Thất Giới Hậu Truyện

Chương 4

Buông tay ra, Thiên Lân rơi xuống đất liền xoay chuyển một vòng giữa không trung, chớp mắt đã xoay tròn được vài trăm vòng, tốc độ rất nhanh quả thực khiến người khác phải lác mắt.

- Mẹ, người xem con luyện được Huyền Không Phiên như thế nào nè.

Điệp Mộng hơi cười, miệng lại nói:

- Miễn cưỡng xem được, đợi khi nào con có thể một hơi xoay tròn ba ngàn vòng, lúc đó mới tạm tính được.

Bóng sáng dừng lại, Thiên Lân lập tức ngừng xoay, nhìn Điệp Mộng nói:

- Mẹ, trước đây người nói một ngàn hai trăm vòng cũng coi như thành công hoàn toàn, sau bây giờ lại chuyển thành ba ngàn vòng vậy.

Điệp Mộng nhịn cười, nghiêm túc nói:

- Bởi vì mẹ đột nhiên phát hiện con của mẹ thiên phú tuyệt vời, một ngàn hai trăm vòng quá dễ dàng, ba ngàn vòng cũng có thể dễ dàng vượt qua được.

Thiên Lân khuôn mặt nhỏ nhắn hơi cau mày, nhẹ giọng hỏi:

- Mẹ, người không cố ý phạt con đó chứ?

Điệp Mộng cười đáp:

- Lân nhi thông minh như vậy, mẹ làm sao nỡ lòng phạt con đây?

Thiên Lân nghi ngờ nói:

- Phải vậy chăng? Con sao có cảm giác bị lừa rất rõ ràng.

Điệp Mộng trừng nó một cái, sau đó kéo tay nó, vừa đi vào trong động, vừa nói:

- Con à, thông minh quá rồi, cả ngày cứ lo làm sao trêu chọc người khác, cũng không biết được lại giấu dốt.

Bật cười hềnh hệch, Thiên Lân nói:

- Không phải không biết, chỉ có điều đi mãi theo bọn Lâm Phàm, Linh Hoa, che giấu hay không che giấu thì bọn chúng căn bản đều không phát hiện được.

Còn đang nói, hai người đã đến một ngã rẻ.

Điệp Mộng kéo Thiên Lân đi về phía trái, không bao lâu đã đến một cái động lớn rộng rãi, bên trong có một cái giường đá và một số đồ dùng sinh hoạt đơn giản được sắp xếp tương đối chỉnh tề.

Trên đỉnh động có khảm một hạt minh châu đường kính một tấc, phát ra ánh sáng êm ái chiếu rọi bốn vách tường. Đây chính là nơi cư ngụ của Thiên Lân.

Ngồi lên giường đá, Điệp Mộng buông tay con ra, điềm nhiên nói:

- Con nói đi, hôm nay có trải qua chuyện gì đặc sắc vậy?

Thiên Lân bật cười sáng sủa, thuật qua một lượt đơn giản, cuối cùng nói:

- Sáng sớm mau, con sẽ đi nhìn Ngưng Tuyết động phủ, xem thử bên trong có ẩn chứa bí mật gì đây.

Điệp Mộng cau đôi mày đẹp, nhẹ giọng nói:

- Lân nhi, con không lo Đinh Vân Nham sẽ đi hỏi sư phụ của hắn sao?

Thiên Lân mỉm cười:

- Ông ta vốn không ngu dốt, cho dù có hoài nghi cũng không dám hỏi.

Điệp Mộng tán thành:

- Góc nhìn của con không sai, nhưng con phải nhớ kỹ, tính người biến đổi, không thể lâu dài được.

Thiên Lân cười nói:

- Mẹ yên tâm, mỗi một lời người dạy, Lân nhi đều ghi nhớ trong lòng.

Điệp Mộng cười nói:

- Nhớ được là tốt rồi, mẹ cũng suy nghĩ cho con mà thôi. Hiện nay tuổi con còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều không biết rõ ràng. Đợi tương lai sau này con lớn rồi, con sẽ biết khổ tâm của mẹ.

Thiên Lân mất đi nụ cười, gật đầu vẻ biết chuyện nói:

- Mẹ, đối với kỳ vọng về Lân nhi, trong lòng Lân nhi hiểu rõ, con nhất định sẽ không để mẹ phải thất vọng.

Điệp Mộng vui mừng nói:

- Con nói được vậy, mẹ đã cảm thấy đủ rồi. Bây giờ chúng ta còn phải nói đến chuyện của Đằng Long cốc.

Thiên Lân hơi sửng sốt, nghi hoặc nói:

- Chuyện Đằng Long cốc? Nơi này có gì đáng để nói đâu. Lẽ nào mẹ biết được bí mật ẩn chứa trong chín đại động phủ?

Điệp Mộng lắc đầu đáp:

- Những chuyện đó mẹ không hề biết, mẹ chỉ biết được, Đằng Long cốc được xưng tụng là thủ lãnh trong Băng Nguyên tam kỳ, có lịch sử vài ngàn năm, lưu truyền không ít truyền thuyết.

Thiên Lân nói:

- Chuyện này Lân nhi biết, nhưng vậy thì như thế nào?

Điệp Mộng nhỏ nhẹ nói:

- Trước đây tuổi con còn nhỏ, có một số câu mẹ không tiện nói với con. Bây giờ con đã sáu tuổi rồi, biết được nhiều thứ hơn những đứa trẻ còn chưa biết đạo lý khác, cũng đến lúc nói chuyện với con rõ ràng.

Thiên Lân nghe vậy, hiếu kỳ hỏi:

- Mẹ muốn nói chuyện gì với Lân nhi, có phải liên quan đến sự tích huy hoàng của người và cha con ngày trước không?

Điệp Mộng lườm nó một cái, sau đó dời mắt đi, hơi u oán nhìn lên vách đá, vẻ mặt rất là phức tạp.

Thiên Lân phát hiện được vẻ khác thường của nàng, nhẹ giọng hỏi:

- Mẹ, người sao vậy, có phải đang nhớ đến cha con hay không?

Điệp Mộng thân thể run lên, trong lòng tự hỏi: “Ta đang nhớ đến hắn chăng?”

Không hề đáp lại, có lẽ nàng cũng không biết được.

Bỏ đi ý nghĩ lộn xộn, Điệp Mộng nhẹ giọng nói:

- Đừng suy tưởng lung tung, cha con mới ra khỏi cửa không lâu, chuyện mẹ muốn nói với con không phải về ông ấy.

Thiên Lân hơi thất vọng, tâm tình sa sút nói:

- Con còn cho là mẹ muốn cho con biết, chuyện ngày trước của hai người.

Điệp Mộng nhìn nó, cau mày nói:

- Con vì sao lại nghĩ như vậy?

Thiên Lân nhỏ giọng nói:

- Mỗi lần chơi chung với mấy đứa Linh Hoa, nghe tụi nó nói cha mẹ chúng nó đã từng thế này thế kia, con liền cảm thấy khó chịu, bởi vì con không biết ngày trước cha mẹ đã trải qua những gì, vì thế con cứ muốn hỏi cho rõ.

Vuốt nhẹ mái tóc con, Điệp Mộng êm ái nói:

- Không cần phải khó chịu, cũng không cần phải hâm mộ bọn chúng. Chuyện xưa giữa cha và mẹ, đợi khi con lớn rồi, mẹ sẽ cho con biết được. Bây giờ, chuyện con phải làm là chăm chú tu luyện pháp quyết chúng ta đã truyền thụ cho con, hơn nữa không được thi triển trước mặt người nào, không được truyền thụ cho người khác, cho đến khi pháp quyết của con thành công hoàn toàn mới có thể bỏ đi cấm kỵ này.

Thiên Lân không hiểu rõ lắm, hỏi lại:

- Vì sao phải giấu đi, vì sao phải đợi sau khi thành công rồi mới có thể tỏ lộ vậy?

Điệp Mộng trả lời:

- Đó là suy nghĩ cho sự an toàn của con, không muốn con bộc lộ tài năng, khiến người khác đố kỵ. Hơn nữa, người tu đạo đại trí giả ngu, ẩn giấu bản lĩnh của bản thân, như vậy có thể giúp con hóa giải rất nhiều nguy cơ vào lúc tất yếu.

Hiểu rõ đạo lý bên trong rồi, Thiên Lân cười nói:

- Mẹ yên tâm, sau này Lân nhi sẽ nghe lời mẹ, không làm dáng trước mặt bọn Linh Hoa để tranh hơn thua nữa.

Điệp Mộng điềm nhiên đáp:

- Nói không là không được, con phải làm được thì mẹ mới yên tâm. Hơn nữa, con phải đáp ứng mẹ một chuyện, nếu chưa có sự đồng ý của mẹ, bất cứ người nào muốn thu con làm đồ đệ, con không được đồng ý.

Thiên Lân hỏi:

- Đằng Long cốc chủ cũng không được?

Điệp Mộng giọng quả quyết nói:

- Không được!

Thiên Lân nói:

- Được, Lân nhi biết rồi, mẹ yên tâm.

Thôi đi vẻ nghiêm túc, Điệp Mộng từ ái nói:

- Không cần phải truy vấn nguyên nhân bên trong, tương lai khi con lớn rồi liền sẽ biết được dụng ý của mẹ.

Thiên Lân gật đầu đáp:

- Được, Lân nhi không hỏi nữa, nhưng Lân nhi rất muốn biết, sau này con còn có phải đi Đằng Long cốc, có phải học tuyệt kỹ của Đằng Long cốc không?

Điệp Mộng điềm nhiên cười nói:

- Con muốn đi thì đi, mọi thứ đều tùy vào duyên, không nên cố gắng cưỡng cầu. Ngày trước mẹ bảo con đi, một là đến đó người nhiều, con có thể tìm được bạn nhỏ chơi chung, tránh được việc quá cô độc. Hai là hy vọng con học được một chút tuyệt kỹ ở đó, để che dấu pháp quyết mẹ truyền cho con, ẩn đi để bảo vệ bản thân rất tốt.

Hiểu được thâm ý của mẹ, Thiên Lân nói:

- Mẹ yên tâm, chỉ cần có cơ hội, Lân nhi sẽ học tập nhiều. Nếu như đối phương muốn con bái sư rồi mới truyền tuyệt kỹ cho con, Lân nhi sẽ không học.

Cười điềm đạm thanh nhã, Điệp Mộng ánh mắt toát ra khí thánh khiết, êm ái nhẹ nhàng nói:

- Con mẹ hiểu được những chuyện này, người làm mẹ này cũng yên tâm. Được rồi, con hãy nghỉ ngơi trước một lúc, lát nữa mẹ làm xong cơm tới rồi sẽ gọi con.

Dứt lời đứng lên nhẹ nhàng lướt đi.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sáng sớm, ngày vừa mới bừng sáng, Thiên Lân đã thức dậy, một mình rời khỏi động, đương đầu với gió mạnh bay thẳng lên đỉnh núi Thiên Nữ trong gió tuyết giá lạnh.

Bắt đầu từ nhỏ, Thiên Lân đã được Điệp Mộng đốc thúc, mỗi ngày không hề gián đoạn đi lên đỉnh ngọn Thiên Nữ, cảm nhận khí lạnh lẽo đáng sợ nhất trong thế giới Băng Nguyên thần kỳ nhất.

Khi mới bắt đầu, Thiên Lân còn chưa cách gì thích ứng được, Điệp Mộng phải dùng chân nguyên để hộ thể cho Thiên Lân.

Nhưng khi Thiên Lân được ba tuổi, Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể nó đã có cơ sở nhất định, dần dần thích ứng được với sự xâm nhập của khí cực lạnh trên ngọn Thiên Nữ, đủ sức một mình đi được, mà lại không hề phí chút sức lực.

Hiện nay, Thiên Lân sớm đã không để cái lạnh xâm nhập, không những Hạo Nhiên chính khí tiến triển thần tốc, còn tự mình lĩnh ngộ được pháp quyết Huyền Băng dù không được dạy.

Điểm này nói ra khiến người ta khó mà tin được, một đứa trẻ chỉ chừng vài tuổi, lại có thể không thầy mà tự hiểu được. Điều này quả thật quá sức huyền hoặc.

Nhưng, khi phân tích cẩn thận, những chuyện này hoàn toàn không phải thần kỳ, Thiên Lân có được thành tựu như vậy, một là vì thiên phú hơn người, hai là nhờ mối quan hệ với Điệp Mộng.

Làm thân mẫu của Thiên Lân, Điệp Mộng từ nhỏ đã huấn luyện nghiêm khắc, chuyện này vượt quá khả năng lý giải của người thường.

Điều này khiến cho Thiên Lân từ lúc nhận biết sự vật, vừa tiếp xúc với thiên nhiên, bản thân hiểu được mọi thứ của thế giới Băng Nguyên.

Như vậy, là một sinh vật, khi nhu cầu muốn sống thúc giục, Thiên Lân liền chủ động thích ứng được hoàn cảnh.

Đến lúc này, Điệp Mộng thêm chút chỉ dẫn, Thiên Lân liền rất dễ dàng hiểu biết, từ đó lĩnh ngộ được pháp quyết Huyền Băng.

Hơn nữa, Điệp Mộng không chỉ truyền thụ một loại pháp quyết cho Thiên Lân. Điều này cũng tạo nên hiệu ứng lề nhất định, khiến nó tuổi còn nhỏ nhưng chẳng những có hiểu biết nhiều hơn những đứa trẻ bằng tuổi, mà còn chịu đựng được áp lực hơn người.

Như vậy, Thiên Lân thiên phú tuyệt vời, được áp lực thúc ép, chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã tiến triển phi thường, đạt được thành tựu như hiện nay.

Đứng trên đỉnh núi, Thiên Lân ngửng đầu nhìn bầu trời, gió mạnh mẽ như sóng dữ muốn cuốn nó bay đi.

Thấy vậy, Thiên Lân không chút để ý, khuôn mặt non nớt của nó cương nghị, toàn thân ánh trắng lấp lánh, một lượng lớn khí lạnh theo hai chân truyền vào trong cơ thể của nó.

Thời khắc này, Thiên Lân nghiêm túc mà tỉnh táo, nó chỉ được sáu tuổi mà hệt như một người lớn, so với vẻ tinh nghịch thông minh trước đó cứ như hai người khác nhau.

Điệp Mộng bay lên không trung đứng lại cách vài trượng, thần sắc phức tạp nhìn Thiên Lân.

Không biết đến lúc nào, Điệp Mộng đã bắt đầu ưa thích vẻ nghiêm túc mà lạnh lùng kia của Thiên Lân.

Phảng phất thời khắc này, nàng từ trên người của Thiên Lân nhìn được hình ảnh lớn lên sau này của nó.

Loại cảm giác đó rất kỳ quái, hệt như vượt qua khỏi thời gian không gian, lại phảng phất loại ảo ảnh lập lại, khiến người ta không thể nào nắm chắc được.

Tâm tình như vậy, Điệp Mộng đã trải qua mấy tháng rồi.

Lý ra như vậy nàng phải bình tĩnh, nhưng không biết vì sao, mỗi lần thấy vẻ mặt chăm chú đó của Thiên Lân, nàng lại bị kích động không thôi.

Đây là lo lắng cho con yêu, hay vì một nguyên nhân khác?

Điểm này ngoại trừ nàng ra, sợ rằng không ai nói rõ được.

Thời gian, âm thầm trôi qua.

Khi Điệp Mộng tỉnh lại, Thiên Lân đã hoàn thành việc tu luyện Huyền Băng pháp quyết, từ trên đỉnh trượt xuống dưới, không bao lâu đã đến chân núi.

Ngồi trên mặt tuyết, Thiên Lân hai mắt hơi nhắm, hai tay đặt trên đùi bắt pháp quyết, toàn thân hiện lên ánh sáng nhàn nhạt.

Bình Luận (0)
Comment