Thất Đại Thiên Quy

Chương 7

Ông vỗ vỗ lưng nó nói: "Ngươi hãy làm đồ đệ của ta. Ta có thể khiến cho ngươi không phải chết. Cho ngươi đến một nơi mà ngươi có thể sống bình thường với đôi mắt này."

Tề Hạo ngưng khóc, nhìn vào khuôn mặt của người trung niên. Đây là lần đầu tiên trong đời có người cảm thông đối với hắn. Một người coi hắn như con người. Một người vì đứa trẻ xa lạ mà rơi nước mắt. Từ lúc đó nó đã quyết tâm vứt bỏ tất cả quá khứ để đi theo người trung niên nọ.

"Ta họ Viên, từ nay con sẽ mang họ của ta. Ta gọi con là Viên nhi nhé."

"Vâng sư phụ."

"Sư phụ, người đưa con đi đâu?"

"Đến chỗ của ta, nơi con sẽ được gặp những con người phi thường giống con."

"Dạ."

O0o

"Sư phụ, người đang lo lắng chuyện gì sao?"

Viên Tề Hạo hướng sư phụ mình hỏi. Bạch Hy bộ dạng đầy tâm trạng, ánh mắt toát lên vẻ bất an. Ông nói: "Ta cảm thấy có dự cảm không tốt. Có lẽ là có sự tình gì đó không hay xảy ra."

"Sư Phụ người lo lắng cho Đại sư Huynh sao. Huynh ấy mới rời đi hơn một tháng thôi."

Bạch Hy lắc đầu: "Ta không rõ, có lẽ là do dạo gần đây xảy ra nhiều sự việc. Bản tâm của ta bị xao động ít nhiều. Ta cần phải tĩnh tâm bế quan một thời gian nếu không rất có ảnh hưởng đến tu luyện."

Tề Hạo nghiêm túc chắp tay nói: "Thỉnh sư phụ cứ nghỉ ngơi. Những việc khác xin hãy để đệ tử gánh vác giúp người."

Bạch Hy gật đầu: "Không có Lâm Vân Phong ở đây, vậy thì vất vả cho con rồi."

Tề Hạo chân thành nói: "Đệ tử được san sẻ gánh nặng với người là niềm vinh hạnh lớn lao sao dám kể vất vả."

Bạch Hy đối với Tề Hạo rất hài lòng, so với Lâm Vân Phong thì Tề Hạo cẩn thận, chu đáo hơn nhiều. Tề Hạo nhập môn trước, tư chất và tâm tính đều xuất chúng. Nhưng khi đó Dương sư đệ vẫn còn làm Tiên Hoàng, người có phần yêu đệ tử của mình mà cho hắn trở thành Đại sư huynh, khiến cho Tề Hạo phải luôn đứng sau cái bóng của Lâm Vân Phong.

*

* *

Trong không gian rộng lớn lòng Tịch Tẫn hỏa sơn, mười Tiên nhân ngồi vây quanh một quả chuông lớn cao tới hai trượng. Dưới hào quang màu lục từ quả chuông phát ra, Vô Tướng hỏa không thể nào ảnh hưởng đến họ. Chúng nhân một mực tại đây thủ hộ duy trì luyện hóa vật ở trong chuông này.

Lúc này bên trong quả chuông đã là một vùng hư vô, không cảm nhận được một tia sinh mệnh nào tồn tại.

Đã hơn một năm rồi. Bọn họ ở đây, nhiệm vụ chỉ có một đem người bên trong luyện hóa đến chết không thể chết hơn được nữa. Cả năm liên tục thiêu đốt dù kẻ đó có mạnh hơn thì cũng sớm bị hủy diệt không còn dấu tích nào tồn tại rồi, hoàn toàn hôi phi yên diệt. Bất quá lệnh của chủ sự yêu cầu phải đề phòng vạn nhất, không thể để cho dù một tia chân linh của người kia còn có thể thoát ra được. Tịch mịch ở trong không gian này một năm, lại phải duy trì trận pháp, dù là Tiên nhân cũng không chịu thấu. Mười người ngồi bên ngoài đã muốn uể oải chứ đừng nói kẻ bị luyện hóa kia sớm đã tắt từ lâu.

Cảm thấy thời gian đã đủ, chúng nhân nhất tề vận pháp quyết đem thu hồi chuông lục sắc lại. Quả chuông hư phù phía trên đầu mười vị Tiên nhân. Mọi người nhìn nhau trao đổi một chút: "Chuyện đã thành chúng ta về thôi"

Không ai nhận ra, tại chỗ quả chuông vừa mới thu lại, hư không xuất hiện một tia sáng tím mỏng manh kì dị, vốn tại không gian trống trải vô sắc này là một điều không thể.

Quả chuông phiêu phù trên đầu đám người, tỏa ra hào quang lục sắc ngăn cách hỏa lực không thể xâm phạm. Món linh bảo này là của một vị Tiên tôn, tự thân nó có linh thức riêng, mười người chỉ có thể vận dụng được một ít thần thông mà không thể điều khiển được nó. Lúc này bọn họ đang liên hệ với linh hồn của quả chuông khiến nó đem họ trở về.

Hư không rách ra một đường, một bàn tay chụp tới một người đàn ông trong vòng sáng xanh lam. Ánh lửa bùng lên, kẻ kia chẳng kịp kêu thét liền bị đạo hỏa chói mắt bao trùm tịch diệt. Chín người còn lại bị biến cố bất ngờ làm cho hoảng sợ, Tiên lực trong người cực tốc vận chuyển đem thân thể phòng hộ tốt nhất, có người quát lên: "Kẻ nào?"

Gần như cùng lúc đó, bên cạnh một người khác lại xuất hiện một bóng hình màu tím, từ đó vươn ra một bàn tay đem hộ thể chân khí của người nọ xé toạc, rồi túm lấy đầu hắn như túm đầu gà mạnh tay bóp một cái nát bấy.

Lúc này tám người còn lại đều hoảng sợ vô cùng, thủ đoạn gì chỉ vừa một nhịp thở liền đem hai vị có tu vi không thua kém họ, đơn giản bóp chết. Bọn họ liền nhanh chóng đứng lại cạnh nhau, đề phòng kẻ kia đánh lén nữa. Xung quanh pháp trận màu lam được tăng cường linh lực. Bản thân bọn họ vừa rồi mới xao nhãng, do linh lực hao tổn, tâm thần mệt mỏi, nên không có để trận pháp liên kết mười người tốt nhất, nếu không đối phương cũng không dễ gì đắc thủ.

Tám người thủ trận thế liên kết với nhau như một, lại nhờ có pháp khí đặc thù mà đem hỏa lực phòng ngự cực cao. Bóng tím biết đánh lén không còn tác dụng liền hiện thân. Một quái vật hình người toàn thân phát ra ánh sáng tím chói mắt cao đến hơn hai mét, to lớn vạm vỡ hơn người thường rất nhiều. Đôi mắt của nó tỏa ra ánh sáng lạnh lùng ngoan độc của đại hung thú khiến mấy vị Tiên nhân cũng phải sởn gai ốc. Chúng nhân nhìn kẻ kia như quái vật đến từ không gian xa lạ. "Không lẽ là Hỏa linh của Tử Tịch kiếp hỏa." Mọi người thầm đổ mồ hôi lạnh.

Tịch tẫn hỏa sơn có năm tầng hỏa lực, mỗi tầng có uy lực khác nhau. Tầng bên ngoài là Bạch ngân Thiên hỏa, nhiệt độ lên đến 1 vạn độ, Tiên kim thông thường đều có thể hòa tan, đối với phổ thông Tiên nhân có uy hiếp không nhỏ.

Tầng tiếp theo là Lam Tủy thiên hỏa, nhiệt độ lên đến ba vạn độ, dù là cực phẩm Tiên kim cũng bị nung chảy, có thể dễ dàng giết chết cường giả dưới Kim Tiên.

Dưới nữa là Tử Tịch Kiếp hỏa, nhiệt độ lên đến năm vạn độ. Dù là Kim tiên cũng bị uy hiếp chí mạng.

Tầng hiện tại chúng nhân đang đứng ở đây là Vô Tướng Pháp hỏa, nhiệt độ lên tới mười vạn độ, dù là Nguyên tiên cũng không trụ được lâu. Nếu không có pháp trận phòng hộ cùng với bảo khí đặc thù thì người của Tiên Kiếm với tu vi chưa đạt đến Nguyên Tiên không thể nào ở đây lâu được như vậy.

Tầng tận cùng của không gian này là Huyền Hư Đạo Hỏa, nhiệt độ vô cùng khủng khiếp, dù là Tiên Tôn cũng phải nhượng lui.

Lại nói thêm, bên trong một số tầng đều có hỏa linh cường đại trấn giữ. Lúc trước Vân Phong đã gặp qua một đầu hỏa linh cấp bậc Kim Tiên bên trong tầng Lam Tủy thiên hỏa. Mỗi tầng khác nhau thì thực lực của Hỏa Linh cũng khác nhau, nếu là từ tầng Tử Tịch nhảy ra một hỏa linh thì cảnh giới của nó chắc chắn là Nguyên Tiên hùng mạnh.

(Chú thích: Tiên nhân có bốn cảnh giới: Thấp nhất là Chân Tiên, thứ hai là Kim Tiên, thứ ba là Nguyên Tiên, cảnh giới cuối cùng là Chí Tiên còn được gọi là Chí Tôn)

Chúng nhân kinh hãi nhìn yêu vật tràn ngập trong ánh sáng tím. Bọn họ đối với Tịch Tẫn sơn có hiểu biết rất rõ. Thông thường hỏa linh tầng dưới không tiến nhập vào tầng trên bởi lẽ chúng sẽ không thể duy trì được lâu, hoặc sẽ bị các hỏa linh cường đại hơn cắn nuốt. Nhưng lúc này Hỏa Linh màu Tím kia xuất hiện khiến bọn họ vô cùng đau đầu. Dù sao đối phương cũng có thực lực Nguyên Tiên hẳn hoi. Thực lực của hỏa linh này cũng thật quá cường đại đi, ít nhất cũng đạt tới Nguyên Tiên hậu kì, thậm chí trong hỏa vực uy lực phát ra còn cường đại hơn mấy lần.

Mấy người gấp rút câu thông với Huyền Diệu chung, nếu có thể thức tỉnh được nó thì hay biết mấy. Với uy lực của Chí Tôn Linh bảo bọn họ rất tự tin. Tuy nhiên việc này có mất đôi chút thời gian, nhưng trong lúc này một phân thời gian cũng khiến người ta có cảm giác như cả canh giờ.

Quái vật màu tím rít lên một tiếng, thân hình chuyển động xuất kích. Nó hóa thành một mũi tên lao vào pháp trận bao bọc tám người. Uỳnh một tiếng bóng tím và vòng sáng bảo vệ màu lam va chạm, đem cả trận pháp lẫn người bên trong rung lên kịch liệt. Chúng nhân mắt xanh hãi hùng, quả nếu để nó đánh thêm mấy cái chỉ sợ pháp trận này sẽ rách mất, dù sao công dụng chính của nó là tụ khí, ngăn cản hỏa lực chứ không phải là chống chịu công kích. Pháp trận mà bị thủng thì chẳng cần kẻ kia ra tay, bọn họ liền bị Vô Tướng Hỏa thiêu thành tro bụi rồi.

Không cam lòng chịu trận, bọn họ liên kết xuất ra một chiêu, đem lực lượng hùng hậu hướng tới quái vật màu tím. Quái vật kia cũng không tránh né, lấy chính thân mình đón đỡ. Lại khiến chúng nhân hít sâu một hơi, công kích của họ chỉ đánh văng hắn ra một khoảng, ánh sáng tím trên người vẫn đại thịnh không hề thương tổn. Phải biết hợp kích của tám Kim Tiên Đại Thành liên kết trong pháp trận đủ để đánh thương một Nguyên Tiên bình thường nếu không có thủ hộ đặc thù gì.

Con quái vật bị hất văng liền mau chóng phi thân trở lại, mấy người cũng xuất kích đón đỡ. Vừa hay họ kịp câu thông với Huyền Diệu Chung. Đem lục quang của nó mở rộng ra bao trọn lấy cả tám người.

Đầu hỏa linh vừa lao tới liền bị dội ngược lại như húc phải tường cao su. Chúng nhân thấy thế liền thả lỏng một hơi. Vừa rồi mấy phút đối với bọn họ quả thật là kinh khủng, cảm giác nếu chậm chân một tí liền bị hung thú nuốt mất. Giờ thì quái vật kia không thể làm gì được họ rồi.

Có người xúc động muốn thúc giục Huyền Diệu Chung đem vật kia đánh chết trả thù cho đồng môn. Nhưng Chí bảo này là vật có chủ, không để bọn hắn tùy tiện mà điều khiển được. Lúc này nó chỉ có thể bị động phòng bị. Ngay cả dịch chuyển quả chuông cũng là một điều khó khăn.

Yêu linh màu tím kia cũng không cam lòng bỏ cuộc. Nó lạnh lùng nhìn chúng nhân ở trong màn sáng màu xanh, cả người tử quang cực thịnh, nắm đấm màu tím đấm thẳng lên hào quang lục sắc. Tại vị trí va chạm lục quang liền bị pha sắc tím. Một vùng lục sắc chợt biến thành màu tím xanh. "Uông!" Huyền Diệu chung tự chủ vang lên một tiếng chuông ngân, đem hào quang của nó thu nhỏ lại. Tám người bên trong vội cũng thu hẹp lại, mồ hôi hột toát ra, thần thông bực nào có thể bức một chí tôn khí mạnh mẽ phải nhượng bộ.

Yêu Linh một kích thăm dò thấy hiệu quả liền mở miệng cười lớn, tiếng cười mang theo vô tận hung ý làm cho người nghe thấy phát run. Liền đó nó hai đầu nắm tay chập một, cả người lao vào quả chuông cự đại, đem kích thẳng lên bản thể của nó.

Bất ngờ xảy ra, quả chuông liền như vật sống, toàn thân rung lên ong ong, hào quang lục sắc thu lại, vụt cái hóa thành đạo cầu vồng xanh đâm thẳng vào tầng dung nham phía trên biến mất, bỏ lại mấy vị Tiên nhân ngẩn ngơ nhìn yêu linh màu tím đánh tới. Chúng nhân bị tình huống ngoài ý muốn liên tiếp làm hoảng sợ, họ vốn đã hao tổn rất nhiều linh lực trong năm qua, nên tinh thần vốn đã xuống rất nhiều, nhưng dù sao tu đến Kim Tiên qua vạn năm cũng không sống uổng, kề cận sinh tử liền có thể đưa ra ứng biến, đem toàn bộ công kích hướng đoàn ánh sáng tím kia đánh tới. Cục diện tám người đánh một bất quá không phải lúc nào số đông cũng thắng. Tám người bị oanh kích đánh cho bật ngửa. Mấy vị bị đẩy ra khỏi trận pháp, hào quang hộ thể xung quanh nhanh chóng thiêu rụi, thét thảm một tiếng bị thiêu đốt thành hư vô, không một khắc tri trì. Còn lại năm người trong vòng trận pháp, Tiên huyết trào dâng, ánh mắt cực độ sợ hãi nhìn kẻ kia.

O0o

Ánh sáng tím thu liễm lại vào bên trong lộ ra thân hình trần truồng của một nam tử. Người tưởng như đã chết, Lâm Vân Phong, dù lúc này thân hắn ngập trong Vô Tướng hỏa nhưng không hề có dấu hiệu ảnh hưởng gì. Hắn đưa mắt nhìn toàn thân một lượt (xem hàng còn không ấy mà). Bàn tay đưa lên trước ngực nắm chặt một cái hoàn toàn trống rỗng, con mắt tóe ra thần quang đáng sợ.

Đem thu lại một số đồ vật từ những kẻ vừa nãy, hắn lấy ra một bộ Tiên y khoác lên người, tất cả mọi đồ của hắn sớm đã bị hủy diệt trong Vô Tướng hỏa rồi. Thân hình hóa thành một đạo ánh sáng xuyên qua không gian rời đi.
Bình Luận (0)
Comment