Thất Giới Hậu Truyện

Chương 427

Rời khỏi Đằng Long cốc, Thiên Lân chọn tuyến đường đi về phía Bắc, dự tính đi đến khu vực kết giới biến mất để xem xét tình hình nơi đó thế nào. Trên đường đi, Thiên Lân vừa đi vừa quan sát động tĩnh chung quanh, lợi dụng sự thần hiệu của Băng Thần quyết để tiến hành thăm dò tường tận trong phương viên trăm trượng, không bao lâu hắn đã phát hiện một số tình hình. Dừng lại, Thiên Lân chần chừ một lúc, sau đó chuyển hướng đi về phía Tây Bắc, sau khi bay đi được chừng bốn mươi dặm, Thiên Lân bắt đầu giảm chậm tốc độ, hơn nữa còn che giấu đi khí tức. Khoảng chừng giây lát, Thiên Lân đến ven một thung lũng sâu thăm thẳm, lợi dụng đặc tính của Băng Thần quyết để lặng lẽ hạ xuống, âm thầm đến đáy cốc, ở đó hắn liền phát hiện một số tình hình bất ngờ.

Đây là một khe núi sâu xuất hiện do cơn động đất mà ra, diện tích ước chừng phương viên vài dặm. Ở trung tâm của khe sâu có một ngọn núi băng nhô lên cao chừng vài chục trượng, lúc này ở trên đó có một bóng người đang đứng. Nhìn cẩn thận, người đó ngoại hình đặc biệt, hai đôi cánh dài ngoằng, chính là Tứ Dực thần sứ của Phong Thần phái. Phía trước mặt y, có ba quái vật đầu người thân chim đang lơ lửng giữa không trung, ánh mắt cùng chăm chú nhìn Tứ Dực thần sứ, hai bên đang bàn chuyện với nhau.

- Không ngờ được lại gặp cao thủ Dực Phong tộc ở nơi này, quả thật là hân hạnh.

Tứ Dực thần sứ hừ lạnh nói:

- Bộ tộc Thiên Hạc nghe nói ba ngàn năm trước đã bị diệt sạch, ba vị không biết từ đâu mà đến đây?

Té ra ba con quái vật đầu người thân chim này chính là ba đại cao thủ của bộ lạc Thiên Hạc, bọn chúng truy đuổi theo Huyết Linh Nhục Chi, kết quả lại mất công mất sức chẳng được gì, lại gặp được Tứ Dực thần sứ ở nơi này.

Tộc trưởng Quy Bá của Thiên Hạc bộ tộc nhìn Tứ Dực thần sứ, ánh mắt có phần cảnh giác nói:

- Chúng ta từ Hắc Ngục sâm lâm đến đây, không biết những lời ngươi vừa nói có ý gì cả.

Tứ Dực thần sứ cau mày nói:

- Hắc Ngục sâm lâm, đó phải là một trong chín vùng đất hoang đại hung, bọn ngươi quả thật từ nơi đó đến đây?

Quy Bá hừ giọng nói:

- Điều này không phải là bí mật gì cả, việc gì phải đi lừa gạt ngươi đây?

Tứ Dực thần sứ trầm ngâm giây lát, hỏi lại:

- Ba vị xưng hô như thế nào?

Quy Bá đáp:

- Ta chính là tộc trưởng Quy Bá của bộ tộc Thiên Hạc, bọn họ là hai đại cao thủ của tộc ta tên là Triển Vũ, Triển Sí.

Tứ Dực thần sứ trầm ngâm nói:

- Quy Bá, ngươi có biết nơi này và Hắc Ngục sâm lâm có khác biệt thế nào không?

Quy Bá chần chừ nói:

- Chắc là hoàn cảnh và nguồn cung cấp thức ăn.

Tứ Dực thần sứ mắng:

- Ngu xuẩn, cả ngày chỉ biết có ăn mà thôi. Ta cho ngươi biết, Hắc Ngục sâm lâm và nơi này khác biệt lớn nhất chính là thời gian.

Quy Bá nghi hoặc nói:

- Thời gian? Có ý gì vậy?

Tứ Dực thần sứ nói:

- Hắc Ngục sâm lâm nơi các ngươi sinh sống thì tồn tại cách nay chừng bốn ngàn năm trăm năm đến tám ngàn năm trước. Hiện nay các ngươi đang ở Băng Nguyên, thời gian đã trôi qua vài ngàn năm rồi. Nói cách khác, các ngươi đã đến nơi cách vài ngàn năm sau, mọi thứ thấy trước mắt đều là chuyện của vài ngàn năm sau.

Quy Bá ngạc nhiên nói:

- Ngươi nói chúng ta vượt qua thời gian, đến một không gian tương lai?

Tứ Dực thần sứ hừ giọng nói:

- Các ngươi không thấy mọi chuyện nơi này rất khác biệt so với Hắc Ngục sâm lâm sao?

Quy Bá lắc đầu nói:

- Không thấy có gì khác biệt rõ ràng cả.

Tứ Dực thần sứ tức giận nóng nảy nói:

- Nếu các ngươi đã phản ứng chậm chạp như vậy, thế thì để ta cho các ngươi biết. Vào thời đại của các ngươi, mục tiêu quan trọng nhất chính là sinh tồn, cả ngày chỉ vì săn mồi mà không tiếc sinh mạng.

Quy Bá đáp:

- Không sai, chính là như vậy.

Tứ Dực thần sứ nói:

- Ở thế giới của chúng ta hiện nay, đã sớm không còn quan tâm đến vấn đề sinh tồn, muốn sinh sống thì có thể nói là đơn giản vô cùng, mục tiêu chúng ta theo đuổi cao cả hơn, tỉ như là quyền thế và thực lực.

Quy Bá nghi hoặc nói:

- Không hiểu rõ.

Tứ Dực thần sứ giải thích:

- Nói cách khác, nguyện vọng của các ngươi thuộc về cấp bậc thấp nhất, nguyện vọng của chúng ta so với các ngươi thì đã sớm tăng lên mấy tầng rồi. Trong thế giới chúng ta, chỉ cần có quyền thế, ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì cũng được, người khác sẽ giúp ngươi hoàn thành mọi chuyện, khiến ngươi được hưởng thụ đãi ngộ cao nhất, mà không phải bất cứ chuyện gì cũng phải một mình hoàn thành.

Quy Bá kinh ngạc nói:

- Có chuyện tốt như vậy sao?

Tứ Dực thần sứ nói:

- Đây chỉ là chuyện đơn giản mà thôi, dễ dàng có thể hoàn thành được. Các ngươi nếu như muốn thoát khỏi loại sinh hoạt vì sinh tồn mà không tiếc sinh mạng, thế thì chỉ cần đi theo ta, nghe dặn bảo của ta, đảm bảo sinh hoạt các ngươi sẽ được gia tăng lên mấy lần.

Quy Bá hồ nghi nói:

- Ngươi không phải cố ý lừa dối chúng ta đúng không?

Tứ Dực thần sứ hừ giọng nói:

- Nếu ngươi không tin, ta có thể dẫn các ngươi đi xem cho biết trước đã.

Quy Bá chần chừ giây lát, quay người lại thương nghị với hai cao thủ trong tộc, cuối cùng gật đầu nói:

- Được, chúng ta đi theo ngươi cho biết trước, nếu như lời nói của ngươi là thật, chúng ta liền đi theo ngươi.

Tứ Dực thần sứ ánh mắt hơi nhấp nháy, lạnh lẽo nói:

- Đi thôi, ta dẫn các ngươi trước hết đi ăn một bữa no nê.

Y phi thân bay thẳng về phía Tây.

Tứ Dực thần sứ dẫn ba đại cao thủ của bộ lạc Thiên Hạc, chớp mắt đã mất hút trong gió tuyết.

Ở trong cốc, Thiên Lân âm thầm xuất hiện, nhìn theo bốn bóng người bay đi xa, tự nói với mình:

- Tên Tứ Dực thần sứ này xem ra rất giảo hoạt, không ngờ lại nghĩ ra được phương thức này để khống chế những dị thú thời viễn cổ, ta phải đi theo xem trộm hắn làm xiếc như thế nào.

Ánh nhạt lóe lên, Thiên Lân thi triển thuật Không Gian Khiêu Dược, chớp mắt cũng biến mất không thấy hình dáng.

Một khắc sau, Thiên Lân xuất hiện ở quanh Tuyết Lang cốc, nhìn thấy phía trước có Tứ Dực thần sứ và ba con chim hạc khổng lồ, khóe miệng mờ hiện một nụ cười mỉm.

Lúc này, Quy Bá đã khôi phục lại chân thân, thân thể to lớn bay vòng vòng trên tầng không của Tuyết Lang cốc, cùng với Triển Vũ, Triển Sí trên dưới đan xen, triển khai săn giết tàn nhẫn với sói tuyết, cảnh tượng đuổi tận giết tuyệt.

Bình Luận (0)
Comment