Thập Thế Đợi Quân An

Chương 17.2

“Cố đại nhân à…” Tiểu thư sinh nheo nheo mắt, vất vả suy nghĩ một lúc mới mở miệng nói: “Chuyện này không thể nói bậy được. Cố đại nhân từng yêu một đào tiên”

Ta nghẹn một chút. Ngay cả chuyện này hắn cũng biết, là chuyện từ mấy trăm năm trước rồi mà

“Có phải là đào tinh không?”

“Là một đào tinh bảo hộ Thế Ngoại Đào Nguyên, sau lại vì Cố đại nhân mà gắng sức tu tiên. Đến khi chết, vườn đào kia liền biến thành cánh đồng hoang vu. Nữ nhân kia bộ dạng trông cũng xinh đẹp lắm” (Thế Ngoại Đào Nguyên: vườn đào trường sinh bất lão)

Ta không nói gì

“Mẫu Đơn tỷ,  tỷ thích Cố đại nhân hả?”

Ánh mắt hắn chợt lóe, cái đuôi lập tức phe phẩy

“Xì, cẩn thận không ta đốt chết ngươi bây giờ” Ta  vỗ vỗ quần áo đứng dậy, rút sổ ra xem tên người tiếp theo là ai, “Đi, đi làm việc đi”

“Biết rồi” Chung Quỳ gãi gãi đầu đứng dậy, lầm bầm lầu bầu, “Mẫu Đơn tỷ dù sao cũng đối với….”

Ta đột nhiên dừng cước bộ

Chung Quỳ liền đụng mạnh vào phía sau lưng ta, hét đau một tiếng. Ánh mắt ta nhìn thẳng vào cái tên trên sổ, bên tai là tiếng Chung Qùy ôm mũi kêu to: “A a a mũi của đệ!  Đau quá. Mẫu Đơn tỷ ăn ít quá hay sao mà lưng toàn xương cứng vậy?”

Ta giữ trang giấy mềm mại. Danh sách một loạt các tên viết thẳng tắp ngay ngắn. Ở trên có viết hai chữ “Thương Âm”

“Chung Quỳ, ngươi chắc là đã học xong cách câu hồn rồi chứ hả?”

“Học xong rồi nhưng mà…”

“Tốt, người tiếp theo liền giao cho ngươi. Ta có việc phải về Phong Đô một chuyến”

Ta đưa cuốn sổ cho hắn, lập tức rời đi

*************

Chung Qùy mặt đen xì, lúc tìm thấy ta liền ‘bùm’ một phát quỳ xuống ôm chân ta khóc: “Mẫu Đơn tỷ đệ sẽ không bao giờ….rời xa tỷ đâu hu hu hu hu hu hu hu quỷ ở nhân gian toàn khinh thường đệ”

Lúc này ta đang ở trên cầu Nại Hà giúp Mạnh bà bà một tay. Cứ một chén canh một chén canh chuyển cho sinh hồn rồi lại lấy chén về. Chân ta run rẩy, “Đứng lên trước đã, đừng làm địa phủ mất mặt. Cả một hàng hồn phách đang nhìn ngươi đấy”

“Hu hu hu hu hu Mẫu Đơn tỷ, nhân gian thật là đáng sợ”

“Ừ”

Quỷ hồn đang đợi uống canh đứng bên cạnh, thấy vậy liền vô cùng kinh ngạc

Hắn chu chu cái mồm nhỏ nhắn, nước mắt lưng tròng nhìn ta. Ta quét mắt nhìn tiểu thiếu niên một cái, để cho hắn quỳ, tiếp tục truyền canh: “Thế ngươi nói xem, quỷ nào khinh thường ngươi”

“Đều là nữ quỷ. Các nàng còn nói muốn đem đệ về làm nam sủng! Các nàng còn muốn lột da rút gân đệ ăn”

“Ngươi trắng trẻo lại còn trẻ như thế, các nữ quỷ tỷ tỷ đương nhiên là rất thích” Ta thản nhiên nói, “Ngươi như thế là vô cùng may mắn. Bọn họ chắc sẽ ép ngươi ra rồi đem chưng cách thủy ăn”

Chung Quỳ lại một tiếng khóc thét, khóc lóc nói: “Hu hu hu hu đệ- đệ- đệ sẽ đi mách với Diêm Vương phụ thân”

“Ừ, ngươi đi mạnh giỏi…” Ta vừa định khoát khoát tay, tự nhiên ý thức được vấn đề, “Diêm Vương phụ thân?”

“Đúng vậy”

Mạnh bà bà thân hình lom khom nhỏ gầy, mặc bạch y đi lại lững chững, tóc trắng bện lại đằng sau lưng. Bàn tay thô ráp cầm chiếc muỗng vừa dài vừa to múc Mạnh bà thang vào bát, bóp bóp bả vai rồi cười ha hả. Trên mặt nếp nhăn nhăn lại, lại kêu đổi thêm một nồi canh nữa, nhìn Chung Qùy cười nói: “Thiếu công tử, đừng quỳ, cho bà bà nhìn ngươi chút nào. Ngươi cao lên nhiều rồi”

Đây không phải là Diêm Vương công tử trong truyền thuyết hay sao. Hồi trước ta từng nghe vô thường nói rằng Diêm Vương có một đứa con, nhưng đã bị một vị tiên nhân mang đi Liên Hư huyễn cảnh để tu luyện

Ta thu ánh mắt. Đứa trẻ đang nước mắt nước mũi đầm đìa này mà tu luyện ư?

“Ngươi là thiếu công tử?”

Hắn gật đầu phạch phạch, “Đúng đúng”

Ta xoa xoa trán, “Thế thì sau này ngươi sẽ làm Diêm Vương rồi?”

Hắn tiếp tục gật đầu, “Đúng rồi, thế nên Mẫu Đơn tỷ phải lấy lòng đệ nha” Nói xong liền cười tươi như hoa

Ta đang muốn nhìn hắn khinh thường, bắt chước Tiểu Hắc trợn mắt nhìn ta thì đột nhiên dưới cuối hàng sinh hồn liền náo loạn. Chỉ được có một lúc rồi lại tĩnh lặng trở lại, lúc này một du hồn màu trắng sáng bay bay xung quanh. Hai người cai ngục chậm rãi bước lên cầu Nại Hà, “Mạnh bà bà, Hoa Nhi gia” Nói xong liền hướng chúng ta hành lễ, lại nghiêng người hướng Chung Qùy thi lễ nói, “Thiếu công tử”

Những hàng quỷ đang xếp hàng chầm chậm tan biến. Mạnh bà bà híp mắt nhìn, lại múc một chén canh đưa đến, nói “Có chuyện gì?”

“Mạnh bà bà vất vả rồi. Công việc hôm nay coi như kết thúc. Sinh hồn ngày mai sẽ lại đến”

Ta ngẩn ra. Tuy hôm nay cũng đã làm xong khá nhiều người, nhưng nếu để cho hồn phách của những người chết trận này, huyết nhục mơ hồ đi lung tung quanh Phong Đô thì không ổn chút nào

Mạnh bà bà nhìn sắc trời. Thanh âm khàn khàn nói, “Vẫn còn chưa tới giờ. Rốt cuộc quý phủ đã xảy ra chuyện gì?”

“Bẩm Mạnh bà, hôm nay thiên quân thái tử Trọng Lam tới Phong Đô đầu thai. Tần Quảng Vương Tương đại nhân muốn khai yến để nghênh đón đêm nay, làm tiệc cúng 49 ngày. Mười đại quỷ vương cùng với các tiểu vương ở 18 ngục cũng sẽ tới tham dự. Bà bà là đại lão nhân ở Phong Đô, đương nhiên là phải tới dự rồi” Ngừng một chút, lại hướng về phía ta nói, “Hoa Nhi gia hẳn là được Diêm Vương thông báo rồi”

Lão nhân run rẩy nở nụ cười, “Ta đây chỉ là bà già lẩm cẩm, nhìn còn không rõ, chỉ sợ làm ô uế tiên nhãn của thiên quân thượng thần”

Ta khoát tay nói: “Ta chỉ là quỷ sai câu hồn, cùng lắm là nghĩa nữ của Diêm Vương gia. Ta không tham gia mấy cái lễ nghi phiền phức đó. Yến hội gì gì đó xin miễn. Phụ thân cũng sẽ hiểu cho ta”
Bình Luận (0)
Comment