đầu: "Sáng nay vừa mới thông suốt đấy."
Ninh Kiều: ...
Anh ruột.
"Anh cả nói bậy!" Giang Quả Quả nói thay cho anh ba, "Rõ ràng là tối qua mới thông suốt."
Ninh Kiều: ...
Em gái ruột.
Giang Kỳ đặt tay lên n.g.ự.c mà nói, thực ra anh cả và em gái không nói quá chút nào.
Thời gian trước cậu ấy còn mơ mơ màng màng, thật sự là mấy ngày nay mới cảm nhận được sự cấp bách. Người ta vào giai đoạn cuối ôn thi là để kiểm tra lại kiến thức, Giang Kỳ cũng kiểm tra lại kiến thức, nhưng lại nhận ra có quá nhiều lỗ hổng cần bổ sung.
Ban ngày, Giang Kỳ sẽ cầm nhiều bài tập đến hỏi chị dâu nhỏ.
Nhưng đến tối, cậu ấy phải tự suy nghĩ vì chị dâu nhỏ và anh cả ra ngoài đi dạo.
"Quả Quả, em làm được bài này không?" Giang Kỳ chỉ vào một bài toán hỏi.
Giang Quả Quả có niềm đam mê vô tận với tri thức.
Cô bé vươn cổ ra, chăm chú nghiên cứu.
"Em không làm được à?" Giang Kỳ hỏi.
Giang Quả Quả gãi đầu: "Để em nghĩ thêm chút nữa."
"Xong rồi xong rồi, ngay cả em cũng không làm được." Giang Kỳ thở dài, "Thi đại học khó biết bao!"
Giang Quả Quả cảm thấy hơi tự hào.
Anh ba nói như vậy, như thể cô bé rất tài giỏi!
"Em nhất định sẽ làm được, anh chờ chút!" Giang Quả Quả hăng hái nói.
Nhưng vừa dứt lời, bài thi đã bị Giang Kỳ rút đi: "Anh đi hỏi chị dâu nhỏ."
Giang Kỳ đi ra ngoài tìm Ninh Kiều.
Ngày thường, bọn họ hay đi dạo trong khu người nhà, nhưng hôm nay không thấy đâu.
Giang Kỳ đi vòng quanh, khi vào nhà mặt đầy thắc mắc: "Quả Quả, anh cả đưa chị dâu nhỏ đi đâu rồi?"
"Em biết rồi!" Giang Quả Quả nói, "Ra ngoài khu người nhà hái mận rồi, lúc ăn cơm em còn nghe bọn họ nói mà."
———————————————
Ninh Kiều và Giang Hành hái được một rổ mận, mận ở đây không to, nhưng quả rất nhiều, chủ cây bảo bọn họ cứ hái thoải mái.
"Khi nào táo của nhà chúng tôi chín, cũng sẽ mang sang cho các người một ít."
Một tay cô cầm khăn tay, vừa lau, vừa cho mận vào miệng.
Khi nếm được quả ngọt, cô sẽ mãn nguyện nheo mắt, rồi đưa một quả cho Giang Hành.
Giang Hành cầm lấy khăn tay của cô, lau giúp cô.
Anh không thích ăn, nhưng thích nhìn biểu cảm tươi tắn của cô khi ăn mận ngọt.
Khi màn đêm buông xuống, trời tối mịt, không nhìn rõ màu quả.
Thỉnh thoảng Ninh Kiều cũng ăn phải quả chua chát, chưa chín hẳn, lúc đó, mặt cô nhăn nhó, biểu cảm khó tả.
Giang Hành nhìn cô, thường cảm thấy khó hiểu.
Tại sao vợ anh lại có nhiều biểu cảm sống động thế?
Anh không khỏi cười thầm.
"Anh cười gì thế?" Ninh Kiều hỏi.
"Chua lắm à?" Giang Hành cười đáp.
"Anh thử xem." Ninh Kiều không phục đưa quả mận ra.
Giang Hành cúi xuống nếm một miếng.
Ninh Kiều càng nhìn càng thấy lạ.
Đoàn trưởng Giang ăn mận chua thế này, mà lông mày không nhíu chút nào?
"Anh không thấy chua à?" Ninh Kiều hỏi.
"Cũng còn được." Giang Hành nói.
"Sao lại thế được?" Ninh Kiều dừng bước, dưới ánh trăng, cô rất nghiêm túc chọn vài quả nhìn rất chua.
Cô như làm thí nghiệm, đưa anh nếm thử.
Nhưng anh thực sự không thay đổi sắc mặt.
"Thật sự không chua à?"
Ninh Kiều nhướng mày, lại đưa một quả: "Anh thử nữa xem?"
Giang Hành một hơi ăn hết năm sáu quả mận chua mà cô khó khăn lắm mới tìm được.
Khi chắc chắn trong rổ không còn quả chua, anh thở phào nhẹ nhõm.
Chua quá.
Nhưng trước mặt vợ, mà bị chua đến nhăn nhó, chẳng phải mất mặt lắm sao?
Cuối cùng anh cũng cố gắng ăn hết mấy quả mận chua.
Nhất định vợ sẽ rất ngưỡng mộ mình...
Đồng thời, trong lòng Ninh Kiều thầm nghĩ.
Mận chua thế này, mà đoàn trưởng Giang có thể không chớp mắt ăn vào?
Cũng tốt, không bị lãng phí!
——————————————
"Gần đây mận ngon lắm, vừa giòn vừa ngọt!" Mắt Giang Quả Quả sáng lên.
Giang Kỳ đặt bài thi trước mặt cô bé: "Đừng chỉ lo ăn, chị dâu nhỏ không có đây, bài này, em làm giúp anh đi."
Giang Quả Quả nuốt nước bọt.
Cô bé cũng muốn đi hái mận, nhưng bị anh ba quấn lấy, không đi được.
Cô bé chỉ là học sinh cấp hai, lại phải giải đề thi đại học.
Có thể tha cho cô bé không?
"Vất vả quá!" Giang Quả Quả ấm ức gợi ý.
"Đúng vậy!" Giang Kỳ nằm trên bàn, như tìm được người đồng cảm, "Chúng ta thật vất vả."
Giang Quả Quả:...
Tại sao anh ba lại không hiểu ý vậy?