Thập Thế Đợi Quân An

Chương 39

Dưới chân ta tựa như mọc ra vô số rễ cây, bám chặt xuống đất, trống rỗng đau đớn cùng rét lạnh từng chút leo lên bao phủ toàn thân thể. Không biết bản thân đang nhìn nơi nào, trước mắt trắng xóa, một hồi sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, lúc này ta đã dần hiểu ra ý của Chiêu Cẩm, đáy mắt chợt hiện lên một hình ảnh khiến ta kinh hãi.

Nhớ lại khi còn sống, lúc hắn biết ta mang thai, hắn ở trong phòng ôm ta một mực yên lặng, khi đó ta còn cho là hắn không muốn hài tử này.

"Không tin?" Nàng từ từ đi xuống đài, đi về phía cửa điện, ngoài điện mây trôi lượn lờ như làn khói, đôi hoa tai cùng trâm vàng của nàng lấp lánh đến lóa mắt, "Cửu Long Tỉ bảo hộ ngươi tám trăm năm bất diệt, sao ngươi có thể không tin? Nếu không phải kịp thời đặt vào bên trong người ngươi, hồn phách ngươi đã tán làm sao có thể tụ? Mẫu Đơn cô nương là người thông minh, lúc đầu đã đồng ý Thái Bạch tinh quân không phải là muốn sống lại thành người, hôm nay, thuận theo nguyện vọng ban đầu, chẳng phải tốt hơn?" Ta nghe xong liền im lặng trong chốc lát, quay người lại đi tới trước mặt nàng cúi người, nhìn khóe miệng nàng cong lên, bản thân cũng không khỏi cố nặn ra một nụ cười che giấu tâm tư, "Chuyện đó, có vẻ công chúa điện hạ có chút hiểu lầm."

Ta đem từng lời nói rõ ràng, nói cho nàng nghe, cũng là nói cho ta nghe, "Công chúa, Mẫu Đơn chưa bao giờ nghĩ muốn ở lại nơi này lâu dài, Mẫu Đơn chỉ muốn ở cùng hắn...thêm một chút thời gian nữa mà thôi."

Chiêu Cẩm nhìn ta chằm chằm.

Cân nhắc từng câu từ, ta nói, "Công chúa thật sự đã vì Điện hạ mà suy nghĩ, Điện hạ không tìm ta lấy lại Cửu Long Tỷ, Đế quân cũng không tìm ta lấy lại Cửu Long Tỷ, nhưng công chúa ngài lại tới," sắc mặt nàng chưa kịp trầm xuống, ta đã bổ sung, "Sai sự dưới Âm phủ Mẫu Đơn còn chưa làm xong, dĩ nhiên phải trở về, Mẫu Đơn cho tới giờ đều không có----" ta dừng một chút, bàn tay trong tay áo nắm chặt lại, móng tay khảm sâu vào trong da thịt, "Cho tới bây giờ đều không dám vọng tưởng có thể cùng hắn lâu dài, xin công chúa cứ yên tâm."

Chiêu Cẩm hừ một tiếng, đi ra khỏi cửa điện, váy lụa nhẹ tung lên rất mềm mại.

Lúc nàng bước xuống bậc thang, ta mới hỏi: "Bất quá dám hỏi công chúa, năm đó ta gặp chuyện bất trắc mà mất mạng, lại có Cửu Long Tỷ trấn áp, hồn phách sao có thể tán? Xảo diệu trong đó, công chúa có biết một hai?"

Bỗng nhiên nàng quay đầu lại, con ngươi đan phượng vô cùng xinh đẹp lóe lên một tia ác liệt.

Chạng vạng tối Thương Âm trở lại ta liền đem canh gà cùng mấy thức ăn khác lên, canh hầm đặc, ta đem lớp dầu mỡ trên mặt vớt ra, nước canh bên dưới hiện ra màu sắc thật đẹp.

Trên người hắn khoác huyền y, thêu hoa văn màu ám kim, ta nhớ trước kia hắn ở trước mặt ta luôn một bộ dáng bạch y, cứ như lúc này nhìn vào thật sự có chút ác liệt lạnh lùng. Bất quá lúc ta ngồi bên cạnh hắn, hắn ngước mắt lên cười với ta, cùng lúc trước lại không khác biệt.

"Thế nào?"

Thịt gà cùng táo đỏ hiện lên sáng bóng, cẩu kỷ lơ lửng trên mặt nước, một chén đầy đặt trước mặt hắn, "Ta hầm canh cho ngươi."

"Nga?" Hắn nhếch mi, đồng tử lóe chút ánh sáng, khóe miệng kéo lên một đường cong thật đẹp mắt, "Cái này thật sự có thể ăn được sao?"

Ta trợn mắt nhìn hắn một cái, hắn cười rất đắc ý, bưng chén canh lên.

"...Ăn ngon không?" Ta hồi hộp nắm chặt khăn tay.

"Ân."

"Thật hay giả?"

"Thật," hắn cười chúm chím, "Mẫu Đơn hầm canh thật sự rất ngon."

Trong lòng ta như có hàng vạn pháo hoa đang nổ, hai tay vỗ gò má có chút nóng, không tự chủ liền cười, "Ngươi thích là tốt, vậy người ăn nhiều một chút."

Hắn đặt chén canh xuống, hai tay vươn ra kéo ta vào lồng ngực cúi xuống hôn một cái, hắn hôn có chút gấp gáp, như cơn gió vụt qua, cánh môi triền miên không chút lơ là, môi lưỡi quấn quýt, mọi mặt chu toàn, hô hấp hắn có chút nặng nề, mập mờ không dứt, ta đẩy hắn ra, "Làm gì vậy, Phù Nhi còn ở bên ngoài đấy, mau uống canh đi."

Hắn ôm ta, gương mặt chôn ở cổ ta, một tay nắm lấy tay ta, nhiệt độ kinh người, âm thanh trầm trầm ta nghe không chút buồn vui, "Mẫu Đơn, ta đón ngươi trở lại, không phải vì cái này."

Lúc đó ta cũng không để ý kỹ lời nói của hắn, trong lòng chỉ thấy ấm áp, "Ta biết, nhưng ta muốn làm cho Thương Âm ăn mà."

Hắn nói đúng, trở lại.

Ta đón ngươi trở lại.

Ban đêm đi ngủ ta đổi lại một thân trung y sạch sẽ, sau khi tắm xong, mái tóc dài phảng phất một làn hương hoa lan thanh đạm, Thương Âm duyệt xong tấu chương liền lên giường từ phía sau ôm lấy ta, hô hấp vẫn nồng đậm.

Ta quay mặt sang, hắn hôn lên trán ta, "Không ngủ?"

Trong đêm tối mắt ta mở to, nhẹ nhàng hỏi hắn, "Thương Âm, ngươi có phải đang muốn không."

Hô hấp hắn ngừng trong chốc lát, lại đem ta lật lại ôm vào trong ngực, "Ngoan, ngủ đi."

Ta nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, ta không phải đứa ngốc, mỗi đêm trong lúc mơ màng ngủ cái thứ cứng rắn đụng dưới bụng ta là cái gì làm sao không biết, vì sao hắn phải đứng dậy đi tắm ta làm sao không biết, nghĩ đến đó liền nuốt nước miếng, "Thương Âm, ngươi không muốn sao?"

Thân hình ôm ta có chút cứng ngắc, chậm chạp, vuốt ve mái tóc ta, quấn lấy một ngọn tóc chơi đùa, "Mẫu Đơn, ngươi không cần miễn cưỡng, ta có thể chờ."

Ta nằm trong lòng hắn một lúc, trong phòng tối om ánh trăng mơ hồ, bên ngoài có tiếng tí tách vang lên, tựa như tiếng mưa rơi, tiếng mưa tích tách kỳ ảo, giống như tám trăm năm trước ta cùng hắn tránh mưa dưới mái hiên, yên bình như một giấc mộng, ta nhìn về phía dạ minh châu ở đầu giường, kinh ngạc mở miệng: "Thương Âm, ta còn cho là ngươi không muốn ta."

Cằm của hắn nhẹ nhàng ma sát trên trán ta, im lặng một hồi, lúc sau âm thanh phát ra ở trên đỉnh đầu, "Thật xin lỗi."

Ta cười lên, "Nhưng là về sau, ta phát hiện ngươi không phải là không muốn ta, bất kể ngươi còn nhớ chúng ta của trước kia hay không, ta vẫn rất vui vẻ."

Ta biết đó không phải là áy náy cũng không phải lừa dối, trên người ta không có gì cho hắn lợi dụng, hắn là Thái tử, cho dù đúng là đối với ta vô tình, cũng không cần thiết dùng việc này để bồi thường áy náy. Đưa tay chạm vào gương mặt hắn, vuốt ve đường cong ác liệt thâm thúy, trong lòng ta ghi nhớ, đầu ngón tay chạm phải khóe miệng hắn, ta ngửa mặt lên ở trong bóng tối, đẩy người lên một chút, hôn hắn.

Lần đầu tiên ta chủ động hôn hắn.

Đôi môi Thương Âm lành lạnh mềm mại, mùi vị đặc biệt chỉ thuộc về hắn, ta ở phía trên liếm một cái lại một cái, nam nhân tựa như bất động không mở miệng nói chuyện, chỉ có hô hấp nóng bỏng thêm mấy phần, ta cũng có chút đỏ mặt, cánh tay trơn bóng ôm lấy cổ hắn, "Ngươi nói gì đi, ngươi không phải thần tiên mấy vạn năm sao, như thế nào mà..." Da thịt cọ xát đến thùy tai ẩn bên dưới mái tóc dài của hắn, mái tóc dài mềm mại, nhưng thùy tai lại nóng bỏng.

Ta ngẩn người, sờ một cái, Thương Âm nắm lấy bàn tay của ta, nhưng ta vẫn cảm nhận được, vành tai nam nhân này nóng như lửa.

...Đỏ, đỏ mặt?

Ta liền chủ động hôn hắn một chút, hắn lại có thể đỏ mặt giống như thiếu niên?

"Thương Âm..."

"Im miệng," hắn bắt lấy tay ta thả xuống ngang hông, lại ôm chặt lấy ta, buồn rầu, "Mẫu Đơn, đi ngủ."

Ta phát ngốc, trong lòng như có lông vũ quét qua, mềm mại mà yên bình.

Như vậy là được rồi, rất tốt.

Ta không biết hắn lúc nào thì nhận ra, hắn đối với Tỏa Hồn Đăng Cửu Long Tỷ mấy thứ kia một chữ cũng không nói, cũng có thể trời phạt ngày đó cùng chuyện này không quan hệ. Cõ lẽ hắn chỉ coi ta thành nữ tử yêu thích trước kia trong trí nhớ có chút mơ hồ, có thể hắn chỉ đối với ta có mấy phần hảo cảm, nhưng mấy thứ này có gì quan hệ.

Đang nghĩ như vậy, nam nhân bên người chợt cất giọng đều đều, ta không thể không sát lại gần hắn, một tay hắn nắm lấy eo ta, ôm chặt một chút.

"Mẫu Đơn, đúng là cái gì ta cũng quên," âm thanh có chút khàn, "Ta chỉ nhớ ngươi là nữ nhân của ta."

Ngoài cửa sổ tiếng mưa lớn dần, xối xả rơi xuống tàu lá chuối, bên trong phòng hương an thần lượn lờ, u mị như một khúc ca dao. Ta ở trong ngực hắn rụt một cái, nhắm mắt lại, trong giấc mộng lông chim trắng tinh bay tán loạn, mềm mại bao phủ khắp nơi.

Cửu Khuyết thần quân, chiến thần canh giữ Nam Thiên Môn, cư ngụ trong rừng Phong đỏ như máu trên núi Phục Thổ tầng trời thứ mười ba.

Rừng phong đỏ máu bao phủ khắp nơi, như lửa cháy kéo dài cả dãy núi, phủ đệ vô cùng lớn tọa lạc giữa núi rừng, tiên vân làm nền, Cửu Khuyết một thân xanh đậm tựa như bảo thạch Tây Vực cùng rừng phong tươi tốt phía sau càng trở nên nổi bật, tay hắn đang đùa nghịch cán quạt ngà voi chạm rỗng, nụ cười phong lưu như công tử tuấn dật dưới nhân gian, khí tức quanh người khiến người ta căng thẳng.

"Cô nương cuối cùng cũng vẫn tới." Hắn cười, "Nhưng cô nương đã nghĩ xong sao?"

Ta một thân hắc y đi tới trước mặt hắn, thi lễ, "Làm phiền Thần quân."

Hắn mang ta vào phủ đệ đi tới sau núi, dãy núi trùng trùng điệp điệp, càng lên cao, không khí càng lạnh, cuối cùng trước mặt hiện ra một cái ao trời, tuyết trắng tinh khôi, mặt nước trong suốt.

Ta bước xuống ao, Cửu Khuyết ở phía sau hỏi ta: "Trọng Lam điện hạ có biết không?"

Ta quay đầu cười một tiếng, "Hắn bận rộn, không có ở Trọng Hoa Cung, ta đã cho Phù Nhi dò hỏi."

Nước trong ao lạnh như băng, ta rùng mình một cái.

"Lúc này có đôi lời phải nói rõ với Mẫu Đơn cô nương." Cửu Khuyết nói, "Cửu Long Tỷ giúp cô nương tránh hồn phi phách tán, nếu lấy ra, khó nói được cô nương sẽ như thế nào, cũng may cô nương ở Âm phủ có tám trăm năm tu vi, miễn cưỡng có thể bù lại, sau này cô nương không còn là Âm sai, chỉ là hồn phách nữ tử phàm nhân bình thường, đã hiểu chứ?"

Cả người ta như rớt vào hầm băng, ta nhấp đôi môi có chút tái nhợt, loại chuyện tu vi này, từ từ cóp nhặt lại cũng được, tám trăm năm thoáng cái đã qua ta vẫn rất tốt.

Gật đầu một cái, hôm nay ta còn phải cảm ơn Tiểu Hắc đã dạy ta tu hành. Quay đầu lại hết thảy đều trở lại điểm xuất phát, chỉ tiếc thời gian lưu chuyển, "Vậy nếu ta cưỡng ép sử dụng tu vi thì sao?"

Cửu Khuyết nheo mắt lại, thu lại quạt xếp, "Cũng không phải là không được, bất quá có lẽ sẽ nguy hiểm đến tính mạng cô nương."

Ta vô lực cười, "Ta đã biết, cảm ơn ngươi."

Cho dù nữ tử bình thường, đầu thai làm người, không phải là không tốt, hồng trần si mê, chúng sinh điên đảo.

"Hỏi lại cô nương một lần, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"

Ta vẫn như cũ nở nụ cười, lắc đầu một cái, "Thần quân không nói ta cũng biết, tuy bình thường Cửu Long Tỷ không có tác dụng lớn lắm, nhưng lúc Đế quân Cửu Trọng lên ngôi lại không thể thiếu, chắc chắn phải lấy ra."

Cửu Khuyết nhìn ta không nói, quạt xếp trong tay ngừng lại, ta xoay người đi xuống chỗ nước sâu.

Lúc này hắn quay đầu lại, nhìn về đồi tuyết bên cạnh, "Ti Mệnh."

Ta nhìn lại, một tiên nữ trẻ tuổi tóc đen váy tím bước tới cạnh ao, vóc người yểu điệu nhỏ nhắn giống như thiếu nữ mười sáu, gương mặt xinh đẹp, một đôi mắt vô cùng linh động. Nàng đi tới bên người Cửu Khuyết, Cửu Khuyết nói với nàng: "Giao lại cho ngươi."

Tiên nữ khoát tay, âm thanh trong suốt, mấy phần linh hoạt, "Ngươi thật đáng ghét, chỉ toàn bắt ta làm mấy chuyện máu tanh này."

Cửu Khuyết nghe vậy cúi đầu, nụ cười nhu hòa ta chưa từng thấy qua, "Nếu ta thấy hết thân thể cô nương nhà người ta, ngươi chịu bỏ qua cho ta sao?"

"Hừ, cho dù ta bỏ qua cho ngươi, Trọng Lam Thái tử cũng sẽ không truy sát ngươi đến tầng ba mươi sáu sao?" Đôi mắt hạnh của tiên nữ liếc xéo một cái. "Còn ngốc cái gì, không mau quay lưng lại."

Cửu Khuyết cười ha ha hai tiếng, phe phẩy cây quạt đi ra ngoài. Thiếu nữ thấy hắn đã đi xa, cởi giày thêu, đôi chân trắng nõn hướng mặt nước dò xét, vèo một cái rụt lại, "Ai u, Mẫu Đơn cô nương không lạnh sao?"

Ta nhìn nàng chăm chú, trong lòng suy đoán thân phận của nàng, "Vẫn tốt."

Nàng chỉnh y phục hướng ta cười một tiếng, nụ cười chói mắt, "Xin chào, ta là Ti Mệnh."
Bình Luận (0)
Comment