Thất Giới Hậu Truyện

Chương 450

Phỉ Vân và Khiếu Thiên nghe vậy, nhanh chóng đến bên Dao Quang, ba người tản ra hình chữ phẩm thu thế chuẩn bị. Rất nhanh, mặt tuyết chấn động không ngừng, Hắc Ma như mũi tên bắn lên trời phá đất chui ra. Dao Quang, Khiếu Thiên, Phỉ Vân ba người thấy vậy, ai nấy toàn lực xuất kích, đồng thời phát động tiến công, tất cả đều đánh trúng vào thân thể của Hắc Ma. Gầm lên giận dữ một tiếng, Hắc Ma lắc lư nghiêng về một phía, miệng phun máu tươi, khuôn mặt thật dữ tợn.

Dao Quang như bóng với hình, ánh mắt tàn khốc nhìn Hắc Ma, âm hiểm nói:

- Trời không còn sớm nữa, giờ là lúc lên đường rồi.

Hắc Ma đầu tóc tung tóe, cười như điên:

- Muốn giết ta, các ngươi còn chưa có bản lĩnh đâu.

Bắn mình lên không, Hắc Ma lơ lửng trên bầu trời, toàn thân lấp lánh ánh âm u, tầng tầng bóng đen tự động khuếch tán, hình thành một khu vực âm u giữa bầu trời. Chăm chú nhìn Hắc Ma, Dao Quang mặt lộ hẳn vẻ nặng nề. Đối mặt với vị Ma Ưng môn chủ này, Dao Quang không ngờ lại có cảm giác kinh hãi. Khiếu Thiên và Phỉ Vân quay về bên Thiên Lân, hai người nhìn Hắc Ma trên không trung, mơ hồ có cảm giác bất an.

Thiên Lân vẻ mặt nặng nề, liếc Tân Nguyệt đang trị thương cho Ngọc Tâm, sau đó nói với Hoa Hồng:

- Nàng đi thay cho Tân Nguyệt đi, ta muốn nhờ Thiên Tuyệt trảm pháp của Tân Nguyệt để phá vỡ kết giới quỷ dị của Hắc Ma.

Hoa Hồng ừ một tiếng rồi lập tức đến bên Tân Nguyệt thay vào vị trí của nàng.

Nhẹ nhàng lướt đến, Tân Nguyệt nhìn tình hình trên không trung, khẽ giọng nói:

- Thiên Lân, chàng muốn ta ra tay bây giờ?

Thiên Lân liếc Tân Nguyệt, thấy ánh mắt nàng mệt mỏi, không khỏi nắm chặt lấy tay ngọc của nàng, truyền khí huyền băng trong người hắn vào người Tân Nguyệt.

Như vậy, thoáng cái thì chân nguyên Tân Nguyệt hao tổn đã được bổ sung, nhưng khuôn mặt Thiên Lân lập tức tái nhợt vô cùng.

- Đi đi, nhớ kỹ cẩn thận. Nàng chỉ có cơ hội một chiêu, vì vậy phải nắm cho vững, chắc chắn phải đánh địch nhân trọng thương.

Nhìn Tân Nguyệt, ánh mắt Thiên Lân đầy sự khích lệ.

Gật nhẹ, Tân Nguyệt nghiêm mặt đáp:

- Chàng yên tâm, ta sẽ khiến lão phải nhớ kỹ giáo huấn này.

Tung mình bay lên, Tân Nguyệt đến gần Hắc Ma, cùng Dao Quang một trái một phải, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hắc Ma.

Liếc Tân Nguyệt, Hắc Ma hoàn toàn không để ý đến, rõ ràng có phần coi thường Tân Nguyệt, quay đầu lại nói với Dao Quang:

- Đến đây, cho các ngươi được thấy thực lực của bản môn chủ thế nào.

Hai tay giơ cao, Hắc Ma toàn thân ánh sáng tụ lại, sóng ánh sáng dao động hệt như những phù chú bằng ánh sáng, theo sự khống chế của Hắc Ma khuếch tán tầng tầng lớp lớp, hóa thành vô số sóng dao động vận hành theo đường cong tràn ra khắp nơi. Rất nhanh, những sóng ánh sáng này bao trùm không gian mấy dặm vuông, thẩm thấu đến khu vực có Dao Quang và Tân Nguyệt, hơn nữa còn phát triển về phía mặt đất. Cũng đúng lúc này, bóng sáng trên người Hắc Ma lóe lên hệt như ảo ảnh tầng tầng thoát ra, hóa thành vô số chim ưng đen ngòm ngập tràn từng góc của không gian lân cận, mỗi con tự biến hóa dung hợp hình thành những con chim ưng đen lớn nhỏ khác nhau hệt như những con quỷ chụp thẳng đến Dao Quang và Tân Nguyệt.

Nhìn thấy tất cả, Dao Quang lập tức cười lạnh một tiếng, vừa phát xuất sóng thăm dò phân tích thế công của Hắc Ma, vừa phát động công kích tinh thần, đồng thời Dao Quang cũng vọt mình lên trời, quanh người ánh vàng kim rực lên, chớp mắt đã ngưng tụ thành một tượng Phật vàng sau lưng phát ra ánh Phật rực rỡ chiếu rọi khắp mặt đất. Hai tay bắt chéo, Dao Quang vẻ mặt thành kính vô cùng thúc động chân nguyên Phật pháp trong cơ thể, thi triển sức mạnh đại từ đại bi của nhà Phật đối kháng với khu vực u ám do Hắc Ma khuếch tán đó. Hoàn thành những điều này rồi, Dao Quang đột nhiên mở tròn hai mắt, miệng niệm niệm mấy từ truyền ra từng tràng phạn âm hóa thành những bùa chúa ánh Phật tự động biến hóa thành vô số tượng Phật vàng chóe đón lấy những con chim ưng đen do Hắc Ma phát xuất ra.

Như vậy, ánh sáng giữa không trung nhấp nháy không ngừng, chim ưng đen và tượng Phật vàng chóe gặp nhau, hai bên tranh đoạt lẫn nhau, lúc thì chim ưng đen biến mất, khi thì tượng Phật vàng vỡ vụn, xuất hiện dấu hiện hòa tan lẫn nhau. Phát hiện tình hình này, Dao Quang trong lòng chấn động, cảm thấy vô cùng bất ngờ với sự mạnh mẽ của Hắc Ma, không ngờ được Phật pháp cực thánh cũng không làm gì được Hắc Ma.

Chuyển biến phương thức, Dao Quang bắt đầu di động thân thể ảo hóa thành mười hai phân thân vây bủa quanh Hắc Ma, ngưng tụ thành mười hai tượng Phật vàng đồng thời thu chặt vòng vây vào trong. Nhìn thấy tất cả mọi thứ, đáy mắt Hắc Ma ánh lạnh như đao, bóng sáng trên người đột nhiên run rẩy rất nhanh trở lại, hệt như vài chục hình bóng từ người lão tách ra, hóa thành mười hai bóng đen đón lấy mười hai tượng Phật vàng kim do Dao Quang phát ra. Lập tức, bóng đen và tượng Phật vàng kim gặp nhau, hai loại sức mạnh có thuộc tính tương phản chớp mắt đã kích hóa, từ đó phát nổ, khói dày cuồn cuộn che phủ tất cả mọi thứ. Quanh đó, sóng khí ngất trời, cuồng phong ào ạt, sức mạnh khuếch tán đáng sợ hệt như sấm chớp lóe lên, để lại hàng chục hàng trăm rãnh to trên mặt tuyết mô tả uy lực của trận chiến này.

Trong sương khói, Dao Quang thân thể quay cuồng lùi lại phía sau, khóe miệng tươm máu tươi. Hắc Ma từ giữa không ngã xuống, tình hình càng tệ hơn Dao Quang. Rất rõ ràng, sau một chiêu đánh thẳng này, Dao Quang về mặt tu vi cao hơn, chiếm được ưu thế nhất định.

Tân Nguyệt thấy Hắc Ma ngã xuống, lập tức múa kiếm công kích, Thiên Ly kiếm rung động như sấm chớp phát xuất tiếng kiếm kêu động trời, cùng với cột dáng rực rỡ chớp mắt đã nối liền trời đất. Thời khắc này, Tân Nguyệt vì tiêu diệt địch nhân đã thi triển thức thứ nhất của Thiên Tuyệt trảm pháp – Thiên Tuyệt xuất, Đao phần vạn vật! (Thiên Tuyệt xuất hiện, đao thiêu hủy vạn vật).

Lúc này, Tân Nguyệt bay lên không trung, quanh người ánh sáng lấp lánh. Vô số ngọn lửa từ trong người phun ra, hình thành một đám mây đỏ trên chín tầng trời hệt như phượng hoàng rực máu, xoay tròn sau lưng của Tân Nguyệt. Hai tay nắm chặt kiếm, múa lên thật nhanh, Tân Nguyệt quanh người cuồng phong gào thét, trong phạm vi vài trăm trượng không gian uốn lượn, vô cùng vô tận ánh đao đỏ rực như ngọn lửa hừng hực phát ra tiếng sấm chớp, khí thế cực mạnh cực dữ ngập tràn trời đất, phảng phất muốn thôn tính tất cả, ngay cả hư không cũng không hề bỏ qua. Thời khắc này, trên Băng Nguyên ánh sáng như lửa đỏ, một luồng khí trong suốt biến ảo thành ngàn vạn, khi thì biến thành một con yêu quái, lúc lại biến thành một lưỡi đao ánh sáng, thần bí khó lường xoay tròn trên đầu Tân Nguyệt, theo hai tay nàng múa lên mà di động không ngừng.

Trong lúc ngã xuống, trong lòng Hắc Ma đột nhiên xuất hiện một sự bất an, sau đó một kiếm của Tân Nguyệt muốn đánh tới đập vào trong não của Hắc Ma, lão liền tức giận vô cùng, trước đây đã có một bụng đầy uất hận, hiện nay lại bị người thừa cơ cháy nhà hôi của, điều này khiến cho Hắc Ma bản tính trời sinh âm hiểm mà cũng không nhịn được rống lên như điên cuồng:

- Nhìn đi, bản môn chủ phải tiêu diệt toàn bộ các ngươi!

Thanh âm cừu hận có mấy phần khủng khiếp theo tiếng rống to của Hắc Ma toát ra, sau đó lão nhanh chóng đề tụ chân nguyên trong cơ thể thi triển Hắc Sát U La giới, chọn phương án tích cực phòng ngự theo lý trí.

Lúc này đây, Tân Nguyệt giữa không trung y phục tung bay, dung mạo xinh đẹp thần thánh cùng với thần thái anh hùng sảng khoái hệt như một tiên tử với thần kiếm ngạo nghễ nhìn trời đất, khiến cho những người đang quan sát phải kinh hãi, không khỏi nảy sinh tình cảm ái mộ và bội phục Tân Nguyệt. Trên mặt đất, Ngọc Tâm nhìn Tân Nguyệt, khẽ lẩm bẩm:

- Nàng ấy hệt như chim phượng trong muôn loài chim, có khí thế của mẫu nghi thiên hạ.

Hoa Hồng nghe vậy nhìn Tân Nguyệt một lúc rồi tán thưởng:

- Vẻ đẹp của Tân Nguyệt không giống với cô, cô giống như tiên tử trên trời không nhiễm bụi trần, cô ấy lại hệt như rồng phượng trong nhân gian, có khí độ vương giả.

Ngọc Tâm ánh mắt phức tạp, mơ hồ cười cười lại dường như toát ra điều gì đó. Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, Tân Nguyệt ánh mắt lạnh lùng tàn khốc nhìn chằm chằm Hắc Ma, Thiên Ly thần kiếm trong tay có sức mạnh nghiêng trời, mang theo cái nhìn tuyệt sát cong lượn dao động, chớp mắt đã chém xuống Hắc Ma. Thời khắc đó, giữa trời đất xuất hiện một cơn chấn động, một tiếng rít sắc bén chói tai phá không xông đến, hệt như sao băng xẹt qua với khí phách một đi không về bắn thẳng đến đầu của Hắc Ma. Phát hiện nguy hiểm đến gần, Hắc Ma hai tay múa lên điên cuồng, lòng bàn tay ánh đen lấp lánh, sức mạnh thuộc tính hắc ám lập tức nâng lên vài chục lần, hình thành một cột sáng đen ngòm. Lúc này, Hắc Ma đã dùng toàn lực phát xuất một chiêu phản kích lớn nhất có thể, lão có khả năng chống cự lại một chiêu tuyệt mạng của Tân Nguyệt đó không?

Thời gian sẽ mở toang mọi kết quả. Khi Thiên Ly thần kiếm xuất hiện trên đầu của Hắc Ma, cột sáng cong lượn tạo ra do thời không vặn vẹo xem có vẻ tức cười nhưng trên thực tế lại ẩn chứa sức mạnh vạn quân, chớp mắt đã va chạm vào cột sáng đen ngòm do Hắc Ma phát ra.

Sóng ánh sáng run rẩy, chớp lòe tứ phía. Cột sáng đen ngòm do Hắc Ma phát xuất liền vỡ nát, điều này khiến Hắc Ma vô cùng kinh hãi. Trong lòng Hắc Ma vốn tự cho mình có thể chống cự được hơn nửa sức mạnh công kích của Tân Nguyệt, có thể giảm thấp thương hại cho bản thân mình. Ai ngờ Tân Nguyệt không như bình thường, Thiên Tuyệt trảm pháp của nàng có thể phá vỡ mọi pháp quyết trên thế gian. Hắc Ma tuy quỷ bí lại cũng không thoát khỏi phạm vi một kiếm chém xuống này, khí thế như cầu vồng của Tân Nguyệt cùng với một chiêu quyết giết thì ngoại trừ uy lực bản thân của Thiên Tuyệt trảm pháp còn ẩn chứa ý niệm cố chấp như núi của Tân Nguyệt, chỉ vì nàng muốn thay Thiên Lân báo thù. Hắc Ma sau khi thất thủ rồi, trong tình trạng phản kích bất lợi, lão đem toàn bộ tinh lực tập trung vào Hắc Sát U La giới, hy vọng kết giới độc nhất vô nhị này của mình có thể chịu được một chiêu rung động trời đất của Tân Nguyệt. Lập tức, kết giới và cột kiếm gặp nhau, hai bên xuất hiện một thời gian giằng co. Hắc Ma thấy vậy liền vô cùng cao hứng, nhưng chỉ trong chốc lát, Thiên Ly thần kiếm của Tân Nguyệt cùng với cột kiếm đỏ rực đã chém nát Hắc Sát U La giới rồi thẳng tiến đến cái đầu của Hắc Ma.

Trong lúc gặp hiểm, Hắc Ma cũng không kịp nghĩ nhiều, bóng sáng quanh người tan biến, lão dùng một loại phương thức huyền diệu vô cùng bỏ chạy ra ngoài.

Lúc đó, trên mặt tuyết đột nhiên ánh sáng kỳ lạ lóe lên, sau đó sấm chớp giận dữ, mặt đất rung động, vị trí Hắc Ma bị một kiếm của Tân Nguyệt chém vỡ ra, xuất hiện một khe lớn dài đến vài dặm. Bốn bề, người quan sát trận chiến đều ào ào lùi lại, ngoại trừ giật mình còn có cảm giác kinh khiếp với một kiếm của Tân Nguyệt. Ở giữa không trung, Tân Nguyệt thu kiếm bất động, ánh mắt nhìn quanh phát hiện cách vài trăm trượng xuất hiện một chùm ảo ảnh dày đặc, vô số bóng hình đang dần dần dung hợp, nhanh chóng lộ ra Hắc Ma. Chuyện quái lạ như vậy khiến người ta chấn động, mọi người lúc này ai cũng không biết trên người Hắc Ma đã phát sinh chuyện gì. Rống lên giận dữ một tiếng, Hắc Ma chăm chú nhìn mọi người, hận thù nói:

- Cừu hận hôm nay, bản môn chủ nhớ kỹ trong lòng. Lần tới gặp nhau, ta sẽ khiến các ngươi phải bồi thường gấp mười lần.

Buông lại một câu, Hắc Ma chớp mắt đã biến mất, khiến những người có mặt không kịp truy đuổi theo. Khiếu Thiên vẻ mặt nặng nề, khẽ than:

- Ma Ưng môn chủ này không dễ đối phó được.

Phỉ Vân khổ sở nói:

- Hoàn cảnh như vậy cũng bị lão ta bỏ chạy được, lần tới gặp lại sợ lão ta sẽ khiến chúng ta xui xẻo.

Dao Quang nói:

- Người này pháp quyết quỷ bí, chúng ta không hiểu được chi tiết của lão, rất khó tìm ra được nhược điểm của lão, vì thế lãng phí không ít tinh lực. Đợi chúng ta nắm vững được tình hình cụ thể của lão rồi, muốn thu thập lão chắc cũng không khó khăn lắm.

Tân Nguyệt nhẹ nhàng hạ xuống, liếc mọi người rồi khẽ nói:

- Thiên Lân thương thế nghiêm trọng, hay là chúng ta hãy quay về Đằng Long cốc trước đã.

Hoa Hồng nói:

- Đằng Long cốc thì ta không đi rồi, Thiên Lân nhớ rảnh rỗi thì quay về Thiên Nữ phong một chuyến.

Thiên Lân đáp:

- Được, ta sau này sẽ quay về, nàng và Mẫu Đơn phải cẩn thận hơn.

Hoa Hồng có chút không nỡ, nhìn Thiên Lân giây lát rồi thân thể vỡ nát ra, dùng thuật huyền diệu quỷ bí biến mất. Khiếu Thiên thấy vậy kinh ngạc vô cùng:

- Phương pháp thật kỳ quái, quả thật khiến người ta kinh ngạc.

Thiên Lân cười đáp:

- Đây là thứ đồ chơi của Ngũ Sắc Thiên Vực, con cũng không biết rõ ràng lắm.

Dao Quang nói:

- Được rồi, có gì chúng ta quay về rồi hãy nói. Đi thôi.

Nghe vậy, Khiếu Thiên đỡ lấy Thiên Lân, Tân Nguyệt đỡ Ngọc Tâm cùng theo Phỉ Vân và Dao Quang quay về Đằng Long cốc.

Đến lúc này, Thiên Lân hỗn chiến Ma Ưng môn chủ, tuy hai bên không chiếm được tiện nghi gì, nhưng Thiên Lân lại chọc giận một cường địch đáng sợ, điều này dự báo điều gì cho tương lai của Thiên Lân?

Thời khắc này, Thiên Lân thực ra chưa từng nghĩ qua, cũng chưa từng biết được, chuyện phát sinh đêm nay đang thúc đẩy hắn đi vào con đường không thể quay về nữa.

Bình Luận (0)
Comment