Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Chương 421

Giang Kỳ im lặng.

Chắc chắn anh cả sẽ trách móc, nói cậu ấy lúc trước không chú ý, sáng mai đã thi đại học rồi, ngồi ở bàn học không đứng dậy, nếu sáng mai ra khỏi nhà mà không có tinh thần, chẳng phải là gây phiền phức hơn sao?

“Vậy thì không ngủ nữa.” Giang Hành nói, “Muốn ăn gì không?”

Giang Kỳ ngẩn người một lúc, sau đó ánh mắt trở nên rạng rỡ, cậu ấy gật đầu thật mạnh: “Canh trứng!”

Hai người đi vào bếp để làm canh trứng cho Giang Kỳ, đồng thời pha thêm một ly sữa.

Trời nóng thế này, phải mất một lúc lâu sữa mới bớt nóng.

Sữa ấm vào bụng, Giang Kỳ cảm thấy tràn đầy sức mạnh.

Cậu ấy còn có thể học thêm chút nữa.

Đêm trước ngày thi đại học, Giang Hành và Ninh Kiều đều thức rất khuya.

Trong nhà yên tĩnh, chỉ có tiếng xào xạc của quạt điện và tiếng bút lướt trên giấy không ngừng vang lên. Trong khoảnh khắc cuối cùng, bọn họ có thể không giúp được Giang Kỳ nhiều, nhưng là anh cả và chị dâu nhỏ, sự khích lệ và đồng hành vô điều kiện này làm Giang Kỳ cảm thấy ấm áp và yên tâm.

——————————————

Trong những ngày thi đại học, Giang Kỳ không cho anh cả, chị dâu nhỏ và em gái đưa mình đến trường thi.

Vốn dĩ ông nội Giang cũng định đến trước cổng trường đợi, nhưng bị Giang Hành thuyết phục về nhà.

Kỳ thi đại học cuối cùng cũng kết thúc, khi bước ra khỏi phòng thi, bước chân của Giang Kỳ nặng nề.

Các bạn học xung quanh đang so đáp án với nhau, cậu ấy đọc vài đáp án của mình, chẳng khớp với ai cả.

“Cậu chắc chắn đáp án của mình đúng chứ?”

“Tớ đứng top 10 của lớp đấy!”

Như thể có một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu, trong lòng Giang Kỳ lạnh ngắt.

Cậu ấy thở dài một hơi, bước ra khỏi cổng trường, bất chợt thấy vài bóng dáng quen thuộc.

Ông nội, anh cả, chị dâu nhỏ và Giang Quả Quả, trên mặt ai cũng nở nụ cười.

Bọn họ đón Giang Kỳ về nhà, vui vẻ lắm, nhưng Giang Kỳ lại ỉu xìu.

“Vừa nãy em so vài đáp án với người ta, chẳng có cái nào——”

“Anh ba, đã thi xong rồi, không nghĩ nữa!” Giang Quả Quả cắt lời cậu ấy, “Hôm nay nhà mình có nhiều món ngon lắm, về nhà ăn cơm thôi!”

Không ai trong gia đình hỏi Giang Kỳ thi thế nào, thi xong rồi, tất nhiên là phải ăn mừng chứ.

Giang Kỳ mơ hồ cảm thấy mình không thi tốt, làm gì cũng không có hứng, về đến khu người nhà, nhiều quân nhân và người nhà hỏi về tình hình thi của cậu ấy.

Giang Kỳ lắc đầu, không trả lời được, cũng không cười nổi.

Đi xa hơn một chút, cậu nghe thấy những tiếng thì thầm phía sau. Bọn họ không coi thường cậu ấy, mà đều cảm thán rằng, Giang Kỳ là con cháu nhà họ Giang, thi đỗ đại học chắc chắn là chuyện đơn giản.

Lòng Giang Kỳ càng nặng trĩu.

Thà bọn họ coi thường cậu ây còn hơn!

“Vui lên nào.” Ninh Kiều nói, “Lần trước em còn nói sau khi thi xong sẽ chơi thật vui mà.”

“Không vui nổi.” Giang Kỳ lắc đầu, “Giờ ăn gì, uống gì, chơi gì cũng không vui nổi.”

“Đừng nói chắc như đinh đóng cột thế.” Giang Hành cười khẽ.

Giang Kỳ ngước mắt lên, không mấy hào hứng.

Quả nhiên, người làm gì cũng thành công sẽ không hiểu được nỗi m.ô.n.g lung trong lòng cậu ấy.

Cửa phòng mở ra.

Trong phòng, ông nội Giang đang lẩm bẩm: “Chuyện gì thế này? Cái này làm sao đây?”

Giang Kỳ nhìn kỹ, mắt liền mở to.

Cậu ấy không tin nổi, dụi dụi mắt, quay lại nhìn anh cả và chị dâu nhỏ.

Ninh Kiều mỉm cười: “Ông nội không biết điều chỉnh tivi, em giúp ông đi.”

Một lúc lâu sau Giang Kỳ mới tìm lại được giọng của mình: “Có tivi rồi à? Nhà mình có tivi rồi?”

Cậu ấy chạy ào đến chiếc tivi mới mua của nhà mình, Giang Quả Quả cũng bước nhanh, hai anh em ngồi ngay trước tivi, chỉnh ăng-ten, ông nội Giang thấy việc xem tivi chẳng có gì đáng vui đến thế, nhưng nhìn hai đứa cháu ngốc nghếch, lại thấy rất thú vị.

Các quân nhân và người nhà trong khu người nhà bây giờ mới chú ý, hóa ra thứ mà Giang Hành vừa khuân vào nhà là một chiếc tivi mới toanh.

Lúc đó, có lẽ để giữ kín, thùng đựng tivi đã được thay bằng loại không có chữ và thương hiệu, nhưng không thể giấu được tiếng reo hò phấn khích của Giang Kỳ và Giang Quả Quả.

“Anh ba, nhìn xem, có hình chưa?”

“Có rồi, có rồi! Trên tivi có mặt người rồi!”

Chẳng bao lâu sau, gần như cả khu người nhà đều nghe về chuyện này.

“Nhà đoàn trưởng Giang mua tivi rồi à?”

“Tivi đắt lắm, nhà bọn họ nói mua là mua luôn!”

“Chị Hoa, chị quen với đồng chí Tiểu Ninh, nói với cô ấy cho con tôi đến nhà bọn họ xem tivi được không?”

“Thế thì ngại lắm, bọn họ vừa chuyển đến chưa lâu mà…”

Gia đình mới chuyển đến khu người nhà quân khu Bắc Thành chưa lâu, chưa quen với mọi người.

Mọi người giữ một chút ý tứ, không dám chen vào nhà bọn họ xem, chỉ đứng ngoài cửa, vây quanh từ vòng này đến vòng khác.

Tivi đen trắng 14 inch, đứng xa thế này, ai cũng không thấy rõ, nhưng chỉ nghe âm thanh thôi cũng đã thấy hay ho rồi.

Bình Luận (0)
Comment