Thất Giới Hậu Truyện

Chương 465

Một ngày mới lại đến trong ánh nắng sớm.

Sáng sớm, mọi người tự động tụ tập trong Đằng Long phủ, tụm năm tụm ba bàn luận tình hình phát sinh đêm qua. Triệu Ngọc Thanh nhìn mọi người, nở nụ cười mỉm đau khổ phất tay ra dấu rồi lên tiếng:

- Hiện nay mọi người đều đã tập trung đông đủ, ta cũng nói thêm cụ thể tình hình đêm qua. Trước hết, bản cốc bị đánh lén, Thiên Ảnh Trương, Đàm Thanh Ngưu, Trần Phong gặp phải bất trắc, Băng Thiên sư thúc đã tiêu diệt được cường địch Viên Quang. Thứ đến, những người đi ra bên ngoài, Đông Quan Thành bị đánh lén chết mất, Hàn Hạc sư đệ cùng địch nhân đồng quy ư tận, Ly Hận thiên tôn và Cơ Tuyết Ny cùng chết trong tay của Hắc Kim Cương, Tiết Phong sớm nay đã trở về. Tổng hợp tình hình, phía địch nhân chết ba cao thủ, chính là Viên Quang, Hằng Giang và Bằng Phi. Phe ta tổng cộng chết bảy người, giá phải trả rất là to lớn.

Câu này vừa vang lên, trong Đằng Long phủ tiếng la thất thanh nổi lên, ai mới nghe được tin dữ đều cảm thấy thất kinh, đặc biệt là Lâm Phàm, Linh Hoa, bốn vị trưởng lão và Mã Vũ Đào. Đối với cái chết của Hàn Hạc, mấy người Lâm Phàm rất bất ngờ, đối với cái chết của Công Dương Thiên Tung, Mã Vũ Đào vốn là kẻ đối đầu mấy trăm năm thì trong lòng cũng cảm xúc rất nhiều. Còn lại những người khác thì phần lớn chìm trong không khí bi thương, chỉ có Thiên Lân, Phỉ Vân, Dao Quang, Khiếu Thiên lại để ý tình trạng của Tiết Phong. Qua quan sát, bốn người Thiên Lân phát hiện Tiết Phong hiện nay lạnh lẽo như băng nhưng trên người lại mơ hồ toát ra khí tức của kẻ mạnh, đây là điểm mà trước đây Tiết Phong không có được. Để ý đến tình hình này, mấy người Tiết Phong đều cảm thấy bất ngờ, suy đoán nhiều thứ về chuyện Tiết Phong an toàn trở về.

Lúc này, Triệu Ngọc Thanh dừng lại một chút, tiếp tục nói:

- Người đi đã đi rồi, người đến phải theo vậy. Tâm tình mọi người cũng giống hệt như ta, ta có thể hiểu được điều mọi người suy nghĩ trong lòng. Băng Nguyên hiện nay tình thế khẩn trương, hết sức căng thẳng, để đối phó với tình hình tiếp đến tốt hơn, ta hy vọng mọi người tạm thời bỏ hết cừu hận, quên hết đau thương, phát tiết tất cả những điểm không vui ra ngoài, dùng trạng thái tốt nhất để đối mặt với tương lai của chúng ta. Bây giờ, mọi người có thể phát tiết hết tình cảm, vui chơi thoải mái nhất, chỉ cần có thể quên hết những điều không vui, điều chỉnh lại tâm trạng tốt nhất, bất luận các vị làm gì ta cũng đều sẽ ủng hộ.

Câu nói này có phần đột ngột, không ít người cảm thấy kinh ngạc. Nhưng nghĩ lại cẩn thận, những câu này có phần có lý, mọi người liền hớn hở chấp nhận. Theo thời gian trôi qua, Triệu Ngọc Thanh lại nói thêm những lời khích lệ, rồi mới hạ lệnh dọn cơm, khích lệ mọi người quên hết mọi thứ, bước ra khỏi bóng ma đau thương. Đương nhiên, biết dễ mà làm mới khó, rất nhiều chuyện đều hoàn toàn không đơn giản như bề ngoài. Ở đó, hai phần ba người đều không quên được trường kiếp nạn, chỉ một số ít người có thể bình tĩnh đối mặt mà thôi.

Cơm xong, Triệu Ngọc Thanh giao công tác phòng ngự cho ba vị trưởng lão, để bọn họ toàn quyền phụ trách. Đối với ba vị trưởng lão, bọn họ đã thủ giữ Thiên Hoa phủ rất lâu rồi, tâm tình đã sớm đạt đến trình độ tĩnh lặng như mặt giếng cổ, đối mặt với những chuyện phát sinh liên tiếp, bọn họ cũng có thể giữ được tâm tình tỉnh táo, có thể nói là người phù hợp nhất. An bài xong những chuyện này, Triệu Ngọc Thanh hạ lệnh cho những người khác tự do hoạt động, nhưng cố hết sức không rời khỏi Đằng Long cốc để tránh phát sinh nguy hiểm. Lúc đó, mọi người ai cũng có dự định, tụm thành từng nhóm rời đi.

Thở dài khe khẽ, Tuyết Sơn thánh tăng đi đến bên Triệu Ngọc Thanh, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Hoàng hôn trời chiều, xinh đẹp mà lại ngắn ngủi.

Triệu Ngọc Thanh khổ sở nói:

- Ta cố hết sức mình, những chuyện khác thì phải trong vào vận mạng mà thôi.

Tuyết Sơn thánh tăng bật cười đau thương, vẻ mặt hoài niệm nói:

- Lão hữu à, chúng ta đã rất lâu rồi không đánh cờ, lúc này hay tìm lại thú vị đó.

Triệu Ngọc Thanh ánh mắt hoang mang, đờ đẫn đáp:

- Đúng thế, sau này sợ là không còn có cơ hội nữa.

Chậm bước đi, Triệu Ngọc Thanh theo Tuyết Sơn thánh tăng rời khỏi đó.

Bên ngoài Đằng Long phủ, Sở Văn Tân nhìn Dao Quang và Đồ Thiên, khẽ than:

- Chúng ta cũng nên đi tế bái, coi như là từ biệt.

Dao Quang gật đầu đáp:

- Đúng thế, bọn họ đi rồi, chúng ta làm sao không thể hiện một chút?

Giang Thanh Tuyết nhìn Dao Quang, đau lòng nói:

- Chúng ta cũng phải đi bái tế Trần Phong sư đệ, mọi người cùng đi thôi.

- Đi thôi, cùng nhau đi bái tế.

Khiếu Thiên và Lâm Y Tuyết trầm ngâm không nói, đi theo Đồ Thiên, Sở Văn Tân, Dao Quang và Giang Thanh Tuyết. Bên kia, Tân Nguyệt, Vũ Điệp, Lâm Phàm, Linh Hoa, Từ Tĩnh, Phương Mộng Như, Băng Tuyết lão nhân cũng đang nói chuyện, mọi người quyết định đi bái tế Hàn Hạc để biểu đạt mong ước trong lòng của mình.

Tiết Phong cô độc đứng bên vách đá, ánh mắt chăm chú nhìn xuống hồ nước bên dưới, trong mắt hiện lên thương cảm nồng đậm.

Phỉ Vân đi đến bên hắn, khẽ hỏi:

- Đang nhớ nhung?

Tiết Phong liếc Phỉ Vân, bình thản đáp:

- Đúng thế, đang nhớ nhung.

Phỉ Vân quan sát hắn, thấy hắn vẻ mặt hờ hững, kinh ngạc nói:

- Huynh đã thay đổi rồi?

Tiết Phong đáp:

- Bởi vì hoàn cảnh cũng thay đổi.

Phỉ Vân khẽ than:

- Đây chính là thủ đoạn huynh dùng để đối mặt hiện thực?

Tiết Phong run lên, trầm giọng nói:

- Hiện thực ép ta phải thay đổi như vậy.

Phỉ Vân cảm xúc nói:

- Tâm tình của huynh lạnh lẽo qua, từ chối ấm áp.

Tiết Phong tự giễu đáp:

- Hận của ta đầy trong lòng, không còn chỗ nữa rồi.

Phỉ Vân không nói, thở dài trầm trầm sau đó bỏ đi. Nhìn mọi người rời đi, Ngọc Tâm vẻ mặt bình thản khẽ lẩm bẩm:

- Ngươi vì sao không tiến lên?

Thiên Lân vẻ mặt phức tạp, nhỏ giọng nói:

- Ta không hy vọng lòng ta tiêm nhiễm quá nhiều cừu oán.

Ngọc Tâm cười nhạt một tiếng, hơi thương cảm đáp:

- Đó là chuyện phải trải qua của đời người, ngươi không cách nào tránh khỏi.

Thiên Lân sắc mặt hơi biến, than thở:

- Thực ra ta muốn bỏ chạy, ta không muốn có một ngày mất đi người ta yêu vô cùng.

Ngọc Tâm ánh mắt hơi lay động, u oán nói:

- Có yêu thì có oán, ai cũng không cách nào né tránh được.

Thiên Lân nói:

- Đó là bi ai của thế nhân, ta muốn xoay chuyển nó, khiến cho trong sinh mạng của ta chỉ có yêu thương, không có oán.

Ngọc Tâm nghe vậy, cười nhẹ đáp:

- Tình yêu không có oán trách thì không phải tình yêu. Cái ngươi muốn chỉ là sự viên mãn.

Thiên Lân ngạc nhiên, phân tích cẩn thận câu nói của Ngọc Tâm, trong lòng đột nhiên ngập tràn mơ hồ. Nếu nói tâm nguyện của bản thân chỉ là cầu một sự viên mãn, thế thì viên mãn lẽ nào không phải là tình yêu?

Liên tục bước nhẹ, Ngọc Tâm khẽ lẩm bẩm:

- Gió ở bên ngoài vĩnh viên bất biến, ngươi có biết nó vì ai mà đau khổ không?

Thiên Lân nghe vậy, giật mình tỉnh lại, trầm ngầm nói:

- Vấn đề này từ trước đến giờ chưa từng suy nghĩ sâu sắc, phải cảm thụ thêm mới hiểu được.

Nhẹ nhàng bay lên, Thiên Lân kéo tay Ngọc Tâm bay thẳng ra ngoài cốc.

Lúc này, trên tầng không Đằng Long cốc cuồng phong ào ào, dòng khí thổi rất nhanh vây phủ quanh người của Thiên Lân và Ngọc Tâm, phảng phất như ngàn vạn cánh tay đồng thời mở ra. Thiên Lân nhắm chặt hai mắt, dùng tâm để cảm thụ sự tồn tại của gió, kết quả phát hiện được cái gọi là gió, thực chất chỉ là một loại biểu hiện sinh động của các thể khí lưu động, nếu như ngưng đọng được không gian quanh đó, thì gió liền không còn cội rễ, âm thầm mất đi. Mở to hai mắt, Thiên Lân nở nụ cười mỉm, mọi ưu tư trước đây được thay bằng sự tự tin, cả người chớp mắt đã có biến hóa rất nhiều.

- Ngọc Tâm, đa tạ nàng.

Điềm nhiên lắc đầu, Ngọc Tâm nói:

- Năm tháng cô đơn có gió làm bạn, ta đã tập quen với sinh hoạt bình lặng, biết được làm như thế nào để quên đau thương.

Thiên Lân cười đáp:

- Nàng trước đây sống một mình cô đơn tự nhiên, nàng sau này có ta bầu bạn, từ nay khoái lạc vô cùng.

Ngọc Tâm không nói, giữ nguyên khí chất và sự bình thản như tiên, yên yên lặng lặng nhìn Thiên Lân, trong mắt ngập đầy vui mừng lại có mấy phần cảm thương không biết tên.

Thiên Lân không hề phát giác, cười khẽ nói:

- Khó có được thời gian như hôm nay, ta dẫn nàng đến tầng băng để chơi cho vui.

Ngọc Tâm cười mà không nói, trong tim chờ đợi, cứ để cho Thiên Lân tự nhiên kéo bàn tay nhỏ nhắn của mình đi, bay lượn trong gió tuyết xuyên qua các tầng mây.

Gió lạnh gào thét, tuyết bay liên miện. Trên một ngọn núi băng, sáu đại cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực đang bàn luận. Trải qua chuyện đêm qua, ngạo khí của Xà Ma đã bớt đi mấy phần, lúc này đang lắng nghe Bạch Đầu Thiên Ông phân tích tình hình, vẻ mặt có phần không được tự nhiên.

- … Trước mắt, tình hình đại khái là như vậy. Chúng ta muốn đánh bại Đằng Long cốc, đả thông đường nối Ngũ Sắc Thiên Vực và nhân gian, phỏng chừng còn có khó khăn nhất định.

Nghe xong những lời của Bạch Đầu Thiên Ông, Tuyết Ẩn Cuồng Đao không được lạc quan lắm lên tiếng:

- Từ tình hình những lần trước, Đằng Long cốc là một khối xương cứng khó nhằn, nếu không tìm được điểm yếu trí mạng của họ, phỏng chừng chúng ta trong nhất thời cũng không làm gì được họ.

Lam Phát Ngân Tôn hừ giọng nói:

- Chuyện là do người làm, chỉ cần chúng ta chịu phí công sức, sớm muộn sẽ tìm được điểm sơ hở của bọn họ, lập tức tiêu diệt bọn họ.

Vân Cơ dịu dàng nói:

- Theo ta thấy, biện pháp tốt nhất không phải là tiến công mà dụ cho bọn họ đi ra. Hiện nay, băng nguyên còn có không ít những thế lực khác tồn tại, nếu chúng ta lợi dụng thêm thật tốt, đến lúc đó … ha ha ha …

Bạch Đầu Thiên Ông phản đối:

- Những thế lực khác nhân sự phân tán, muốn sử dụng cũng không nhiều, hoặc là không nên chọc vào, chúng ta tốt nhất hãy đừng dính đến nó.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao tán đồng:

- Bạch Phát lão nhi nói có lý, những thứ như Xà Thần, Tử Vong thành chủ, lão quái đầu hộp đó, chúng ta hay là đừng chọc vào. Chỉ còn lại Thiên Tàm, Phong U, Trương Phàm cũng không có tác dụng gì lớn, hà tất lãng phí thời gian?

Xà Ma nói:

- Chuyện này tạm thời chưa bàn đến, hay là chúng ta thương nghị đến cục diện hiện nay.

Bạch Đầu Thiên Ông liếc mọi người, trầm ngâm đáp:

- Theo ta thấy, Vân Cơ và Hắc Kim Cương đều đang bị thương, chúng ta chi bằng tạm thời tu dưỡng sức lực, chờ đợi cơ hội tốt hơn.

Lam Phát Ngân Tôn nghi hoặc nói:

- Thời cơ tốt hơn là sao?

Bạch Đầu Thiên Ông giải thích:

- Những ngày này động đất ở Băng Nguyên càng lúc càng mạnh mẽ, đêm qua còn có núi lửa phun. Nếu như loại tình hình này tiếp tục, chúng ta có thể không phải phí sức lực, nhờ vào động đất mà phá hủy Đằng Long cốc. Đến lúc đó những nhân sĩ chính đạo mất đi nơi ẩn thân, tất nhiên tay chân rối loạn, chúng ta vừa hay có thể giết bọn họ không kịp trở tay.

Xà Ma tán thưởng:

- Suy nghĩ này không sai, rất đáng suy tính.

Lam Phát Ngân Tôn không phục nói:

- Cho là ngươi nói có lý, nhưng ai biết được động đất có thể phá hủy Đằng Long cốc hay không? Nếu như năm bữa nửa tháng mà cũng không có gì thay đổi, chúng ta chẳng phải sẽ lãng phí thời gian sao?

Bạch Đầu Thiên Ông đáp:

- Chúng ta đây là đi cùng lúc hai đường, có thể thừa dịp dưỡng sức để Hắc Kim Cương và Vân Cơ sớm phục hồi, lại có thể chờ đợi thời cơ. Nếu hai người Hắc Kim Cương đã khôi phục thực lực rồi, Băng Nguyên vẫn y như cũ, chúng ta lúc đó mới nghĩ biện pháp cũng không muộn.

Vân Cơ cười nói:

- Kế sách của Thiên Ông có thể nói là một tên trúng ba con chim, ngoại trừ những tình hình như đã nói ở trên, còn có một ưu điểm. Trong mấy ngày này, chúng ta ẩn mình không hiện chắc chắn Đằng Long cốc sẽ nghi thần nghi quỷ, đứng ngồi không yên. Đến lúc đó, bọn họ nếu không nhịn được phái người thám xét thì rất có khả năng gặp phải những thế lực còn lại, hai bên sẽ phát sinh giao chiến. Đến lúc đó chúng ta không cần ra tay cũng có thể ngồi yên hưởng lợi, vì sao lại không thực hiện được?

Xà Ma cười nói:

- Rất hay, thế thì hãy làm như vậy. Trước tiên chúng ta hãy tìm một nơi để nghỉ ngơi vài ngày.

Bạch Đầu Thiên Ông cười nói:

- Tìm một nơi an toàn cho bản thân thì Cuồng Đao là giỏi nhất.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao bật cười đắc ý, tự phụ đáp:

- Điều này rất đơn giản, cứ để ta làm cho, mọi người chỉ cần đi theo ta là được.

Tung mình đi trước, Tuyết Ẩn Cuồng Đao dẫn đầu mọi người, Xà Ma và bốn người theo sau, chớp mắt đã biến mất trong gió tuyết.

Lơ lửng giữa không trung, Thiên Tàm nhìn xuống sông băng dưới chân, trong lòng có một sự mong chờ nóng bỏng. Từ lúc xuất thế đến giờ, Thiên Tàm trong lòng có một tâm nguyện, lập chí muốn cứu thoát Thiên Tàm lão tổ đang bị phong ấn dưới tầng băng ra ngoài. Hiện nay, Thiên Tàm xuất thế đã gần một năm, y phí không biết bao tâm cơ, tuy tìm được vị trí phong ấn Thiên Tàm lão tổ, nhưng trước sau vẫn không cách nào giải mở được phong ấn trên bề mặt để cứu thoát Thiên Tàm lão tổ ra. Hiện nay, Thiên Tàm lại tìm đến nơi này, yên yên lặng lặng chăm chú nhìn khe núi băng dưới chân, trong lòng phát xuất những tiếng kêu gọi âm thầm.

- Hãy chờ đó, không bao lâu nữa ngài có thể xuất hiện lại nhân gian.

Cách đó vài trượng, Phi Viên Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử đang nhìn Thiên Tàm, trong mắt hai người đầy vẻ nghi hoặc, không hiểu vì sao Thiên Tàm lại chạy đến khe núi băng hoang vắng không người này.

Dường như cảm ứng được ánh mắt của bọn họ, Thiên Tàm thôi nhìn, lạnh nhạt nói:

- Chỗ dừng chân kế tiếp là hồ nước ấm, đó là điểm khởi đầu mọi thứ.

Đằng Phi nghe vậy, hơi bất an nói:

- Không thể không đến nơi đó sao?

Thiên Tàm đáp:

- Ta nói rồi, đó là nơi bắt đầu mọi thứ, ai cũng không cách nào tránh được.

Đằng Phi có phần không muốn, liếc Thải Điệp tiên tử hỏi lại:

- Ngươi có ý kiến gì không?

Thải Điệp tiên tử khẽ cười đáp:

- Ta không có ý kiến.

Thiên Tàm nói:

- Như vậy, chúng ta đi đến trạm kế tiếp.

Ánh nhạt lóe lên, bóng người như mũi tên, Thiên Tàm mang theo Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử chạy thẳng về phía Tây.

Rất lâu sau, ba người đến bờ hồ nước ấm đã mở rộng, Xà Thần đang ở trên không giữa hồ nhắm mắt dưỡng thần.

Đằng Phi thấy vậy hơi bất an, cất tiếng hỏi:

- Người đó là ai vậy, vì sao khí tức lại quái lạ như vậy?

Thiên Tàm vẻ mặt hơi biến đổi, nhỏ giọng đáp:

- Bà ta là Xà Thần, có được năng lực đoạt quyền tạo hóa, thực lực thâm sâu không dò được.

Thải Điệp tiên tử nghi hoặc nói:

- Nếu bà ta lợi hại như vậy, vì sao lại muốn gia nhập vào vòng thị phi?

Thiên Tàm chần chừ trả lời:

- Tâm tư của Xà Thần không người nào có thể đủ sức nhìn xuyên qua, ta cũng không dám xác định được.

Đằng Phi hỏi lại:

- Như vậy, ngươi làm gì dẫn chúng ta đến đây?

Thiên Tàm đáp:

- Ta đến nơi này là muốn hiểu được tình hình của con thú lớn dưới đáy hồ, gặp phải Xà Thần là chuyện bất ngờ.

Đằng Phi nói:

- Nếu là như vậy, lợi dụng lúc Xà Thần còn đang ngủ, chúng ta hãy sớm rời đi.

Thiên Tàm quan sát qua diện tích của hồ nước cũng như tình trạng của nước hồ, phát hiện đã lớn hơn gấp đôi so với ngày hôm qua, như vậy có thể thấy được, Thái Huyền Hỏa Quy ở đáy hồ hoạt động hết sức mạnh mẽ, nói không chừng một ngày sau nó có thể ra khỏi mặt đất.

Nghĩ đến chuyện này, Thiên Tàm trong lòng ngầm mừng, đang lúc tính toán thì bên tai lại vang lên tiếng của Đằng Phi:

- Không hay rồi, Xà Thần đã tỉnh giấc.

Thiên Tàm ngửng đầu nhìn, chỉ thấy Xà Thần bắn tới một ánh mắt kỳ dị, sau đó dời ngang vài dặm xuất hiện ngay trước mắt của Thiên Tàm.

Bật cười ha hả, Thiên Tàm vẻ mặt cười cười, cẩn thận nói:

- Huyền Tôn ngồi yên để lĩnh ngộ tại nơi này, thật sự khiến người ta phải bội phục nhiều.

Xà Thần nghe vậy, cười mà như không, chất vấn:

- Ngươi không đi bảo vệ Thiên Tàm lão tổ mà chạy đến nơi này để làm gì?

Thiên Tàm cười khan đáp:

- Ta đến đây để coi tình hình, tiện thể suy tính một chút.

Xà Thần ồ một tiếng, hơi cảm thấy hứng thú nói:

- Ngươi đã nhìn một lúc rồi, có suy đoán ra được kết quả thế nào không?

Thiên Tàm cười ha hả đáp:

- Huyền Tôn trước mặt, ta sao dám múa rìu qua mắt thợ.

Xà Thần quét mắt qua Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử, giọng nói đầy thâm ý:

- Kim cổ kết hợp, tất sẽ gặp trời phạt. Nghiệt duyên không phải phúc, hà tất phải gặp làm gì.

Thiên Tàm nghe vậy trong lòng nghĩ thật mau, vừa suy đoán hàm ý trong lời nói của Xà Thần, vừa hỏi lại:

- Huyền Tôn nói nghiệt duyên không biết là chỉ chuyện gì?

Xà Thần khẽ lẩm bẩm:

- Duyên có thiện và nghiệt, chỉ từ ý nghĩ. Ngừng hay không, định mệnh dây dưa.

Thiên Tàm nghe ra có chút hiểu biết, cúi đầu trầm tư hẳn lại.

Giây lát sau, Thiên Tàm giật mình tỉnh lại, quay đầu muốn hỏi thì phát hiện Xà Thần đã sớm biến mất không còn thấy nữa. Vì thế, Thiên Tàm thở dài u oán, tự nói:

- Sự xuất hiện của bà ta là để độ qua kiếp này hay để chứng kiến mối duyên định?

Bên cạnh, Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử vẻ mặt mơ hồ, đồng thanh nói:

- Cái gì gọi là độ qua kiếp, cái gì gọi là duyên định?

Thiên Tàm liếc hai người, sau đó thuận miệng nói:

- May mắn thì trong tương lai các ngươi sẽ tự hiểu lấy.

Đằng Phi hỏi lại:

- Không may mắn thì sao?

Thiên Tàm không vui đáp:

- Không may mắn thì biết cũng uổng công mà thôi.

Đằng Phi ngạc nhiên, sau đó tỉnh ngộ, đang muốn phản bác lại vài câu thì phát hiện Thiên Tàm đã bay đi vài chục trượng, Thải Điệp tiên tử đang bay sát theo sau, Đằng Phi liền phi thân đuổi theo.

Trên đỉnh một ngọn núi, Hắc Ma đang nhìn về phía xa xăm, cuồng phong ào ào thổi phất phơ áo quần của lão, trong thật phiêu dật và ngạo đời. Bốn bề, hoa tuyết nhẹ nhàng hạ xuống, gió lạnh gào thét, trời đất một màu, mặt đất sương lạnh. Cụp mắt lại, Hắc Ma nhìn hoa tuyết trước mặt, vẻ hơi phiền muộn tự nói:

- Tình thế Băng Nguyên phức tạp hơn ta tưởng tượng, ta chủ động cuốn nhập vào trường thị phi này lẽ nào là sai rồi?

Nghi hoặc mơ hồ có mấy phần không rõ, vào Băng Nguyên có hai ngày mà Hắc Ma dường như đã phát hiện được không ổn. Dời mắt đi, Hắc Ma nhướng cao chân mày, cười lạnh nói:

- Nếu ta đến rồi, thì không thể nửa đường lại bỏ về được, ta muốn người đời đều phải biết được, Ma Ưng môn của ta không phải dễ chọc vào!

Dứt lời bật cười lớn, Hắc Ma như phát cuồng, một mình chìm đắm trong giấc mộng bệnh hoạn của bản thân, tưởng tượng ra tình hình tương lai.

Rất lâu sau, Hắc Ma bình tĩnh lại, nhìn Băng Nguyên rộng rãi mênh mông, trong não đột nhiên xuất hiện một chút khí tức yếu ớt. Cẩn thận để ý, Hắc Ma phân tích thấy khí tức đến ngoài vài chục dặm, trong lòng nhất thời tò mò, tung mình chạy đến đó. Giây lát sau, Hắc Ma đến trên không trung của một khe lõm xuống phủ đầy tuyết, phát hiện dưới khe có khí tức dao động, vội vàng thu lại tâm thần để ẩn tàng khí tức, âm thầm tiến vào trong. Rất nhanh, đến một chỗ dưới tầng băng đóng thành đá, thấy được bên trong khe núi phía trước có ánh sáng lấp lánh. Nhìn thật cẩn thận, Hắc Ma cảm ứng được sáu luồng khí tức, trong đó có Tỏa Hồn và Tứ Dực thần sứ, ngoài ra bốn luồng kia tương đối xa lạ.

Lúc này, trong khe núi thâm sâu một trận giao chiến đang tiến hành. Phe tiến công chính là một thanh kiếm đen ngòm, phe bị tấn công là một người đàn ông trung niên đang nắm thanh chiến đao. Quanh đó, Tứ Dực thần sứ, Ứng Thiên Cừu, Trương Phàm, Phong U đều đang quan tâm chăm chú, để ý xem thử Tỏa Hồn và Tây Bắc Cuồng Đao ai thắng ai thua, không người nào muốn nhúng tay vào trong đó. Theo phân tích của người đang quan sát, Tỏa Hồn hiện nay sát khí ép người, từng chiêu từng thức đều ẩn chứa sức thôn tính đáng sợ, toàn thân phát ra khí tức hủy diệt. Tây Bắc Cuồng Đao tu vi hơn người, đặc biệt là đao quyết của hắn cũng biến hóa đa đoan uy lực kinh người, vô số lần bị Tỏa Hồn ép đến chỗ chết, hắn đều nhờ vào thanh chiến đao trong tay mà mạnh mẽ hất bắn địch nhân đi, hết lần này đến lần khác hóa hiểm thành an.

Thấy tinh hình như vậy, Ứng Thiên Cừu cười âm hiểm nói:

- Không ngờ được đao quyết của hắn về phương diện phòng ngự cũng có vài phần đặc biệt.

Tứ Dực thần sứ nghe vậy, khinh thường đáp:

- Đáng tiếc đao quyết của hắn chỉ có thể phòng thủ quanh người, không cách nào tấn công ra xa.

Ứng Thiên Cừu hừ giọng nói:

- Như vậy thì thế nào?

Tứ Dực thần sứ nhướng cao chân mày, giải thích:

- Đặc điểm lớn nhất của Tây Bắc Cuồng Đao chính là phòng thủ và công kích cận chiến, một khi gặp phải địch nhân có hình dáng khổng lồ giống như cao thủ của bộ lạc Thiên Cầm, Tây Bắc Cuồng Đao sẽ bó tay chịu trói, chỉ có cách né tránh. Hiện nay, Tỏa Hồn tuy thế công sắc bén nhưng thân kiếm bé nhỏ, phạm vi công kích không lớn, vừa hay phù hợp với đặc điểm pháp quyết của Tây Bắc Cuồng Đao, vì thế tấn công lâu cũng không làm được gì.

Ứng Thiên Cừu không phục đáp:

- Chuyện này sợ là chỉ có cá nhân ngươi suy đoán thôi.

Tứ Dực thần sứ tự phụ đáp:

- Suy đoán? Nói thực cho ngươi biết, lần trước Tây Bắc Cuồng Đao thiếu chút nữa đã chết dưới móng bén của bộ lạc Hồng Vũ, nguyên nhân chính là do Tây Bắc Cuồng Đao không thiện nghệ tấn công ở xa.

Ứng Thiên Cừu bán tín bán nghi cau mày nói:

- Người tu đạo đều có tính chung, một khi tu vi đã đến cảnh giới nhất định, bất luận là dùng quyền cước tay chân hay là dùng binh khí đều có thể trong chốc lát ngưng tụ chân nguyên thành thực thể hữu hình, từ đó phát huy được uy lực kinh người. Với thực lực trước mắt của Tây Bắc Cuồng Đao, hắn hoàn toàn có thể phát xuất làn đao dài đến vài trăm trượng, chém chết địch nhân có thể hình lớn gấp trăm lần hắn.

Tứ Dực thần sứ giải thích:

- Ta nói hắn không thiện nghệ trong công kích ở xa, hoàn toàn không nói hắn không làm được, ngươi phải nghe cho cẩn thận.

Ứng Thiên Cừu cười lạnh nói:

- Ngươi những câu đó còn không phải là ý …

Chữ tứ còn chưa ra khỏi miệng, đột nhiên truyền đến một tiếng sấm rền, lập tức khiến mọi người ở đó phải chú ý.

Nhìn cẩn thận, hai phe giao chiến mới vừa trải qua một lần giao chiến sinh tử, Tỏa Hồn bị hất bắn ngược lại, thân kiếm rung động, ánh sáng lấp lánh không ngừng. Tây Bắc Cuồng Đao lùi lại vài thước, vẻ mặt tái nhợt không chút máu, tay phải rách toạc, toàn thân run rẩy không ngừng. Tình hình như vậy khiến người ta bất ngờ, lại khiến ai cũng khiếp hãi. Bởi vì Tây Bắc Cuồng Đao hoàn toàn không giống như những người quan sát dự đoán, sẽ chết trong tay của Tỏa Hồn.

Ngưng thần nín hơi, Tây Bắc Cuồng Đao đề cao cảnh giác, ánh mắt bất động trừng trừng Tỏa Hồn, tùy lúc đều chuẩn bị phát động công kích. Tỏa Hồn nhìn không ra biểu hiện gì, thân kiếm đen ngòm lấp lánh ánh sáng đang phát ra vô số sóng thăm dò để phân tích thương thế của Tây Bắc Cuồng Đao. Đối với Tỏa Hồn, y có thể nhìn thấu suốt nhiều thứ mà người thường không cách gì nhìn ra được, y chọn Tây Bắc Cuồng Đao làm mục tiêu công kích cũng hoàn toàn không phải bởi vì Tây Bắc Cuồng Đao là người có thực lực yếu nhất trong năm người ở đó. Điểm này, người quan sát đều không biết rõ, bọn họ chỉ cho là Tỏa Hồn thích bắt nạt kẻ yếu, thực ra Tỏa Hồn chọn Tây Bắc Cuồng Đao vì nguyên nhân chủ yếu chính là thanh chiến đao kia. Theo hiểu biết của Tỏa Hồn, thanh chiến đao trong tay của Tây Bắc Cuồng Đao chính là thanh thần binh uống máu, xuất thân từ thời đại cuối của thời Thần Ma thượng cổ. Lúc đó, trên Băng Nguyên có vô số chủng tộc sống, bọn họ tranh đấu chém giết, tranh giành quyền khống chế, chính là một thời kỳ hỗn loạn bất an. Khi ấy, thanh chiến đao trong tay Tây Bắc Cuồng Đao đang tung hoành ngang dọc, trên vùng đất này đã chinh chiến tứ phương hoành hành không sợ gì cả, trong thời gian vài trăm năm đã vài lần đổi chủ, giết chết gần vạn cao thủ các tộc, trở thành thần binh uống máu đáng sợ nhất lúc đó tên là Tà Ảnh!

Sau đó, theo thời gian trôi qua, trên vùng đất này đột nhiên xuất hiện tai nạn hủy diệt, các chủng tộc và văn minh lúc đó chỉ trong một đêm đã biến mất không tung tích, thanh Tà Ảnh thần binh này cũng từ đó biến mất không còn thấy nữa.

Hiện nay, trải qua vài ngàn năm, Tà Ảnh thần binh lại xuất hiện trên nhân gian, nằm trong tay của Tây Bắc Cuồng Đao nhưng nó lại hoàn toàn chưa thể hiện được uy lực vốn có. Điều này vì sao vậy? Nguyên nhân bên trong, Tỏa Hồn cũng không nói rõ được, nhưng Tỏa Hồn lại biết được một số chuyện mà Tây Bắc Cuồng Đao không biết được. Theo quan sát được của Tỏa Hồn, Tà Ảnh thần binh trước mắt bị một loại sức mạnh phong ấn đi. Tây Bắc Cuồng Đao tuy nắm giữ thần binh nhưng lại không phát huy được uy lực vốn có, ngược lại còn bị thần binh hạn chế nhiều chỗ, thế cho nên lúc trước thiếu chút nữa hắn đã chết trong tay của cao thủ bộ lạc Hồng Vũ. Điểm này Tây Bắc Cuồng Đao vẫn không hề hiểu được, hắn đến Băng Nguyên tìm hiểu nguyên do cũng như để giải mở bí ẩn bên trong thanh thần binh này. Hiện nay, thần binh bị sức mạnh không rõ phong ấn, nhưng thỉnh thoảng trên thân đao lại xuất hiện một số hình ảnh tàn khuyết, chỉ còn lại bản chất cứng rắn mà thôi. Đương nhiên, Tà Ảnh thần binh cũng không thể coi thường, năm xưa nó đã uống máu vô số giết người ngàn vạn, trong thân đao đã ngưng tụ thành tinh hồn huyết phách, có được linh tính cực mạnh. Hiện nay, Tà Ảnh thần binh tuy bị phong ấn, nhưng khí huyết sát ẩn chứa trên thân đao vẫn vô cùng mạnh mẽ, chỉ có điều người thường không cảm ứng được, duy có loại như Tỏa Hồn mới hiểu rõ được chân lý ở bên trong. Đây chính là nguyên nhân Tỏa Hồn chọn Tây Bắc Cuồng Đao để đối địch.

Trong tâm lý của Tỏa Hồn, nó có thể cảm ứng được rõ ràng luồng khí tức do thanh Tà Ảnh thần binh kia phát tán ra, luồng khí tức đó có sức hấp dẫn không tên đối với nó, muốn nuốt lấy hồn tinh phách huyết bên trong Tà Ảnh thần binh, để từ đó gia tăng thực lực của bản thân. Với cảnh giới tu luyện hiện nay của Tỏa Hồn, thực lực của nó đã đạt đến cao điểm cực hạn, muốn gia tăng thực lực thêm thì khó khăn vô cùng. Ngoại trừ có thể gặp được sức mạnh tương tự như bản thân, giống như sức mạnh của hồn tinh huyết phách trong Tà Ảnh. Vì thế Tỏa Hồn không hề do dự ra tay, đây chính là lý do của một loạt chuyện trước đây. Nhưng giao chiến càng lâu, Tỏa Hồn không được như ý, điều này khiến nó hơi cảm thấy kinh ngạc. Nguyên nhân bên trong chính là thực lực của Tây Bắc Cuồng Đao không kém là thứ nhất, hồn tinh trong Tà Ảnh thần binh ngưng đọng là nguyên nhân thứ hai, cũng chính là nguyên nhân chủ yếu nhất.

Đối với Tây Bắc Cuồng Đao, hắn hoàn toàn không hiểu rõ Tỏa Hồn, hắn cũng không biết được, bản thân có thể ép Tỏa Hồn thối lui hoàn toàn là nhờ vào sức mạnh của Tà Ảnh thần binh. Hiện nay, Tà Ảnh bị phong ấn, không những uy lực phát huy không được, mà ngay cả huyết phách tinh hồn trong Tà Ảnh cũng bị trói buộc chặt chẽ trong thân đao, đây chính là nguyên nhân vì sao mà Tỏa Hồn nhiều lần thất bại.

Hừ khẽ một tiếng, Tỏa Hồn thu lại tạp niệm, thân kiếm từ từ chuyển động chạy vòng quanh Tây Bắc Cuồng Đao rất nhanh. Tây Bắc Cuồng Đao thu lại tâm thần, nâng cao cảnh giác tinh thần phòng ngự nghiêm mật, trong lòng lại đang suy tính phải bỏ đi thế nào. Theo phân tích của Tây Bắc Cuồng Đao, tình thế hiện nay vô cùng bất lợi cho hắn, nếu như chờ đợi lâu dài tiếp theo, phòng ngự chắc chắn có sơ hở, một khi không cẩn thận có khả năng chết trong tay của Tỏa Hồn. Để cho an toàn, Tây Bắc Cuồng Đao quyết định bỏ đi, nhưng hiện nay còn chưa tìm được thời cơ thỏa đáng. Những người quan sát chung quanh thấy Tây Bắc Cuồng Đao và Tỏa Hồn giằng co, trong lòng có phần thất vọng, ai nấy bắt đầu chuyển sức chú ý đi. Ai ngờ hành động này xem là vô tình nhưng kết quả tạo thành lại khiến người ta phải giật mình.

- Người nào đó, ra đi.

Tiếng quát lạnh từ miệng Phong U vang lên, lão thân là Địa Ngục sứ giả của phái Cửu U, đối với khí tức âm u vô cùng nhạy bén, dễ dàng phát hiện được người ở gần đó.

Trương Phàm, Ứng Thiên Cừu, Tứ Dực thần sứ nghe vậy thất kinh, ai nấy triển khai sóng thăm dò, rất nhanh chóng cũng quan sát được động tĩnh của Hắc Ma. Thấy hành tung đã bị lộ, Hắc Ma cũng không hề để ý đến, lập tức bay ra cười khẽ nói:

- Trò hay xảy ra, ta tự nhiên muốn đến thưởng thức qua.

Tứ Dực thần sứ cau mày nói:

- Thì ra là ngươi, xem ra tình hình của ngươi cũng không được như ý lắm.

Hắc Ma phản bác lại:

- Ta ít ra cũng chưa từng bị người ta đè dưới núi băng, chịu cực khổ lạnh lẽo vô cùng.

Tứ Dực thần sứ nghe vậy biến sắc, giận dữ nói:

- Hắc Ma, ngươi chớ có miệng lưỡi vô lễ. Chọc giận Phong Thần phái của ta, Ma Ưng môn của ngươi cũng không có kết quả tốt đẹp gì đâu.

Hắc Ma ánh mắt lạnh lại, hừ giọng nói:

- Đáng tiếc ngươi là Tứ Dực thần sứ, mà không phải là U Ảo Vũ Tiên, uy hiếp của ngươi phân lượng có phần nhẹ đi một chút.

Phong U cười quái dị nói:

- Té ra là Ma Ưng môn chủ, quả thật thất kính.

Trương Phàm thấy bộ dạng muốn lấy lòng người của Phong U như vậy, châm chọc nói:

- Không ngờ được thứ tiểu quỷ không ra gì mà trong mắt của phái Cửu U ngưoi cũng là khách quý như vậy.

Hắc Ma sắc mặt xanh mét, lạnh lùng tàn khốc nói:

- Các hạ là ai mà khẩu khí cuồng vọng đến như vậy?

Trương Phàm kiêu ngạo đáp:

- Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm.

Hắc Ma khinh bỉ nói:

- Ta còn cho ngươi là ai, té bất quá chỉ là một hạng vô danh tiểu tốt mà thôi.

Trương Phàm vẻ mặt biến hẳn, hơi giận dữ nói:

- Hắc Ma, với hạng phái nhỏ nhỏ ở vùng Biên Hoang của ngươi há có thể hiểu được thực lực phái Cửu Hư của ta.

Hắc ma cười lạnh đáp:

- Có thời gian tự nhiên phải lĩnh giáo qua.

Trương Phàm tức giận nói:

- Lúc nào cũng sẵn sàng.

Phong U cười ha hả nói:

- Cửu Hư đấu với Ma Ưng, thật là thú vị.

Ứng Thiên Cừu cười nói:

- Nếu như lại thêm Cửu U vào đó thì càng thêm phần thú vị.

Phong U không vui, hừ lạnh trả lời:

- Ngươi nếu có hứng thú, ta cũng tùy lúc sẽ bồi tiếp.

Ứng Thiên Cừu cười tà đạo nói:

- Ta một thân một mình cô độc, sao dám chọc vào các ngươi?

Phong U hừ khẽ một tiếng, nghe ra sự châm chọc trong lời nói của hắn, đang muốn phản bác lại vài câu, ai ngờ Tỏa Hồn rống lên giận dữ một tiếng. Thời khắc đó, mọi ánh mắt đều tập trung lại, chỉ thấy Tỏa Hồn quay cuồng bật về, đốm đen trên thân kiếm bành trướng, bề ngoài bao trùm một tầng bóng dáng màu xanh lục nhạt. Tây Bắc Cuồng Đao vẻ mặt ngạc nhiên, sau khi quan sát một lúc đột nhiên lóe lên đi mất, hắn chọn lựa rời đi theo lý trí. Những người còn lại mơ hồ không hiểu, tất cả đều cho là Tây Bắc Cuồng Đao ngầm ám toán Tỏa Hồn, nhưng hiện nay Tây Bắc Cuồng Đao đã đi rồi, Tỏa Hồn vẫn gào thét tức giận, thực ra chuyện này là thế nào đây?

Quan sát cẩn thận, Phong U, Hắc Ma, Ứng Thiên Cừu trong lòng đều dâng lên một sự kinh ngạc, cả ba người bọn họ do bởi pháp quyết tu luyện có liên quan đến thuộc tính hắc ám, nên đều mơ hồ nhìn ra được bóng sáng màu xanh lục nhạt trên thân của Tỏa Hồn là một thể linh hồn ý thức, lúc này đang toàn lực áp chế khí tức của Tỏa Hồn, muốn thôn tính lấy nó. Loại công kích này vô cùng quỷ dị, nhìn sơ qua không gì khác lạ nhưng trên thực tế lại hung hiểm vô cùng.

Trương Phàm vẻ mặt kinh ngạc, khẽ nói:

- Khí tức thật quỷ dị, chuyện này là như thế nào?

Tứ Dực thần sứ ánh mắt quái dị, kinh hãi la lên:

- U Ảo Dị Ảnh, đây chính là U Ảo Dị Ảnh đáng sợ nhất trong Hắc Ngục sâm lâm.

Phi thân bay lên, Tứ Dực thần sứ sau khi hiểu được tình hình liền chọn lựa bỏ chạy ngay. Trương Phàm trong lòng thất kinh, hành động này của Tứ Dực thần sứ vô cùng khác thường, nhìn từ phương diện khác đã phản ánh một sự thực. Nghĩ đến đây, Trương Phàm trong lòng cũng toan bỏ đi. Nhưng đúng lúc này, Tỏa Hồn sau khi giãy dụa rất nhiều, đột nhiên rống to một tiếng, toàn thân ánh đen chuyển hóa thành ngọn lửa màu đen, từ từ bức bóng sáng màu xanh nhạt bao trùm quanh người thối lui. Nhìn thấy cảnh tượng này, những người có mặt ở đó đều hơi khiếp sợ, thêm một phần hiểu biết về thực lực của Tỏa Hồn, cũng cảm thấy khiếp hãi đối với cái gọi là U Ảo Dị Ảnh. Đến lúc này, Tỏa Hồn và U Ảo Dị Ảnh giằng co một lúc, cuối cùng Tỏa Hồn thoát ly thành công khỏi cảnh nguy hiểm. Ánh nhạt lóe lên, U Ảo Dị Ảnh chớp mắt đã biến mất, hành tung quỷ dị đến cả Phong U và Tỏa Hồn cũng không hề cảm ứng được, những người khác thì càng thêm không biết gì cả.

Như vậy, trong khe núi hẹp yên tĩnh trở lại, mãi đến một lúc sau, Ứng Thiên Cừu mới đột nhiên rời đi, điều này phá vỡ yên lặng. Bật cười ha hả, Phong U nhìn những người còn lại cười quỷ nói:

- Kết quả của trò hay, ta rời đi trước đây.

Lời còn vang bên tai, Phong U liền biến mất ngay lập tức.

Trương Phàm vẻ mặt nặng nề, liếc Hắc Ma, Tứ Dực thần sứ và Tỏa Hồn đang im lặng, lập tức xoay người muốn đi không nói câu nào. Lúc này, trong gió tuyết đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, thông qua tiếng gió gào thét đập vào tai mọi người thật rõ ràng, khiến bọn họ phải chú ý. Phi thân lên, ba người một kiếm có mặt ở đó đều nhanh chóng bay ra khỏi khe núi, dừng lại giữa không trung để truy tìm tiếng bước chân kia.

- Không ổn rồi, chính là người khổng lồ Bác Phụ!

Tiếng la thất thanh chói tai của Hắc Ma khiến cho Tỏa Hồn và Trương Phàm phải chú ý.

Nhìn thật cẩn thận, ngoài mấy dặm trên mặt tuyết, một đám người khổng lồ hình dáng to lớn đang nện bước, đầu đội gió tuyết đang thẳng hướng về phía này. Trương Phàm vẻ mặt kinh hãi, cẩn thận đếm số người khổng lồ, tổng cộng có tám người. Hắc Ma tỏ ra hơi trấn tĩnh, tròng mắt đen ngòm không ngừng chuyển động, dường như đang suy tính vấn đề nào đó. Tỏa Hồn ảo hóa thành hình người, nhìn Xích Viêm dẫn đầu, trong mắt lấp lánh ánh sáng kỳ lạ, vẻ mặt toát ra một chút bất an.

Trên mặt tuyết, Xích Viêm dẫn người trong tộc nhanh chóng tiến lên, khi đến gần ngọn núi băng, Xích Viêm dường như cảm ứng được sóng thăm dò ập đến, lập tức ngửng đầu nhìn lại, vừa hay nhìn được Hắc Ma, Trương Phàm và Tỏa Hồn ba người đang lơ lửng giữa không trung cách chừng vài dặm. Thời khắc đó, trên trán Xích Viêm lóe lên ánh sáng, Hỏa Linh thạch phát ra một chùm sóng có tần số kỳ lạ, chớp mắt đã tiến nhập vào đáy của cả ba người Trương Phàm, Hắc Ma và Tỏa Hồn, hóa thành một luồng ý niệm cảnh cáo, hất cho cả ba người tâm thần run rẩy, vội vàng thu lại ý định thăm dò. Thở nhẹ một tiếng, Tỏa Hồn lập tức rời đi, không hề có một chút dấu nào báo trước, xem ra nó có chút e ngại người khổng lồ Bác Phụ. Hắc Ma thân là Ma Ưng môn chủ, hiểu được một số truyền thuyết và thần thoại thời thượng cổ, hết sức kính sợ đối với tộc Bác Phụ, không nói một câu nào, lẳng lặng rời đi. Chỉ còn lại Trương Phàm ánh mắt vừa kinh hãi vừa tức giận, lại rất là hiếu kỳ. Thân là Cửu Hư thánh sứ, Trương Phàm tu vi hơn người. Nhưng đối với một số thần thoại viễn cổ, y lại không biết chút gì. Vì thế, Trương Phàm tuy kinh ngạc nhưng lại hoàn toàn không quá khiếp sợ, ngược lại còn đánh giá qua hàng tám người Xích Viêm, đầy sự hứng thú với bọn họ.

Phát hiện sự có mặt của Trương Phàm, những người khổng lồ tộc Bác Phụ tỏ ra hết sức tức giận, bọn họ từ trước đến nay đều có cừu hận rất lớn với nhân loại, chỉ có Thiên Lân là một trường hợp đặc biệt. Vì vậy, Xích Thạch giận dữ ngửng nhìn lên trời, gào thét:

- Tộc trưởng, ta tình nguyện ra tay giết chết người này.

Xích Viêm vẫn đang suy tư, lắc đầu trả lời:

- Chớ có kích động, đây vốn hoàn toàn không phải thế giới của chúng ta, mọi người nhớ kỹ phải bình tĩnh hơn, mọi thứ phải hết sức cẩn thận.

Thanh âm của Xích Viêm như sấm bên tai, dễ dàng vọng đến tai của Trương Phàm. Trương Phàm nhẹ nhàng hạ xuống, đến trước Xích Viêm chừng vài trượng, cất tiếng hỏi:

- Các ngươi đến từ đâu, có lai lịch thế nào?

Xích Viêm nhìn Trương Phàm, ánh mắt sắc bén như đao, chớp mắt đã ép cho Trương Phàm phải quay sang chỗ khác, không dám nhìn vào mắt Xích Viêm nữa. Hừ lạnh một tiếng, Xích Viêm giọng nói lạnh lẽo đáp:

- Tâm của ngươi không chính, chắc chắn sẽ chết thảm.

Trương Phàm sửng người, hiếu kỳ nói:

- Sao có thể thấy được?

Xích Viêm hừ lạnh đáp:

- Đến lúc sẽ biết, hà tất phải hỏi nhiều. Ngươi bây giờ hãy lập tức cút đi, ta có thể tha cho ngươi. Nếu không đừng trách ta vô tình.

Trương Phàm hơi không vui, lạnh lùng cao ngạo nói:

- Nếu ta không đi thì sao?

Xích Thạch quát lên:

- Không đi thì giết chết ngươi.

Nói rồi, tay phải Xích Thạch vung lên, cái xiên đá đột nhiên chém xuống, xem ra rất ngốc. Trương Phàm bật cười lạnh, khinh bỉ nói:

- Giơ tay múa chân, còn muốn cậy mạnh, quả thật là không tự lượng …

Câu còn chưa hết, toàn thân Trương Phàm đột nhiên căng thẳng, một cảm giác áp bức bao trùm lên người y, khiến y còn chưa hiểu chuyện như thế nào thì cả người đã bị cái xiên đá của Xích Thạch đánh rơi xuống mặt đất, sau đó băng tuyết bị tung tóa, Trương Phàm bị một luồng sức mạnh khủng khiếp đánh trực tiếp chìm vào mặt đất. Một chiêu hoàn thành, Xích Thạch giọng như sấm sét:

- Dám xem thường ta, ngươi quả thật là không có mắt.

Tất cả những người đồng tộc bật cười to, ai cũng bị ngôn ngữ và vẻ mặt của Xích Thạch chọc cho cười vang. Xích Viêm vẻ mặt điềm tĩnh, nhìn cái khe sâu do một tay của Xích Thạch tạo ra, nhắc nhở:

- Không được khinh thường, địch nhân hoàn toàn không bị chiêu nào trí mạng cả.

Dứt lời, dưới khe sâu vang lên tiếng rống tức giận, Trương Phàm bắn mình lên không, khuôn mặt tuấn tú phủ thêm một lớp sương lạnh.

Xích Thạch trừng Trương Phàm, quát to:

- Tốt, không ngờ không có bị gì, thế thì ta sẽ tiễn ngươi đi một đoạn.

Trương Phàm kinh hãi tức giận vô cùng, thấy Xích Thạch đang muốn ra tay, lập tức lùi lại trăm trượng, khiếp đảm không ngừng nhìn người trước mặt, căm phẫn la lên:

- Lần tới có gặp nhau, ta nhất định sẽ bồi tiếp đến cùng.

Lắc mình đi liền, Trương Phàm chọn phương án thối lui, bởi vì y lần đầu gặp phải người tộc Bác Phụ, còn chưa hiểu rõ chi tiết. Xích Thạch thấy vậy muốn đuổi theo, Xích Viêm quát ngăn lại:

- Giặc cùng đường chớ đuổi, chúng ta tiếp tục tiến lên, nhân duyên định mệnh còn chờ chúng ta đến chứng nhận.

Xích Thạch không hề nói gì, phẫn nộ thu lại binh khí trong tay, cùng với sáu người khác trong tộc đi theo Xích Viêm, thẳng đến một khu vực thần bí còn chưa biết đến. Thời khắc đó, các thành viên của tộc Bác Phụ đi truy tìm dấu chân của định mệnh, cuối cùng bọn họ có thể chạy thoát khỏi vận rủi bị diệt sạch không?

Thời gian một ngày trôi qua trong vui cười và đau thương. Khi hoàng hôn đến, Thiên Lân dẫn Ngọc Tâm từ Thiên Nữ phong chạy về Đằng Long cốc, liền gặp Tân Nguyệt và Phỉ Vân ở cửa cốc.

Mỉm cười điềm nhiên, Thiên Lân chớp mắt đưa tình với Tân Nguyệt rồi hỏi:

- Tâm tình có nhờ thời gian trôi qua mà tốt hơn không?

Tân Nguyệt vẻ mặt lạnh lẽo xanh xanh, hơi đau buồn đáp:

- Có một số ký ức sẽ không trôi qua theo thời gian.

Thiên Lân nghe vậy, an ủi:

- Có một số chuyện chỉ có thể nhớ lại, có một số chuyện còn phải tiếp tục.

Tân Nguyệt gật khẽ, đưa mắt nhìn sang Ngọc Tâm ở bên không nói, điềm nhiên lên tiếng:

- Thời gian khoái lạc luôn trôi qua rất nhanh chóng dễ dàng.

Ngọc Tâm đáp:

- Thời gian trôi qua quá nhanh, luôn khiến cho người ta phải nhớ lại.

Phỉ Vân nhìn hai cô, thấy các nàng nói chuyện như đánh đố vậy, che giấu quá nhiều điều bí mật. Thiên Lân kéo Phỉ Vân, cười hỏi:

- Mọi người trong cốc tình cảm như thế nào?

Phỉ Vân đáp:

- Cũng như vậy, thời gian chỉ một ngày thì ai có thể quên được?

Thiên Lân cảm xúc đáp:

- Đúng thế, chuyện đó cũng thường tình. Đi thôi, theo ta đi thăm mọi người, hãy để Ngọc Tâm và Tân Nguyệt gặp nhau cho vui.

Phỉ Vân hơi lộ vẻ khó hiểu nhưng chỉ chớp mắt đã khôi phục bình tĩnh, theo Thiên Lân đi vào trong cốc, thăm mọi người khắp nơi.

Đi một vòng, hai người tốn không ít thời gian. Kết quả lại bất ngờ phát hiện, không ngờ Tuyết Hồ và gấu Bắc Cực lại ở cùng với nhau. Cẩn thận hỏi thăm, Phỉ Vân và Thiên Lân cảm thấy kinh ngạc, gấu Bắc Cực vốn một lòng muốn ảo hóa thành hình người, vì thế đặc biệt tìm đến Tuyết Hồ để học hỏi thêm với nàng. Tuyết Hồ bản tính không xấu, sau khi hiểu được tâm tư của gấu Bắc Cực, liền giảng giải cẩn thận, truyền thụ một số bí pháp tu luyện của một số loại thú, điều này khiến gấu Bắc Cực hoan hỉ như điên, cả ngày đều ở hang núi Tuyết Hồ đang ở tạm, vừa tu luyện vừa hỏi han.

Hiểu được tường tận mọi chuyện, Thiên Lân vỗ vai gấu Bắc Cực nói:

- Hãy tu luyện cho tốt, với thiên phận và cơ sở của ngươi, ba ngày mười sáu canh giờ cố gắng sẽ làm tăng tốc độ, chắc chắn sẽ có thành công.

Gấu Bắc Cực mỉm cười nói:

- Đa tạ các ngươi, ta sẽ nỗ lực.

Tuyết Hồ nhìn Phỉ Vân, âu yếm nói:

- Công tử không phải đang phụ trách phòng ngự ở cửa cốc sao?

Phỉ Vân mỉm cười đáp:

- Thiên Lân kéo ta đi dạo, hại ta mất đi cơ hội thưởng thức mỹ nhân.

Thiên Lân mắng hắn:

- Huynh tốt nhất đàng hoàng một chút, đừng có chú ý đến Tân Nguyệt, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho huynh đâu.

Phỉ Vân cười đùa đáp:

- Ở xa xa nhìn lẽ nào cũng không được?

Thiên Lân đáp:

- Ở xa nhìn thì được, ở gần thì phải cẩn thận cho ta. Được rồi, ta không cản trở các vị nữa, ta đi xem Lâm Phàm đang làm gì.

Thấy Thiên Lân rời đi, Phỉ Vân chọc ghẹo:

- Ta thấy huynh sẽ đi thăm Lâm sư muội khả ái của huynh chứ?

Thiên Lân không đáp, chớp mắt đã đi xa rồi.

Tuyết Hồ hé miệng nói:

- Công tử ganh ghét hay ghen tỵ vậy?

Phỉ Vân phủ nhận:

- Không có chuyện đó.

Tuyết Hồ cười không nói, trong mắt lại có ẩn ý rất rõ ràng. Rời khỏi Phỉ Vân, Thiên Lân đúng là không đi thăm Lâm Phàm, nhưng cũng không đi thăm Lâm Y Tuyết mà lại đến động Vũ Điệp đang ở.

Lúc này, Vũ Điệp đang một mình ngồi trong động, vẻ mặt có phần phiền muộn. Âm thầm đến gần, Thiên Lân đưa tay ôm lấy vòng eo của Vũ Điệp, cười nhẹ nói:

- Đang suy nghĩ thế nào?

Vũ Điệp thân thể sượng ngắc, sau đó khôi phục lại bình thường, u oán nói:

- Đang nghĩ đến một người không nên nghĩ đến.

Thiên Lân cười đùa đáp lời:

- Người đó chắc không phải là ta phải không?

Vũ Điệp không nói, ánh mắt nhìn về phía cửa động, u oán lẩm bẩm:

- Huynh sao không tiếp đãi Ngọc Tâm của huynh đi?

Thiên Lân biết Vũ Điệp đang ghen tức, dụ dỗ:

- Ngọc Tâm mới đến, không giao tiếp với ai nhiều, ta tự nhiên phải tốn nhiều thời gian để bồi tiếp nàng ấy. Trong lòng ta luôn nghĩ đến nàng.

Vũ Điệp khẽ lẩm bẩm:

- Có thật như vậy không?

Thiên Lân xoay người Vũ Điệp lại, mặt đối mặt với nàng, nhìn vào ánh mắt nàng, êm ái nói:

- Đương nhiên là thật, không tin nàng có thể hỏi ta xem, còn có tấm lòng của ta nữa.

Dứt lời, Thiên Lân khẽ cúi đầu xuống, hôn lên môi của Vũ Điệp. Hôn một lúc, Vũ Điệp có chút ưu tư, trong lúc lơ đãng thì hình ảnh Thiện Từ hiện lên trong não, khiến cả người chấn động, đưa tay đẩy Thiên Lân ra. Thiên Lân cố ôm chặt lấy người của Vũ Điệp, cho là nàng đang căng thẳng, vì thế hoàn toàn không để ý, cố tình trêu chọc thần kinh Vũ Điệp một lúc. Giây lát sau, chống cự của Vũ Điệp mất đi sức lực, nàng bị nụ hôn nóng bỏng của Thiên Lân làm cho mềm nhũn ra, nép vào ngực của hắn, để cho hắn mặc sức âu yếm và thể hiện yêu thương. Giây lát sau, Thiên Lân buông tha đôi môi của Vũ Điệp mà vẫn còn tiếc nuối, ca ngại:

- Vũ Điệp, nàng thật là đẹp?

Mặt ửng đỏ lên, Vũ Điệp không còn sức đẩy tay của Thiên Lân ra, thẹn thùng nói:

- Thật xấu xa, chỉ biết khinh phụ người ta.

Thiên Lân đầy hưng phấn, hai tay vuốt ve đôi ngực xinh đẹp của Vũ Điệp, kích động nói:

- Đây là yêu thương, không phải khinh phụ người.

Vũ Điệp vô cùng thẹn, hơi khép hờ mắt, cắn răng nói:

- Chính là khinh phụ người.

Thiên Lân cười không nói, hai tay cảm thụ làn da mềm mại co dãn và những đường cong động lòng người của Vũ Điệp, chìm đắm trong một cảnh giới tuyệt đẹp. Vũ Điệp khẽ thở ra, trong lòng vừa xấu hổ vừa mừng, im lặng chấp nhận đôi tay vuốt ve của Thiên Lân. Giây lát sau, khi Thiên Lân không thỏa mãn với khu vực cục bộ, bắt đầu khuếch đại phạm vi, Vũ Điệp lập tức xấu hổ không chịu đựng được, sau một phen chống cự, cuối cùng thoát khỏi lòng của Thiên Lân, mặt đầy vẻ xấu hổ.

Thiên Lân thấy vậy, thu lại nụ cười, kéo cánh tay bé nhỏ của Vũ Điệp êm ái nói:

- Chúng ta đi đi, ta bồi tiếp nàng giải sầu.

Vũ Điệp nhìn Thiên Lân vừa anh tuấn lại có phần hơi điên cuồng hoang dã, mơ hồ nói:

- Thiên Lân, huynh phải vẫn là người lúc xưa chứ?

Thiên Lân sửng người, hỏi ngược lại:

- Vì sao nàng lại hỏi như vậy?

Vũ Điệp hơi lo lắng, nhỏ giọng nói:

- Ta thấy huynh thay đổi rồi, không phải chỉ có bề ngoài thêm phần hấp dẫn, mà trong lòng của huynh cũng đã từ từ xa đi rồi.

Thiên Lân dùng tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Điệp, chăm chú nhìn vào hai mắt của nàng, nghiêm chỉnh nói:

- Bề ngoài của ta thay đổi bởi vì ta đã đến Hắc Ngục sâm lâm một chuyến, lòng ta đang ở xa xôi bởi vì nàng đang đóng cửa tâm hồn của mình lại, hoàn toàn không phải ta thật sự đã rời đi ,mà chính nàng trong nhất thời hiểu lầm thôi. Giữa hai chúng ta, bất kể ở giữa có ai ngăn cách, trong lòng của ta vĩnh viễn đều để lại một chỗ trống cho nàng. Tuy không gian đó có thể nhỏ hẹp một chút, nhưng địa vị của nó tuyệt đối ngang bằng.

Nhìn vào đôi mắt thâm tình đó, lắng nghe những lời nói động lòng người đó, bóng ma trong lòng của Vũ Điệp lập tức tiêu tan, thời khắc này thay vào đó, Vũ Điệp thật sự hiểu được tấm lòng của Thiên Lân, tuy có một chút tàn khuyết, nhưng đối với Vũ Điệp thì đã đủ để cảm động cả đời rồi. Tình yêu là một loại dấu ấn, có vô số hình thức biểu hiện. Mặc dù đắm đuối trong vòng yêu, thuộc về loại dấu ấn có tính trừu tượng, nó lại ẩn chứa tình yêu vô cùng kinh khủng. Nở một nụ cười, Vũ Điệp phảng phất như đổi thành người khác, kéo tay Thiên Lân xoay mình chạy ra bên ngoài. Thời khắc đó, không cần phải nói, không cần phải ra dấu hiệu, chỉ một nụ cười mỉm, một ánh mắt đã đủ để biểu hiện mọi thứ. Tiếng cười đầy vui mừng, vang vọng trong không khí xuôi theo hình bóng đi quanh qua các đường hầm của Vũ Điệp và Thiên Lân tạo thành một thế giới xinh đẹp của bọn họ.

Đêm hôm đó, Thiên Lân vẫn ở bên cạnh Vũ Điệp mãi đến lúc đi ngủ thì hắn mới mỉm cười rời đi thăm nom Ngọc Tâm và Tân Nguyệt, sau đó lại đến động mà Lâm Phàm đang ở. Màn đêm âm thầm trôi qua cho đến khi trời sáng. Thiên Lân ở trong động của Lâm Phàm một đêm, hai người kề vai ngồi, phần lớn thời gian để nói chuyện tâm tình. Trải qua vài lần sinh tử, Thiên Lân và Lâm Phàm đều trở nên chững chạc và bình tĩnh hơn, hai người nói chuyện đến tình hình của Băng Nguyên, nói chuyện đến mơ ước của từng người cùng với tương lai. Khi trời hừng sáng, Lâm Phàm đột nhiên hỏi Thiên Lân một câu.

- Nếu như có một ngày ngươi đột nhiên đi mất, ngươi hy vọng mọi người cười vui vẻ hay là khóc lóc? Quên lãng hay nhớ kỹ trong lòng?

Thiên Lân sửng người, từ trước đến giờ hắn chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này. Thiên Lân mặc dù có suy nghĩ nhiều thứ nhưng lại chưa từng nghĩ qua, bản thân có một ngày sẽ đột nhiên bỏ đi. Hiện nay, Lâm Phàm nêu vấn đề này lên, Thiên Lân theo bản năng muốn né tránh, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì thấy bản thân vì sao lại muốn né tránh? Lẽ nào là sợ hãi?

Lấy lại tinh thần, Thiên Lân nhìn Lâm Phàm, hỏi ngược lại:

- Sao lại muốn hỏi ta vấn đề này?

Lâm Phàm đáp:

- Bởi vì ngươi là một người bị chú ý nhiều nhất, mọi người ai cũng quan tâm ngươi.

Thiên Lân bật cười phức tạp, khẽ than:

- Thực ra ta chưa từng nghĩ qua vấn đề này, cũng không cách nào trả lời ngươi. Tựa như ta đột nhiên hỏi ngươi, nếu có một ngày Linh Hoa đột nhiên bỏ ngươi ra đi, ngươi có phản ứng thế nào? Sẽ đau thương hay là không cam lòng? Ngươi lúc này sợ là cũng không cách nào trả lời vấn đề này.

Lâm Phàm cười khổ đáp:

- Đúng thế, con người trong tiềm thức luôn né tránh một số vấn đề. Nhưng hiện thực vô cùng tàn khốc, ai có thể né tránh những chuyện đó trong hiện thực được?

Thiên Lân không đáp, trong lòng lóe lên một số ký ức, điều này khiến hắn đột nhiên bị một loại áp lực, tâm tình rất mơ hồ. Đứng lên, Thiên Lân nhìn Lâm Phàm một lúc, sau đó cất bước đi ra, không hề nói một câu nào cả, chỉ có điều trước khi bước ra để lại ánh mắt phức tạp. Lâm Phàm cũng không nói gì cả, hắn chỉ đưa mắt nhìn Thiên Lân rời đi, trong lòng vô tình nghĩ đến một từ ngữ - im lặng là vàng.

Bình Luận (0)
Comment