Thất Giới Hậu Truyện

Chương 193

Thiên Lân cười cười, tiếp tục hỏi:

- Đến đây vì hiếu kỳ hay là còn có mục tiêu?

Lam Mẫu Đơn cười hỏi:

- Hiếu kỳ không tính là một loại mục tiêu sao?

Thiên Lân sửng mình, dường như không ngờ nàng ta hỏi như vậy, vẻ mặt xấu hổ nói:

- Điều này không nói rõ được, phải xem lý giải của các bên. Trước mắt cục thế Băng Nguyên hỗn loạn, ngươi tốt nhất là cẩn thận một chút.

Lam Mẫu Đơn than nhẹ:

- Lần đầu mới gặp, ngươi không sợ lòng tốt của mình được trả bằng tai nạn sao?

Thiên Lân mơ hồ nhìn nàng ta, lắc đầu nói:

- Điều này ta có nghĩ qua, nhưng ta thấy ngươi sẽ không làm vậy.

Lam Mẫu Đơn nhìn hắn, hơi có ý nhắc nhở nói:

- Người phụ nữ càng xinh đẹp càng khó tin, trời sinh bọn họ là người nói dối dễ dàng. Người có dục vọng mới có động lực, người phụ nữ có dục vọng là xinh đẹp nhất, đáng tiếc xinh đẹp không phải bất cứ người nào cũng có thể lấy được.

Lời nói kỳ quái dường như ẩn chứa một loại thâm ý nào đó.

Lam Mẫu Đơn sau khi nói xong lại cười thầm một tiếng, có mấy phần cay đắng, sau đó thân thể vỡ vụn hóa thành vô số điểm sáng nhỏ bé âm thầm biến mất trong mắt của Thiên Lân.

Vẻ mặt biến hẳn, Thiên Lân trước giờ luôn tự phụ sâu trong nội tâm, thế mà phải cảm thấy chấn động vô cùng vì phương thức rời đi của Lam Mẫu Đơn.

Hắn từ trước đến giờ chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe qua, thế gian không ngờ có pháp thuật thần bí như vậy, có thể không một chút dao động nào, nói đi là đi tùy ý.

Quanh đó, người áo đen và Hoàng Kiệt trước giờ vẫn luôn để ý động tĩnh của Thiên Lân cũng tỏ ra quái dị, rõ ràng bọn họ cũng ý thức gì đó nên cảnh giác rất sâu sắc với Lam Mẫu Đơn.

Điền Lỗi và Lục Mị Tà Âm giao chiến kịch liệt lại tỏ ra cô độc.

Hai người đều là cao thủ cảnh giới Quy Tiên, một chiêu một thức đều uy lực kinh người nhưng lại thiếu đi những chiêu hoa dạng rực rỡ, khiến người xem lại cảm thấy không kịch liệt bằng những người bình thường giao chiến.

Hơn nữa, với dạng cao thủ như bọn họ muốn phân thắng bại, ngoại trừ đi đến cùng cực, nếu không trong thời gian ngắn cũng rất khó mà phân cao thấp được.

Như vậy, giao chiến giằng co cứ mãi tiếp tục, người xem có vẻ tương đối bình tĩnh.

Công Dương Thiên Tung nhìn rất lâu, hơi cau mày nói:

- Cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp, chúng ta phải tính toán biện pháp khác.

Hàn Hạc trầm ngâm đáp:

- Có một số chuyện chỉ đành tận lực mà thôi, không nhất định được như ý hết. Hôm nay đến đây, chúng ta tuy nói đại biểu cho ba phái, thực thi thế mạnh mẽ xua đuổi địch nhân, nhưng kế hoạch không ngờ biến hóa rất nhanh, nhiều khi phải tùy cơ ứng biến. Một thương đó của Ngốc Thiên Ông thật ra tạo cho chúng ta khốn khổ rất nhiều, đây là chỗ giảo hoạt của lão.

Công Dương Thiên Tung hừ nhẹ nói:

- Cái tên Ngốc Ưng này âm hiểm độc ác, rõ ràng là muốn làm khó chúng ta, ta thấy có thể bắt hắn trước hết đã. Với tình hình ở đây hiện nay, những người này ai vì việc riêng của mình, đều mong nhờ vào sức mạnh của chúng ta để tạo sự đối lập. Vừa hay, chúng ta có thể nắm lấy loại tâm lý này của bọn họ, thực thi việc kích phá từng mục một, từng bước từng bước tiêu diệt bọn họ.

Hàn Hạc suy nghĩ một lúc, thấy phương pháp này có thể làm được, lập tức đồng ý nói:

- Có thể thử, bất quá mục tiêu không phải là Ngốc Thiên Ông mà là người áo đen kia.

Công Dương Thiên Tung không hiểu nói:

- Vì sao chọn lựa người này?

Hàn Hạc cười lạnh nói:

- Nghe nói truyền ngôn của Phi Long đỉnh là do người này tán phát. Chuyện này nếu như là thật, để hắn lại tất nhiên sẽ tạo sự chia rẻ, đối với chúng ta sau này vô cùng bất lợi. Bắt giặc phải bắt vua trước, tiêu diệt người này hơn hẳn việc tiêu diệt những người khác.

Công Dương Thiên Tung nghe vậy gật đầu, đồng ý nói:

- Mối họa như vậy đúng là phải sớm loại trừ. Nhưng người này khí tức quỷ bí, tu vi không phải chuyện đùa, không phải hạng dễ đối phó.

Hàn Hạc hiểu được ý của ông, mắt quét qua những người bên cạnh trầm ngâm nói:

- Muốn thu thập người này không phải một người có đủ sức làm được. Ta thấy chi bằng phái hai người ra tay, thiên tôn thấy được không?

Để ý ánh mắt của Hàn Hạc, Công Dương Thiên Tung nhanh chóng nhìn được Mạc Ngôn và Lộc Di Phong trong mắt của ông, biết ông dự tính phái hai người này ra tay, trong lòng hơi chần chừ một chút.

Công Dương Thiên Tung vốn muốn Phùng Vân và Tàn Hồn Vũ Sĩ Đông Quan Thành ra tay, nhưng hiện nay nếu như Hàn Hạc nhìn ra cao thủ môn hạ của mình, ông làm sao có thể hẹp hòi quá được.

- Vì suy nghĩ cho tương lai Băng Nguyên, ta không có bàn luận gì thêm.

Hàn Hạc cười cười, phất tay gọi Mạc Ngôn và Lộc Di Phong đến dặn dò:

- Phiền hai vị ra tay một chuyến, không biết hai vị có tình nguyện hay không.

Mạc Ngôn lạnh lẽo gật đầu ra vẻ đồng ý, Lộc Di Phong nói:

- Người Băng Nguyên tự nhiên phải ra sức cho Băng Nguyên.

Hàn Hạc nói:

- Được, vậy phiền hai vị bắt lấy người áo đen kia giúp.

Mạc Ngôn và Lộc Di Phong đồng thanh vâng lệnh, sau đó bắn mình ra ngoài, một trái một phái bắt chặt lấy người áo đen.

Phân công xong, Hàn Hạc gọi Phi Hiệp đến bên cạnh, nhỏ giọng nói:

- Nơi này cao thủ nhiều như mây, để đề phòng bất trắc, con mau chóng quay về Đằng Long cốc bẩm báo cốc chủ để người biết chuyện này.

Phi Hiệp trả lời:

- Sư thúc tổ yên tâm, con đảm bảo hoàn thành.

Nói rồi bắn mình bay thẳng vào tầng mây nhắm về hướng Đằng Long cốc.

Đưa mắt tiễn Phi Hiệp rồi, Hàn Hạc gọi Tuyết Xuân, bảo hắn và sư phụ Tiễn Vân Hạc mang Thiên Nộ và Cao Vân quay về cốc trước để tránh trói buộc ở chỗ này.

Nhìn hai người đột nhiên xông đến, người áo đen hai mắt khép hờ, cười âm hiểm nói:

- Bắt đầu tấn công từng mục, sách lược này quả thật rất cao minh. Đáng tiếc ngươi cho chỗ này ai cũng ngu ngốc cả sao, để cho các ngươi tùy ý thi triển quỷ kế, tiêu diệt từng người một.

Lộc Di Phong hừ lạnh nói:

- Ngươi nói câu này không phải muốn khiêu khích người khác ra tay để bảo vệ bản thân mình sao. Nhưng ngươi quả thật cho là những người quanh đây ai cũng đều hy vọng ngươi còn sống chăng? Con người có tính tự lợi ích kỷ, bọn họ đến đây đều vì mục đích riêng của mình, thiếu đi một đối thủ thì thêm một phần cơ hội, ai tình nguyện mạo hiểm cho một người không có liên quan gì như ngươi đây.

Người áo đen vẻ mặt âm trầm, hiểm độc nói:

- Không ngờ miệng lưỡi ngươi quả thật sắc bén. Nhưng môi hở răng lạnh, những người này đều độc lai độc vãng, nếu như không liên hợp lại làm sao địch được ba phái Băng Nguyên các ngươi. Một khi những người ở đây có hơn nửa đã chết trong tay các ngươi, đến lúc đó những người còn lại cho dù có lòng liên thủ cũng đã quá trễ rồi.

Mạc Ngôn lạnh lùng nói:

- Cướp đoạt vật gì cũng không nhất định phải liều mạng. Bọn họ tới có nhu cầu riêng, không phải đến làm địch của Băng Nguyên. Vật không lấy được có thể bỏ đi, tạo thêm cường địch hoàn toàn không phải hành động sáng suốt.

Bốn phía, mọi người có kế hoạch riêng âm thầm không nói, rõ ràng đều thừa nhận câu nói của Mạc Ngôn, ai cũng không tình nguyện nhúng tay vào chuyện này.

Tuy bọn họ cũng biết đúng là lời nói của người áo đen là có lý, nhưng người nào cũng đều có lòng hy vọng may mắn, luôn cho rằng mình là người tương đối may mắn, trừ phi vạn bất đắc dĩ còn không sẽ không mạo hiểm hành sự.

Như vậy, trong lòng đã cho như thế, mọi người đều chỉ muốn ngồi yên xem kịch, tự mình làm người bàng quan mà thôi.

Trầm ngâm một lúc, người áo đen thấy không có người lên tiếng, trong lòng không khỏi mắng thầm: “Một lũ ngu xuẩn, quả thật đáng ghê tởm!”

Sau khi nổi giận, người áo đen bắt đầu suy nghĩ đối sách phải ứng phó thế nào.

Nhưng Lộc Di Phong và Mạc Ngôn đều là người thông minh, vừa thấy vẻ mặt của hắn liền biết hắn đang mưu tính đối sách, lập tức hai người không nói thêm gì cả, phát động công kích trực tiếp ngay.

Đều là người của Ly Hận thiên cung, Mạc Ngôn và Lộc Di Phong hiểu rõ thực lực của nhau, phối hợp ăn ý, một người thi triển kiếm quyết, một người thi triển pháp quyết hình thành một chuỗi thế công tổng hợp, uy lực kinh người.

Gầm giận một tiếng, người áo đen lạnh lùng tàn khốc nói:

- Hai ngưoi quả thật muốn tìm chết?

Nghiêng mình chuyển động, thân pháp của người áo đen nhanh vô cùng, ảo ảnh lưu lại hệt như thật khiến người ta khó mà có thể nhìn rõ được.

Mạc Ngôn lạnh lẽo nói:

- Ba phái Băng Nguyên, nói ra làm liền. Nếu muốn bắt ngươi thì không thể để cho ngươi làm càn được.

Hai tay đẩy ra trước, ánh trắng hiện ra, khí cực lạnh theo sự thúc động của Mạc Ngôn hóa thành hai cột băng đi đến nơi nào tuyết bay rơi rụng, không khí ngưng đọng, hình thành một tầng kết giới băng xông thẳng đến người áo đen.

Lộc Di Phong chợt ẩn chợt hiện, trường kiếm trong tay ánh lạnh như điện, trong lúc múa lên làn băng tản ra khắp nơi hệt như bầu trời đầy sao rộng khắp bốn phía. Tất cả theo sự khống chế của ông mà thu nhỏ lại vào giữa nhanh chóng.

Ở trong tình cảnh nguy hiểm, người áo đen ánh mắt lạnh lùng âm hiểm, khi làn kiếm và làn băng đến gần, thân thể hắn đột nhiên thu thành một đoàn, sau đó mới chuyển động rất nhanh, hình thành một quả cầu ánh sáng đen ngòm, hơn nữa còn nhanh chóng bành trướng.

Đối với người áo đen, hắn làm vậy vì đơn giản là muốn nhờ sức xoay tròn để tạo nên kình khí khuếch tán, từ đó đạt được hiệu quả phòng ngự, dùng để hóa giải nguy cơ bên ngoài.

Nhưng thế sự khác biệt, có thể thành công hay không hoàn toàn không do hắn quyết định.

Vừa mới giao tranh, sức mạnh ba người đã va chạm vào nhau.

Mạc Ngôn và Lộc Di Phong liên thủ ép sát, hai người thuộc tính giống nhau, đều dùng khí hàn băng làm căn bản để tạo nên các loại hình thức, biểu hiện được uy lực bất phàm.

Người áo đen lai lịch thần bí, một thân pháp quyết âm hiểm quỷ dị ẩn chứa khí tà sát cực âm, về phương diện công kích hay phòng ngự đều có ưu thế người thường không cách gì so được.

Giờ phút này, quả cầu ánh đen quanh người áo đen va chạm với cột băng và làn kiếm hoàn toàn không phát nổ, ngược lại còn dễ dàng nuốt lấy hai luồng sức mạnh này, dùng phương thức người thường không biết thế nào để chuyển hóa thành sức mạnh của bản thân, gia tăng tốc độ khuếch tán và uy lực của quả cầu ánh sáng.

La lên một tiếng thất thanh, Lộc Di Phong nhắc nhở:

- Cẩn thận, tên này rất tà đạo.

Mạc Ngôn trả lời:

- Ta đã biết rồi, trưởng lão hãy lùi lại trước đi, ta thử xem thật ra hắn có được bản lĩnh lớn đến thế nào.

Câu này còn vang bên tai, Mạc Ngôn đã thi triển Ly Mộng thân pháp, cả người chớp mắt đã hóa thành mười hai ảo ảnh phân bố bên ngoài quả cầu ánh đen, một phân thanh có ánh trắng lấp lánh, tất cả có khí tức liên kết với nhau, hình thành một quả cầu ánh trắng tương đối lớn đang nhanh chóng thu nhỏ vào trong.

Quả cầu ánh đen và ánh trắng to nhỏ rõ ràng.

Hai quả cầu một khuếch tán một thu nhỏ, hai luồng sức mạnh khó mà tránh né được, chỉ trong sát na liền va chạm vào nhau.

Thời khắc đó, chỉ thấy ánh trắng đen đan xen vặn vẹo, điểm giao nhau hoa lửa tung tóe hệt như có con rắn lửa đang tung tăng trên bề mặt quả cầu ánh sáng, sinh động đập thẳng vào mắt khiến người kinh hãi.

Đối kháng kéo dài gần như chỉ trong giây lát, ánh đen nhanh chóng hấp thu được ánh trắng, lập tức phá vỡ được kết giới trói buộc do Mạc Ngôn phát ra.

Lúc này, Mạc Ngôn rên lên một tiếng, ảo ảnh đầy trời biến mất để lộ thân thể ông đang rơi xuống cùng với máu tươi như mưa.

Lộc Di Phong quát to một tiếng bay vọt lên cao, trường kiếm giơ cao hội tụ sức mạnh toàn thân, chỉ chớp mắt đã bộc phát mười tầng chân nguyên, phát xuất một kiếm chói lòa chém thẳng xuống quả cầu ánh đen đang khuếch tán kia.

Một kiếm đó uy lực kinh người, khi ra khỏi tay làn kiếm như ngọc chỉ dài vài thước, nhưng khi chém xuống lại to lên đến hai mươi trượng, giống như một thanh kiếm băng khổng lồ ẩn chứa sát khí đầy lòng của Lộc Di Phong.

Bình Luận (0)
Comment