Thất Bang Bát Hội Cửu Liên Minh

Chương 9

Y muốn giết phụ thân của mình.

Y đã nhất quyết tiến hành kế hoạch.

Kế hoạch của y được mệnh danh là “Trừ Bạo”.

“Trừ” chính là hành động của y, “Bạo” chính là phụ thân của mình...

Đối với cái đầu tiên là “Trừ” đó, trong hội mấy đứa anh em kết nghĩa ai cũng đều biết, không những vậy, đã chuẩn bị phối hợp hành động đâu ra đó, còn đối với cái thứ hai là “Bạo” thì, trừ người anh em tâm phúc của y là Bạch Vãn ra, thiên hạ không còn ai biết đến.

Chỉ có hai người biết.

Y phải làm như vậy thôi.

“Lão đầu tử” lại vừa kêu y vào, chẳng xót xa gì, cứ mắng xối xả cho y một chặp.

... Lão đầu tử càng lúc càng nhiều chuyện quá mà.

Rốt cuộc một người khi đã có tuổi rồi, kinh nghiệm nhiều quá rồi, xung sát ít đi, đối với chuyện gì cũng thành ra lằng nhằng như đàn bà, bàn đi bàn lại mãi... Hay là Lão đầu tử đã nghi ngờ gì mình?!

Ngu Vĩnh Trú bỗng dưng đổ ra tư lự.

Nhưng rồi y cũng yên tâm trở lại...

... Lão đầu tử tối đa cũng chỉ không yên lòng y một chút thôi, không đến nỗi gì nghi chuyện y ăn ở hai lòng.

... Cọp có dữ cũng không ăn thịt con mình.

Y chính là con ruột của Lão đầu tử mà.

... Lão đầu tử cũng chỉ có y là con mình...

Nghĩ đến đó, lòng y đã bình tĩnh lại, huống gì, cho dù Lão đầu tử có hồ ly đến đâu, cũng không thể nào liệu được, cái người đang dòm lom lom vào lão lại chính là đứa con trai của lão, cho dù vạn nhất...

Vạn nhất, lão đầu tử phát hiện ra âm mưu bí mật của y...

Cũng chẳng sợ gì, y nghĩ, bây giờ y cũng là người nắm giữ quyền hành tối đa trong Đa Lão hội. Đa Lão hội là một thế lực cực kỳ trọng yếu trong Thất bang Bát hội Cửu liên minh, còn y mấy năm nay đã khổ tâm bí mật bày mưu, củng cố ảnh hưởng vượt quá lão đầu tử, đại bộ phận các anh em trong hội, đều chỉ biết có y làm đầu.

Cho dù lão đầu tử biết rồi thì sao đâu? Y cũng chẳng sợ. Y chỉ không muốn mang tiếng, y cũng không muốn khích nộ mấy vị trưởng lão trong hội, với lại, bất kỳ kẻ nào muốn tiếp tục lăn lộn trong chốn giang hồ, đều chẳng muốn dính vào cái tiếng xấu “giết cha mình”.

Thế thì y phải ráng mà dằn lòng lại.

... Chuyện nhỏ không nhịn được sẽ hỏng chuyện lớn.

Chuyện của y là chuyện lớn.

Do đó y lại càng phải ẩn nhẫn.

Kết quả của chuyện nhẫn nhịn đó là, trong hội ngoài hội, người trong giang hồ, ai ai đề cập đến y đều đưa ngón tay cái lên trầm trồ một câu: một người con có hiếu!

Công phu mặt dày của y thật tình vô cùng siêu đẳng.

Có người ngoài ở đó, y đối với lão đầu tử cung cung kính kính, bảo gì nghe đấy, pha trà rót rượu, chuẩn bị nghiên mực, đại khái là lão đầu tử không ngồi, y chỉ dám đứng hầu; lão đầu tử ngồi xuống rồi chưa nói y ngồi, y cũng chỉ đứng đó.

Thế nhưng, y đã là một nhân vật danh tiếng trong giang hồ.

Không những thế, trong Đa Lão hội, y là tổng đường chủ.

Tuổi tác của y chẳng còn nhỏ nhít gì, có vợ có con có cái; đối với lão đầu tử, y vẫn còn cung kính nghe lời như thuở nào.

Do đó, người trong giang hồ ai ai cũng ngưỡng mộ Ngu lão đầu tử.

... Ngu lão gia có sự nghiệp có thế lực dường đó, dĩ nhiên là đáng được ngưỡng mộ; nhưng càng khó khăn càng quý giá hơn nữa là lão còn có một đứa con trai vừa đắc lực vừa hiếu thuận như vậy.

... Một đứa con trai có danh hiệu là Kim Thương Bất Đảo Ngu Vĩnh Trú.

Chẳng qua, lúc không có ai đó, đáo để Ngu Vĩnh Trú đối đãi phụ thân của y ra sao, một người đã lớn tuổi rồi, thể lực có suy tổn thật, nhưng sức phán đoán còn chưa thế, lão đầu tử vốn là người tinh minh năng cán, lão cũng đã giữ chút gì đó trong bụng.

Giữ chút gì đó trong bụng là: Ngu Vĩnh Trú rốt cuộc cũng là con trai của lão, biết con không ai bằng cha, lão đầu tử một tay nuôi y khôn lớn, Ngu Vĩnh Trú làm chuyện gì mấy phần bày vẽ mấy phần thật lòng, lão đầu tử dù không thấy rõ ràng cũng suy đoán ra được năm sáu phần!

Chẳng qua, có chút gì trong bụng cũng chỉ là chuyện có chút gì trong bụng thôi. Ngu Vĩnh Trú rốt cuộc cũng là thằng con trai của lão, huống gì, y đối đãi với mình chí hiếu tới đó trước mặt người ta, cũng còn hơn là không coi mình ra gì cả.

Lão đầu tử trong lòng cứ nghĩ: “Vội gì con? Trước sau gì, tương lai sự nghiệp của tao cũng là của mày, mày có muốn tao giao hết cho mày thì cũng phải cho tao yên lòng một chút mới được chớ”.

Nhưng Ngu Vĩnh Trú lại chẳng nghĩ như vậy.

Lão đầu tử xem ra còn hăng hái lắm, tuy thường thường hay ho sù sụ không sao ngừng được, lưng thì đau thận thì yếu, nhưng mới năm trước lão vừa nạp thêm vào một cô tiểu thiếp, cách đây chỉ ba tháng trước, Minh chủ của Cô Hàn minh là Nhất Mao Bất Bạt Tế Qua Hán muốn thôn tính Đa Lão hội, đã sai ba tên sát thủ lại ám sát lão, kết quả, một đứa bị lão đầu tử đá cho một cái chết nhăn răng ra, một đứa bị lão đầu tử hét cho một tiếng Sư Tử Hống biến thành ra mất trí, còn đứa còn lại, bị lão đầu tử bẻ gãy sống ra làm đôi.

Xem ra, lão đầu tử còn như rồng như cọp, năm ba năm nữa, e rằng còn chưa chết nổi.

Ngu Vĩnh Trú đợi không nổi.

... Ai mà biết lão đầu tử chừng nào mới chịu chết!

Bởi vì lão đầu tử còn đó, mà y nhất thiết đều không làm tận tình được: y muốn lập oai, triệt chức của bốn đại trưởng lão Vọng Văn Vấn Thiết đi, lão đầu tử cứ niệm cựu tình không chịu. Y muốn lập công, mưu đồ tấn công Cô Hàn minh, lão đầu tử lại nói vì đại cuộc của Thất bang Bát hội Cửu liên minh, nhất định không chịu phát lệnh công kích, y từng lập chí muốn thay đổi hội quy, biến Đa Lão hội thành một môn phái có tổ chức chặt chẽ nhất trong Thất bang Bát hội Cửu liên minh, nhưng lão đầu tử thì bang quy gì hồi xưa đều không thể phế bỏ, bang quy gì mới đều không thể thêm vào, chẳng thèm để ý đến. Y muốn lập oai đức cho mình, tiến cử các tay cao thủ đời thứ ba, thế vào những nhân vật đời trước, lão đầu tử tự nhiên là không tán thành. Ngay cả chuyện y muốn lấy cô danh kỹ trong Thanh Lâu là Bộ Tiểu Tuyền, lão đầu tử cũng phản đối quá chừng, ngược lại còn không cho phép chuyện y chơi con gái của Bang chủ Sinh Tiền bang xong rồi bỏ, bức bách y phải lấy một người y chỉ tham luyến nhục dục mà kết thành nghiệt duyên là Thịnh Tiểu Nha.

Đối với chuyện đó, Ngu Vĩnh Trú ngoài mặt thì chẳng dám nói gì, nhưng trong bụng thì hận lão đầu tử hận đến tận cốt tủy.

... Nếu không phải vì lão đầu tử, y đã chẳng đi lấy Thịnh Tiểu Nha!

... Y đã chẳng đi lấy một người đàn bà y không hề yêu thương gì!

Chỉ bất quá, lúc người đàn bà đó sinh cho y một đứa con, kiến lập cho y một cái gia đình nhỏ, không những vậy còn đem thế lực của Sinh Tiền bang ủng hộ cho thực lực của y trong Đa Lão hội xong rồi, trong lòng Ngu Vĩnh Trú cũng nhận ra được, quyết định của lão đầu tử, mười phần là thâm mưu viễn lự.

Có điều y vẫn cứ hận lão đầu tử.

Bốn vị trưởng lão Vọng Văn Vấn Thiết trong Đa Lão hội, ăn không ngồi rồi, ỷ mình già lão, cứ đi tranh quyền và trở ngại bao nhiêu chuyện canh tân của y, bốn lão này nếu mà không trừ khử đi, địa vị của mình nhất định sẽ không củng cố nổi, sau này có muốn thi triển thần oai, e rằng cũng không được như ý muốn.

Còn chuyện nếu mà không hủy diệt bọn Cô Hàn minh trước, Cô Hàn minh nhất định sẽ thanh toán ngay Đa Lão hội, đó gọi là Tiên Hạ Thủ Vi Cường, kể gì đến giang hồ đạo nghĩa! Đối với điểm đó, Ngu Vĩnh Trú cho rằng lão đầu tử không những cổ lỗ sĩ, mà còn hủ lậu nữa!

Bang quy của Đa Lão hội mà không thay đổi đi, sẽ có rất nhiều quy luật không được thi hành nhanh chóng gọn ghẽ, Đa Lão hội vốn là bang phái tư cách xưa nhất trong Thất bang Bát hội Cửu liên minh, thanh thế cường tráng, có điều dạo sau này đã bị các bang hội bạn vượt qua mặt, bang quy cũ rích đó đã chẳng còn hợp với tình thế mới mẻ, nếu hội quy còn chưa chịu biến đổi, chắc chắn là không xong nữa rồi!

Mấy tay cao thủ đời thứ ba trong Đa Lão hội, rất có liên hệ mật thiết với y, những người trên y một đời mà không thay thế, bọn cao thủ đó sẽ không lên cấp nổi, cũng có thể nói là, thủ hạ của y chẳng thể nào nằm vào tới khu vực quyền hành trung ương, chỉ có Bạch Vãn mấy tên là miễn cưỡng lọt vào được, như vậy không khác gì nói thẳng ra rằng: trong Đa Lão hội, y vẫn còn chưa được đến mức muốn gió là gió, muốn mưa là mưa, nhiều lắm cũng chỉ bất quá là muốn mưa thì được gió muốn gió thì được mưa thế thôi.

... Đối với đa số người mà nói, đấy đã là cái địa vị “chỉ dưới một người và trên hết vạn người”, cái thứ mà người ta nằm mơ muốn được mà còn chẳng được, nhưng đối với Ngu Vĩnh Trú mà nói, y chỉ có trật đi một bước là lên trời rồi, không có lý do gì mà tâm mãn ý túc ngay tại chỗ đó, không bước thêm bước nữa cho xong.

Cái chuyện cưới Thịnh Tiểu Nha về, tuy y chẳng tình nguyện gì, nhưng lấy Thịnh Tiểu Nha rồi, Ngu Vĩnh Trú gián tiếp được Sinh Tiền bang ủng hộ, thanh thế tăng cường, bất quá, chỉ có Ngu Vĩnh Trú là trong bụng tự biết, chuyện y không muốn lấy Thịnh Tiểu Nha, chỉ có lão đầu tử là biết.

Lúc đó, y chỉ muốn lấy Bộ Tiểu Tuyền.

Lão đầu tử phản đối kịch liệt Lão đầu tử cho rằng, nếu Ngu Vĩnh Trú mà làm vậy, Sinh Tiền bang sẽ không buông tha y, Ngu Vĩnh Trú gặp phải một kẻ cừu địch mạnh mẽ như vậy, có thể nói là lãnh đủ cả trăm thứ hại, mà chẳng có cái gì là lợi cả.

Ngu Vĩnh Trú lúc đó nhất định không chịu, lão đầu tử cơ hồ đem y trói lại rồi mới dẫn y vào bái đường mới xong, lúc đó lão đầu tử đưa cho y một cái “quyết tuyệt lệnh”: nếu y mà không lấy Thịnh cô nương, mấy thứ cơ nghiệp của ta ở đây, chẳng có liên quan gì đến mi cả!

Ngu Vĩnh Trú có thể nói là vì cái câu đó mà đành nhẫn nhục chịu trận.

Đợi đến lúc Ngu Vĩnh Trú lấy xong Thịnh Tiểu Nha rồi, phát hiện ra quả thật Thịnh Tiểu Nha là một tay giúp đỡ đắc lực cho sự nghiệp của mình, y lại bắt đầu sinh ra lo lắng một chuyện: chuyện năm xưa y không muốn lấy Thịnh Tiểu Nha, chỉ có lão đầu tử và Bạch Vãn hai người là biết rõ tường tận.

Bạch Vãn là kẻ tâm phúc của y, chắc chắn là sẽ không nói ra.

Nhưng lão đầu tử thì chưa chắc.

Lão đầu tử rất có thớ.

Những lời lão nói, người khác nhất định sẽ tin.

Cho dù Thịnh Tiểu Nha cũng sẽ không nghi ngờ mảy may.

Giả sử như có một ngày, lão đầu tử bỗng dưng nghi ngờ gì y, đem chuyện năm xưa y không chịu lấy nói cho Thịnh Tiểu Nha nghe, hoàn cảnh của y sẽ làm sao còn khá nổi, đã thất thế trong Đa Lão hội, lại không còn được ủng hộ gì nơi Sinh Tiền bang, không lẽ y còn có thể một mình đứng đó mà đội trời được sao?

... Không được, chuyện này thủy chung cứ nằm trong đầu y như một hòn đá nặng trịch.

Mà cái hòn đá nặng trịch ấy lại càng lúc càng to lớn ra.

Nhất là mới gần đây, lão đầu tử người đã già mà lòng chẳng già tý nào, lấy thêm cô thiếp nữa tên là Tiểu Mão.

Tiểu Mão thật ra đã dan díu với y từ lâu.

Nhớ đến cái đêm đó, y mượn cớ say rượu mất bảy phần, cố ý đi lộn vào phòng Tiểu Mão, cưỡng ép cô với mình, cái mùi vị kích thích hoang đàng đó, y còn cho là một khoái lạc bình sinh của mình, chẳng lúc nào quên nổi.

Sau đó rồi, y cứ hay lén lại chỗ phòng Tiểu Mão, Tiểu Mão nửa ưng nửa không, rốt cuộc thì cũng chịu theo ý của y.

Tiểu Mão rất ôn nhu nghe lời.

Y thổ lộ cho Tiểu Mão nghe rất nhiều tâm sự... bao quát luôn những chuyện mà y bất mãn với lão đầu tử.

Nào ngờ đâu, Tiểu Mão lại đi lấy lão đầu tử, đấy còn là chủ ý của bốn vị trưởng lão Vọng, Văn, Vấn, Thiết, nói nào là: “Căn cứ vào toán mệnh, lão gia tử căn mệnh thuộc Đào Hoa, thể nào cũng phải ứng theo số phong lưu, lại càng giúp thêm vào đường quan lộc quyền vị, hội của mình chính đang cần phát dương quang đại, lão gia tử mà thêm chuyện vui về đường thê thiếp, thì là một điều phúc cho Đa Lão hội lắm”. Cứ thế mà lão đầu tử bèn rước Tiểu Mão về làm vợ.

... Thế mà sao chịu được!

Tiểu Mão sớm muộn gì rồi cũng đem hết chuyện của mình, tận tình cáo tố cho lão đầu tử biết. Ngu Vĩnh Trú có dịp tiếp xúc qua không ít với đàn bà, y biết đàn bà mắt thì khư khư lắm, nhưng miệng thì hở vô cùng, giữ không nổi bí mật. Giết đi Tiểu Mão, y lại không nhẫn tâm, không nỡ bỏ mất, có muốn giết, chỉ có...

Vì để cho Thịnh Tiểu Nha không còn tin tưởng vào lão đầu tử, Ngu Vĩnh Trú nói xấu lão đầu tử trước mặt cô ta không biết bao nhiêu lần, đề phòng có ngày lão đầu tử mà có ngày đối phó với mình, Thịnh Tiểu Nha sẽ không thành ra người đi ủng hộ cho kẻ địch.

Có điều, nếu Tiểu Mão mà đi nói chuyện của mình với lão đầu tử nghe, sự tình một khi đã náo động lên rồi, Tiểu Nha lại biết ra có chuyện giữa mình và Tiểu Mão, thì...

Trong lòng Ngu Vĩnh Trú, dần dần rồi, “giết người bịt miệng” còn khẩn yếu hơn là “giết người đoạt quyền” nữa.

Nói đến quyền vị, nếu lão đầu tử không buông tay ra sớm hơn chút, thì cho dù lão chết đi, đại quyền vẫn còn giữ cứng trong tay mấy vị trưởng lão, y chẳng thể nào ngồi đó mà chờ cho hết những lão già đó chết đi rồi mới lên nắm quyền.

Về mặt tình cảm, y lại càng cảm thấy rõ ràng hơn gì hết, là mọi chuyện đều nằm trong tay lão đầu tử, nếu có ngày nào đó lão đầu tử bỗng dưng chẳng muốn nhận mặt thân thuộc, đem mình ra trừ khử, thì đó cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Không được.

Y không thể nào cứ thế mà chỗ nào cũng ỳ ra chịu đòn.

Cái gì cũng phải “Tiên hạ thủ vi cường”.

Giết ngay lão đầu tử.

Có điều, hạ thủ bằng cách nào nhỉ?

... Trong giang hồ, người này gian kẻ kia trá, đánh nhau mày chết tao sống với nhau, muốn giết một người đi, hình như cũng là chuyện dễ dàng mà lý sở đương nhiên thôi.

Bất quá, lần này muốn giết lại là, lão đương gia của Đa Lão hội là Ngu Lịch Chi!

... Huống gì, người này còn là phụ thân của y...

Dĩ nhiên, những loại chuyện này, không tiện (cũng không thể) đi thương lượng với người ngoài.

Trừ một người.

Bạch Vãn.

Bạch Vãn trẻ hơn y mười hai tuổi, là người anh em tâm phúc do y một tay bồi dưỡng lên.

Bạch Vãn rất năng cán, năng cán đến độ thành ra “bạch vãn”.

Bạch Vãn dĩ nhiên là họ Bạch, tên của y vốn không phải là Vãn, nhưng bởi vì y năng cán quá, làm chuyện gì cũng biết ý người trên, biết lòng người dưới, làm gì cũng nhanh nhẹn, cũng được việc, lúc nào cũng nắm được điểm chính yếu trong ngàn thứ công việc. Làm việc thật hữu hiệu, mà lúc xong rồi lại không nhận công, do đó mà không xảy ra chuyện “công cao chấn chúa” nguy hiểm... bởi vì công lao của y đã được “trên đầu” và “hạ thuộc” nhận hết cả.

Bạch Vãn còn trẻ, anh tuấn, biết nhẫn nhịn, mà còn văn vũ song toàn nữa.

Hạng nhân tài như y, trong Đa Lão hội tuyệt đối không có bao nhiêu.

Cho dù là trong giang hồ, trong võ lâm, cũng không có bao nhiêu người.

... Bất kỳ ở đâu, cũng rất cần nhân tài.

... Nhân tài thuộc loại như Bạch Vãn!

... Trong Đa Lão hội, muốn mưu đồ phát dương quang đại, đối với nhân tài phải là cầu như kẻ khát cầu nước.

Vì vậy mà Bạch Vãn bận rộn vô cùng, từ sáng sớm, bận rộn cho đến chiều tối, từ chiều tối, lại bận rộn cho đến sáng sớm.

Người ta nói, chỉ cần có Ngu Vĩnh Trú đó, là “lúc nào cũng ban ngày” (vĩnh trú), đấy dĩ nhiên là những lời tán dương của những kẻ ủng hộ a dua theo Ngu Vĩnh Trú.

Bạch Vãn có đó, lại thành ra “bạch thiên vãn thượng”, buổi sáng cũng cần có y, buổi tối cũng cần có y, bất kể là sáng hay tối, đều không thể không có y.

Vì vậy mà ai ai cũng gọi y là Bạch Vãn.

Do đó mà có thể thấy được trình độ và năng lực trọng yếu của Bạch Vãn.

Ngu Vĩnh Trú trước giờ rất coi trọng Bạch Vãn.

Y bồi dưỡng Bạch Vãn từ lúc đầu.

Y dẹp tan trở lực chướng ngại trên đường đi cho Bạch Vãn.

Y muốn Bạch Vãn thành ra kẻ tâm phúc cho mình.

Y đối xử với Bạch Vãn như anh em ruột.

... Dĩ nhiên, mục đích của y không chừng bất quá chỉ là vì: y muốn Bạch Vãn bán mạng cho mình; bất quá nói ngược lại, y cũng duy trì địa vị và ích lợi cho Bạch Vãn hết mình; cái thứ hỗ tương cho và nhận đó, lại càng làm cho hai người cùng dính chùm vào một bên trận tuyến.

Y thành công, Bạch Vãn cũng tương tự thành công.

Bạch Vãn có lợi, y cũng tương tự có lợi.

Bạch Vãn đi theo y, cũng như đi cùng một thuyền, chẳng ai muốn thuyền bị lật cả, do đó gặp phải gió gặp phải mưa, bọn họ đều hỗ tương nương tựa vào nhau, cùng nhau kháng cự.

Do đó, cái bí mật “Trừ Bạo”, người khác không ai được biết, nhưng Nhu Vĩnh Trú dám đi thố lộ với Bạch Vãn.

Bởi vì y cần Bạch Vãn giúp đỡ.

Bạch Vãn không những giúp đỡ, mà còn chủ động hiến kế, mài cứu đi mài cứu lại, chấp hành hăng hái.

Chấp hành kế hoạch Trừ Bạo.

... Kế hoạch lớn lao “Giết Cha Đoạt Quyền” của Ngu Vĩnh Trú.

Bạch Vãn kêu mấy đứa thủ hạ tâm phúc lại, trong đó có mấy tên hảo thủ trẻ tuổi đời sau này trong hội, bọn Tam Bát Bệnh Phu Tế Tuyệt, Phong Thủy Luân Trương Nhất Viên, Khẩu Thị Trang Độc Chung, Tâm Phi Dương Độc Chữ, Long Phi Phụng Vũ Tống Tiểu Kê, Đại Triệt Đại Ngộ Tăng Kim Giác.

Mấy gã đó, không nghi ngờ cả, là cao thủ trong các cao thủ đời thứ ba của Đa Lão hội.

Bọn họ chỉ biết trung thành với Ngu Vĩnh Trú và Bạch Vãn.

... Muốn giết phắt lão đầu tử được thành công thuận lợi, ắt cần có người bang trợ.

... Những gã này chính là kẻ bang trợ.

Kế hoạch Trừ Bạo sẽ được thi hành trong lúc lão đầu tử và Cô Hàn minh đang tham dự cuộc hòa đàm bí mật.

Minh chủ của Cô Hàn minh là Tế Qua Hán dĩ nhiên không tự mình lại tham dự, án theo địa vị của Thất bang Bát hội Cửu liên minh, Minh lớn hơn Hội, địa vị trong giang hồ cũng giống như cao nhân vậy, do đó Tế Qua Hán chỉ sai Phó bang chủ là Toại Nhật Thiên Vương Tần Hướng Dương lại.

Vọng Văn Vấn Thiết bốn vị trưởng lão, thể nào cũng có hai vị lúc nào cũng đi theo bảo vệ lão đầu tử sớm trưa chiều tối, lần này hai vị đó là Tư Không Vọng và Tư Đồ Văn hai người.

Tần Hướng Dương dĩ nhiên cũng không phải một mình một đao đi phó hội.

Y cũng đem theo ba tay cao thủ trong hội lại.

Bọn họ đã ước hẹn sẵn ở một nơi thế lực của đôi bên đều không có, nhưng lại thuộc về Sinh Tiền bang thống lãnh, là Tứ Nhi Nham, cùng nhau thương lượng hòa đàm đại kế.

Lần này, hai bên vốn thật lòng cùng nhau thương nghị hòa đàm.

Cô Hàn minh bởi vì hành sự quá đổi dã man hung bạo, làm cho Vạn Kiếp minh và Mãnh Quỷ bang liên thủ với nhau, muốn đối phó với họ. Cô Hàn minh vì không muốn có nhiều kẻ địch quá, đành phải cùng Đa Lão hội “biến can qua ra ngọc bạch”, tạm thời giảng hòa Đa Lão hội thì trước giờ vốn không muốn thù địch gì với Cô Hàn minh.

Chuyện hòa đàm xem ra có vẻ “cười lên một tiếng là xóa tan hận cừu”, rốt cuộc vẫn phải bị phá hoại.

Bởi vì Ngu Vĩnh Trú sai Bạch Vãn đi, Bạch Vãn “mạo hiểm sống chết” đi báo với Tần Hướng Dương: lần này, mục đích của hòa đàm là do cái ý của lão đầu tử muốn giệt trừ đi vài tên cường địch trong Cô Hàn minh.

Tần Hướng Dương lúc nhận được tin đó, đã không còn đường rút lui.

Bởi vì y phát giác ra Sinh Tiền bang cũng đang lao nhao muốn động thủ, nếu bọn họ thoái lui lại, e rằng khó mà toàn thân chạy về.

Tần Hướng Dương tính tình trước giờ vốn cương liệt, nếu không y đã chẳng được xưng là Toại Nhật Thiên Vương, huống hồ, y vẫn ỷ thị mình khinh công cao cường, vạn nhất không địch nổi, muốn tháo thân chạy một mình cũng không đến nỗi gì khó khăn lắm.

Do đó y quyết định “tiên hạ thủ vi cường”.

Y mặt mày tỉnh bơ, cùng với lão đầu tử trong Tứ Nhi Đình đàm phán, nói được nửa chừng, y đối với định lực của lão đầu tử, vẻ mặt thong dong tự nhược, bất giác khâm phục sát đất.

... Càng khâm phục, càng cảm thấy băn khoăn.

... Càng băn khoăn, càng thấy cần phải mạnh mẽ lên.

Vì muốn mạnh mẽ lên, chỉ còn nước xuất thủ.

Xuất thủ để phán quyết sống chết.

Tần Hướng Dương và ba tay cao thủ trong hội, đồng thời đều hạ sát thủ vào Ngu lão đầu tử!

Ngu lão đầu tử cũng chẳng phải là thứ dởm.

Tư Đồ Văn và Tư Không Vọng cũng đồng thời động thủ, một mặt vừa mắng chửi bọn Cô Hàn minh không thủ tín ước, không kể gì đến giang hồ đạo nghĩa, bảy tay cao thủ trẻ tuổi đời sau trong Đa Lão hội cũng gia nhập chiến đoàn, xuất thủ bao vây, nhưng không sử hết toàn lực.

Kết quả của cuộc xung sát: hai vị trưởng lão kịch chiến bị thương vong, ba gã cao thủ của Cô Hàn minh cũng không thoát chết, Tần Hướng Dương giết Tăng Kim Giác rồi, đang tính thi triển khinh công, mắt thấy đã muốn trốn ra khỏi, nào ngờ bị Bạch Vãn xáp gần lại, cho y một cú Thiên Ngoại Thiên vào sau ót, lập tức bỏ mạng!

Lão đầu tử kinh hồn còn chưa kịp tỉnh lại, xót xa cái chết của hai vị trưởng lão, có điều lão chẳng vì đang bi thương mà mất đi cái tinh minh hằng ngày, lão gằn giọng hỏi bọn Trang Độc Chung, Dương Độc Thác, Tống Tiểu Kê, Tế Tuyệt, Trương Nhất Viên: “Tại sao các ngươi lúc nãy không đem hết toàn lực ra?”

Lão đầu tử oai vọng trước giờ, trong hội không ai là không sợ không kính, nhất thời mọi người nhìn nhau thất sắc, Bạch Vãn đưa mắt ra hiệu cho Ngu Vĩnh Trú, Ngu Vĩnh Trú hội ý, bước tới một bước, hạ giọng nói: “Ba, còn có một kẻ địch mạnh hơn thế nữa chưa chết, bọn họ cần phải để dành thực lực”.

Lão đầu tử lấy làm kỳ lạ hỏi: “Kẻ địch còn mạnh hơn thế nữa, là...”

Còn chưa nói hết lời, thanh Kích Thiên Kim Thương của Ngu Vĩnh Trú đã cắm hết vào trong bụng của lão đầu tử, rồi mũi thương ló từ phía sau lưng ra.

Lão đầu tử gào lên một tiếng thảm thiết, vừa bi thương vừa rống: “Mày... mày giết tao!”

Ngu Vĩnh Trú thoái lui mấy bước, nói: “Tôi chẳng đã làm rồi đấy sao?”

Lão đầu tử gào lên: “Tao là cha của mày...”

Ngu Vĩnh Trú mặt không có chút biểu tình gì nói: “Vậy rồi sao?”

Bạch Vãn bồi thêm một chưởng Thiên Ngoại Thiên, đánh lão đầu tử ngã sầm xuống, rồi nói với Ngu Vĩnh Trú: “Nhổ cỏ phải nhỗ tận gốc”.

Ngu Vĩnh Trú bấy giờ mới thở phào ra một hơi: “Ngu lão đầu tử dĩ nhiên là bị người của Cô Hàn minh giết, mọi người phải vì tiên phụ báo thù, dĩ nhiên là đi tìm Tế Qua Hán”.

Bạch Vãn nói: “Đúng vậy, có điều...”

Ngu Vĩnh Trú hỏi: “Còn có chuyện gì nữa?”

Bạch Vãn từ từ nói: “Như mà Ngu lão đầu tử và Ngu đại thiếu gia đều bị Cô Hàn minh hạ độc thủ, nếu ông là một người trong Đa Lão hội, có đi nghe lời mấy vị trưởng lão chuyên môn bảo thủ sợ chuyện, để bọn họ kiềm chế, đối kẻ địch cứ chỉ thủ mà không tấn công không?”

Ngu Vĩnh Trú ngẩn mặt ra, chính ngay lúc đó, một bọn cao thủ trẻ tuổi đời sau này, toàn bộ thình lình động thủ vào y.

Ngu Vĩnh Trú chỉ trong khoảnh khắc đã bị trọng thương, tuy bị thương nhiều chỗ, bất quá y cũng vừa xuất thủ là giết ngay Dương Độc Thác.

Sau đó y bỏ chạy.

Chạy trốn.

Bạch Vãn rượt theo.

Chính ngay lúc đó, lại có người xuất hiện.

Chính là bà vợ của y là Thịnh Tiểu Nha.

Ngu Vĩnh Trú vừa gặp Thịnh Tiểu Nha, trong lòng mừng rỡ, nghĩ rằng mình đã được cứu: bụng nghĩ nơi đây thuộc phạm vi thế lực của Sinh Tiền bang, không cho Bạch Vãn có cơ hội hành hung.

Nào ngờ, Đồng Thâm Tiễn của Thịnh Tiểu Nha, không nhắm về truy binh mà đánh, lại một tiễn cắm ngay vào trong bụng dưới của y.

Ngu Vĩnh Trú đau đến tận tim gan, y ngã xuống, ngay trong vũng máu của mình.

Nhưng y vẫn còn chưa tắt hơi, Y vẫn còn thấy được Thịnh Tiểu Nha và Bạch Vãn đang mày đưa mắt liếc với nhau.

Y hiểu rõ ý nghĩa chuyện đó.

... Y và Tiểu Mão cũng đã có những cử chỉ đó.

Y còn nghe Bạch Vãn đang nói với bọn “tâm phúc” của y với giọng thật trầm trọng: “Tuy ông ta là anh em kết nghĩa với ta, nhưng ông ta dám giết cha của mình, một người nếu chẳng đối đãi với song thân tử tế thì nhất định sẽ không đối đãi anh em tử tế được, Đa Lão hội của chúng ta xấu hổ đã có một nhân vật như ông ta, do đó ta phải trừ khử đi...”

Bọn tinh anh đời thứ ba trong Đa Lão hội, toàn bộ vẻ mặt nghiêm trang, vâng vâng dạ dạ.

Ngu Vĩnh Trú muốn cười lên.

Y muốn cười lớn lên Y còn muốn nói: một người nếu không đối đãi tử tế được với cha mẹ của mình, chắc là không đối đãi tử tế với anh em; nhưng một người nếu không đối đãi tử tế được với anh em của mình, cũng sẽ không thể đối đãi tử tế được với thủ hạ...

... Thể nào rồi sẽ có ngày, y cũng...

Có điều, y đang đau quá.

Y cười không nổi.

Bạch Vãn còn đang nói tiếp: “Nhổ cỏ nhổ tận gốc, gió thổi...” một mặt đang bước lại gần.

Tuy y cười không nổi, nhưng y vẫn cứ muốn cười.

Bởi vì y biết cái kết quả của chuyện cứ thế mà giết hoài giết mãi.
Bình Luận (0)
Comment