Thất Giới Hậu Truyện

Chương 302

Sau đó, trên một cùng bờ hồ cách Thiên Lân và Tân Nguyệt chừng vài trăm trượng, một bóng sáng đột nhiên xuất hiện khiến hai người chú ý.

- Chính là Thiên Tàm, hắn không phải chạy đến Đằng Long cốc gây chuyện náo loạn rồi chăng? Sao lại xuất hiện ở nơi này?

Kinh ngạc nhìn người đến, Tân Nguyệt khe khẽ nói.

Thiên Lân cau mày nói:

- Phỏng chừng hắn chạy thoát được, chúng ta bây giờ hãy qua đó hỏi cho biết.

Lóe lên xông đến, Thiên Lân xuyên qua không gian vài trăm trượng xuất hiện trên không Thiên Tàm, phát hiện vẻ mặt Thiên Tàm đang nặng nề nhìn xuống mặt hồ.

Vì thế, Thiên Lân hiểu ra, gọi:

- Thiên Tàm, tin tức ngươi linh thông à. Hồ này vừa mới xuất hiện không lâu ngươi đã đến kịp rồi.

Không để ý đến câu hỏi của Thiên Lân, Thiên Tàm yên lặng nhìn mặt hồ, trong mắt ánh đen lóe lên, y đang toàn lực thăm dò.

Tân Nguyệt đến bên Thiên Lân, thấy Thiên Tàm không thèm hỏi đến, không khỏi hừ khẽ nói:

- Thiên Tàm, ngươi trước đây xâm nhập Đằng Long cốc, lúc này còn dám xuất hiện ở nơi này, ngươi quả thật cho là chúng ta không có biện pháp bắt ngươi chăng?

Ánh mắt bất động, Thiên Tàm không vui vẻ nói:

- Chớ có ngắt lời, ta giờ không có lòng so đo với các ngươi. Đợi sau này rảnh rỗi, chúng ta mới từ từ nói đến chuyện khác.

Thiên Lân ánh mắt đảo tròn, thử dò xét:

- Ngươi cảm ứng được tình hình bên dưới đáy hồ?

Thiên Tàm tùy tiện trả lời:

- Ngươi cho vậy sao?

Thiên Lân ánh mắt nhướng lên, cười lạnh nói:

- Khó nói lắm. Với năng lực của ngươi, không thấy có chỗ nào cao minh để làm.

Thiên Tàm hừ giọng nói:

- Muốn thử thăm dò ta, ngươi cho là ta nghe không hiểu được chăng?

Thiên Lân nói:

- Ngươi nghe ra thì làm sao? Ngươi có thể nói rõ vật ở dưới đáy hồ là vật gì chăng?

Thiên Tàm hừ giọng nói:

- Ta tự nhiên biết, nếu không ta chạy đến làm gì?

Thiên Lân phản bác lại:

- Ta thấy ngươi trong lòng không nắm chắc mới chạy đến đây truy xét rõ ràng. Nếu ngươi thật sự biết hết mọi chuyện, hà tất vẻ mặt lo lắng như vậy, đứng ở đó không dời mắt để truy xét tình hình?

Thiên Tàm quay đầu trừng Thiên Lân, không vui nói:

- Ngươi nói tới nói lui, đơn giản là muốn biết vật dưới đáy hồ là cái gì, ta có thể cho ngươi biết nhưng có một điều kiện.

Thiên Lân trầm ngâm một lúc, không lập tức trả lời.

Tân Nguyệt lạnh lẽo nói:

- Thiên Tàm, chớ có làm trò lung tung, ngươi không có tư cách nói điều kiện.

Thiên Tàm giận dữ bật cười nói:

- Không có tư cách?

Tân Nguyệt lạnh lùng nói:

- Không sai, với lập trường giữa chúng ta hiện nay, ngươi nói cũng chỉ uổng phí. Vừa rồi ngươi đến Đằng Long cốc gây sự, chuyện này ta đang chuẩn bị truy hỏi. Ngoài ra, một năm trước chính ta đã thả ngươi ra, ta đáp ứng với sư tổ phải thân chinh bắt ngươi lại. Bây giờ ngươi còn cái gì nữa mà nói, tiếp chiêu đi.

Vang lên một tiếng, trường kiếm ra khỏi vỏ, Tân Nguyệt toàn thân toát ra sát khí sắc bén, ánh mắt bất động nhìn Thiên Tàm chằm chằm, bắt đầu thu thế chuẩn bị.

Thiên Lân thấy vậy, vẻ mặt bình thản, cũng không nhúng miệng vào phản đối, khóe miệng lại nở nụ cười mỉm.

Thiên Tàm thấy vậy, hừ giọng nói:

- Nha đầu thúi, với chút bản lĩnh của ngươi còn dám gây phiền cho ta, ngươi sống không thấy phiền sao?

Tân Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc, nghe vậy hoàn toàn không trả lời, trường kiếm trong tay thuận thế chém ra, một chuỗi làn kiếm liên tiếp nối liền với nhau, hình thành kiếm khí đỏ rực chói chang giữa không trung, chém thẳng xuống đầu của Thiên Tàm.

Vẻ mặt hơi giận, Thiên Tàm quát lên:

- Không cho ngươi một chút kinh nghiệm, ngươi thật cho là ta sợ ngươi rồi.

Còn đang nói, trong mắt Thiên Tàm ánh đen lấp lánh, một luồng tinh thần dị lực chớp mắt đã phát ra bắn thẳng vào trong đại não của Tân Nguyệt.

Thiên Lân thấy vậy khóe miệng hơi động, trong thời gian một ý niệm cũng phát xuất một luồng tinh thần dị lực vừa hay ngăn cản một chiêu của Thiên Tàm giữa đường.

Như vậy, Tân Nguyệt không biết chút gì, nhưng một kiếm nàng múa lên lại ép thẳng đến đỉnh đầu của Thiên Tàm.

Trừng Thiên Lân một cái, Thiên Tàm không kịp nói gì, tay phải đánh lên không trung một chưởng, phát ra một luồng chưởng lực đen ngòm đón lấy một kiếm của Tân Nguyệt, ý đồ hóa giải thế công của Tân Nguyệt.

Nhưng có điều khiến Thiên Tàm bất ngờ, công kích của Tân Nguyệt bề ngoài nhìn rất phổ thông bình thường, nhưng sau khi thật sự tiếp xúc rồi mới biết, kiếm khí của nàng rất kỳ quái, có một loại huyền diệu không nói ra được, có thể dễ dàng chém nát mọi phòng ngự, khiến người giao chiến rất bất ngờ.

Một tiếng thánh thót vang lên, chưởng lực đen ngòm của Thiên Tàm bị kiếm khí chém nát. Một kiếm đó của Tân Nguyệt thuận thế chém xuống, chớp mắt đã đến trước mặt của Thiên Tàm.

Thất thanh la lên một tiếng, Thiên Tàm dời ngang vài thước, huyền diệu né tránh được, mặt đất còn lưu lại một vết kiếm dài vài trượng cho thấy một kiếm kia huyền ảo thế nào.

Một kiếm đắc thủ, Tân Nguyệt lập tức biến chiêu, một chuỗi công kích mới lại tiếp tục đến, tiếp tục nhằm thẳng vào người của Thiên Tàm.

Cảm thấy Tân Nguyệt không tha cho mình, Thiên Tàm tức giận quát lên:

- Đủ rồi. Ta giờ đây không có tâm tình động thủ với ngươi, muốn biết vật dưới đáy hồ là gì thì để ta nói cho hai ngươi biết là được.

Thiên Lân nghe vậy bật cười, dời đến bên cạnh Tân Nguyệt ngăn cản công kích của nàng, nói với Thiên Tàm:

- Nếu ngươi đã nói như vậy, thế thì hãy nói chuyện chính sự trước đã, thù oán riêng tư sau này mới nói.

Tân Nguyệt ngoài miệng hừ khẽ một tiếng, trong lòng lại cảm thấy đồng ý với cách làm của Thiên Lân.

Thiên Tàm biết hai người làm bộ làm tịch, cũng không có lòng phá bỏ, ánh mắt nặng nề nhìn mặt hồ, giọng hơi trầm trọng nói:

- Hồ này hình thành do bởi một con thú khổng lồ, nó trước giờ ngủ yên ở Băng Nguyên, một giấc ngủ đông đến vài ngàn năm. Hiện nay, nó bắt đầu tỉnh lại, xoay người một thoáng đã tạo nên một loạt biến hóa.

Thiên Lân vẻ mặt đầy kinh ngạc, nghi hoặc nói:

- Con thú khổng lồ? Lớn đến bao nhiêu?

Thiên Tàm lạnh lẽo nói:

- Một năm trước ngươi đã thấy được con chim ưng khổng lồ Thiên Dực lớn đến thế nào?

Thiên Lân sửng người, sau đó chợt hiểu, hỏi tiếp:

- Con thú kỳ lạ khổng lồ như vậy, thật ra nó là thứ gì, vì sao lại ngủ say dưới Băng Nguyên, lại vì sao đột nhiên tỉnh lại?

Thiên Tàm hừ giọng nói:

- Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây?

Tân Nguyệt châm chọc:

- Ngươi không phải cái gì cũng biết cả sao?

Thiên Tàm trừng hai người một cái, hơi tức giận nói:

- Ta từ lúc sinh ra tới giờ chưa quá hai ngàn năm, con thú này đã tồn tại vài ngàn năm trước, ta làm sao biết được? Ta có thể cảm ứng được khí tức của nó là do đặc tính của tộc Thiên Tàm, ta hoàn toàn chưa từng thấy qua nó.

Hiểu được nguyên do bên trong, Thiên Lân hỏi:

- Thiên Tàm, ngươi thấy con thú khổng lồ này lúc này đã tỉnh là do trùng hợp hay là một loại dự báo nào? Một khi nó từ dưới đất xuất hiện sẽ ảnh hưởng to nhỏ thế nào đến Băng Nguyên?

Thiên Tàm trầm ngâm một lúc, lắc đầu nói:

- Ta cũng nói không chính xác được, dù sao cũng không phải là chuyện gì tốt.

Tân Nguyệt chất vấn:

- Theo như ngươi nói, ngươi cũng có phần sợ nó?

Thiên Tàm lạnh nhạt nói:

- Nói bậy, ta chỉ không muốn phiền phức, hoàn toàn không sợ nó.

Tân Nguyệt hừ giọng nói:

- Nếu không sợ, sao lại tìm phiền toái?

Thiên Lân hừ giọng nói:

- Ngươi cũng không nói thực, khó mà nói chuyện với ngươi được.

Tân Nguyệt châm chọc:

- Ta thấy ngươi không phải không muốn nói, mà không dám nói.

Thiên Tàm hơi tức giận, bản tính hắn tuy âm hiểm nhưng cũng chịu không ít lần châm chọc khiêu khích của Tân Nguyệt, lập tức quát lên:

- Câm miệng. Ngươi ghét cái gì? Thế gian vạn vật mỗi thứ có sở trường, loại khác nhau có đặc tính và sở trường khác nhau. Vào thời thượng cổ, vạn thú tranh hùng, có con hình dạng to lớn khổng lồ, thiện nghệ dùng sức công kích. Có con trời sinh có cánh, có thể bay đến mây cao. Có con sống được dưới nước, lại ẩn chứa kịch độc. Còn có một số loại đặc biệt, bọn chúng đều có một số tuyệt kỹ đặc biệt độc đáo, hoặc to hoặc nhỏ, hoặc dài hoặc ngắn, tuy mỗi cái có khác biệt, nhưng trong điều kiện nhất định lại có thể phát huy uy lực kinh người.

Tân Nguyệt hừ giọng nói:

- Thế thì sao?

Thiên Tàm giận dữ nói:

- Điều này cho thấy ta và con thú khổng lồ kia có đặc điểm khác nhau, hình dạng ta tuy không to lớn như nó, nhưng ta hoàn toàn không phải thấy nó là sợ.

Tân Nguyệt lạnh lùng nói:

- Khó nói lắm, điều đó phải so tài qua mới biết được.

Thiên Tàm tức giận, đang muốn phát ra, Thiên Lân lập tức mở miệng nói:

- Lúc này tranh luận chuyện đó dường như còn sớm quá, chúng ta chi bằng nói sang chuyện khác.

Thiên Tàm tức tối nói:

- Không có gì hay để nói, hiện nay các ngươi tốt nhất đừng chọc đến ta, nếu không đừng trách ta trở mặt không nhìn người.

Tân Nguyệt hừ giọng nói:

- Nếu không còn điều gì để nói, thế thì hãy nói đến thù oán riêng tư.

Trường kiếm giương lên, kiếm khí dày đặc, khí thế sắc bén chớp mắt tái hiện bao trùm lên phương viên vài trăm trượng quanh đó.

Thiên Lân thấy vậy, mở miệng nói:

- Tân Nguyệt, tạm thời không gấp, đợi ta …

Thanh âm chợt dừng lại, Thiên Lân đột nhiên ngửng đầu nhìn lên trên không, liền thấy một vầng mây xanh không biết vì sao đã xuất hiện, đang yên lặng bất động lơ lửng ở nơi đó.

Phát hiện sự khác thường của Thiên Lân, Tân Nguyệt và Thiên Tàm đều nhìn theo hắn, hai người lập tức cũng phát hiện tình trạng đó.

Lúc này, Thiên Tàm kinh hãi la lên một tiếng, hơi có phần kinh ngạc.

Tân Nguyệt hơi biến sắc, vọt miệng nói:

- Chính là Xà …

Thiên Lân không đợi Tân Nguyệt nói dứt, liền cắt ngang lời nói của nàng, lớn tiếng nói:

- Té ra là Thanh Ảnh Huyền Tôn giá lâm, quả thật thất lễ không nghênh đón từ xa.

Nhẹ nhàng hạ xuống, Thanh Ảnh Huyền Tôn dẫn theo hai tỳ nữ đến gần Thiên Lân, điềm nhiên nói:

- Nội trong một ngày hai lần gặp gỡ cũng tính là có vài phần duyên phận.

Thiên Lân cười ha hả nói:

- Đúng thế, Huyền Tôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, có thể nhanh chóng gặp được Huyền Tôn, ta cũng thấy rất là bất ngờ.

Còn đang nói, Thiên Lân kéo tay Tân Nguyệt, có ý bảo nàng không thể vọng động được.

Huyền Tôn nhìn Tân Nguyệt một lúc, hơi kinh ngạc nói:

- Quả thật không tồi, tuổi đó đã bước qua cảnh giới Bất Diệt, bắt đầu tiến vào sơ kỳ của Quy Tiên, xem ra ngươi cũng rất may mắn.

Tân Nguyệt lạnh lùng nói:

- Lại để bị chê cười.

Thanh Ảnh Huyền Tôn hoàn toàn không tức giận, vẻ mặt bình thản nói:

- Hơi có chút tự phụ, bất quá còn phải nỗ lực.

Thiên Lân chuyển sang chuyện khác nói:

- Huyền Tôn đến đây, có phải vì con thú khổng lồ dưới đáy hồ không?

Thanh Ảnh Huyền Tôn liếc Thiên Lân, sau đó liếc Thiên Tàm, rồi mới đưa mắt nhìn mặt hồ, vẻ mặt quái dị nói:

- Con thú này ngủ say đã nhiều năm, hôm nay đột nhiên tỉnh lại, chuyện này hoàn toàn không phải ngẫu nhiên.

Thiên Lân thử thăm dò hỏi:

- Huyền Tôn dường như hiểu rất rõ tình trạng của con thú dưới đáy hồ.

Bình Luận (0)
Comment