Thất Giới Hậu Truyện

Chương 49

Tiết Quân nghi hoặc nói:

- Đúng thế, thật kỳ quái.

Lâm Phàm nhìn Thiên Lân, hỏi:

- Ngươi thấy loại biến hóa này có ẩn chứa huyền cơ chăng?

Thiên Lân lắc đầu đáp:

- Ta không nói rõ ra được, bất quá cảm thấy có điểm kỳ quái. Được rồi, có người tới, đừng nói chuyện này nữa.

Năm đứa Lâm Phàm vừa nghe có người đến, không khỏi ngẩng đầu tìm kiếm, nhưng nhìn một lúc không thấy bóng người, trong lòng liền thấy nghi hoặc.

Đang muốn mở miệng hỏi, ba bóng người đã rít lên xông đến, chính là Tuyết Xuân, Huyền Vũ và Phi Hiệp.

Bật cười kỳ dị, Thiên Lân không một chút kinh ngạc, nhẹ giọng nói:

- Thỉnh thoảng đến cốc một lần, lại có nhiều người trông mong vậy, quả thật khiến ta rất vui mừng.

Tuyết Xuân lạnh lùng nói:

- Thiên Lân, chớ có ở đây ra vẻ bất phàm. Chúng ta đến đây là muốn hẹn với ngươi ra ngoài cốc giao chiến một trận.

Nghe vậy, Thiên Lân vẻ mặt nụ cười càng tươi, hỏi lại:

- Các ngươi là những ai, với ba người các ngươi hay bao gồm cả những người khác?

Phi Hiệp vội vàng làm rõ:

- Ta chỉ đến đây xem, không hề có ý so tài với ngươi.

Huyền Vũ hơi bất mãn, mắng nhỏ một tiếng, hướng về Thiên Lân nói:

- Đối phó với ngươi, chúng ta hai người là đủ rồi.

Huyền Vũ lúc này đã hai mươi sáu tuổi, nhân phẩm xuất chúng, hai mắt có thần, xem ra tu vi cũng không tầm thường.

Gật đầu hiểu rõ, Thiên Lân cười nói:

- Chúng ta bên này có sáu người, các ngươi chỉ hai người, như vậy dường như không đủ à.

Huyền Vũ hơi giận dữ, quát lên:

- Ngươi có phải chột dạ sợ thua không, muốn tìm bọn chúng làm bia đỡ đạn?

Thiên Lân lắc đầu nói:

- Sai rồi, ta chỉ sợ các ngươi thua, đến lúc đó nói chúng ta đông người hiếp ít người.

Tuyết Xuân giận dữ nói:

- Tiểu tử ngươi thật ghê tởm, chúng ta chính là tìm ngươi, không phải tìm mấy đứa đó.

Cố làm ra vẻ kinh ngạc, Thiên Lân nói:

- Ồ, té ra ta bị lầm, các ngươi là sợ bọn chúng.

Tuyết Xuân và Huyền Vũ tức giận, năm đứa Lâm Phàm lại nhịn không được bật cười ha hả.

Phi Hiệp bên cạnh khuyên bảo:

- Thôi, tất cả mọi người đều biết nhau nhiều năm, hà tất phải chia phe chia phái. Nếu như để cho các trưởng bối biết được lại bị mắng một trận.

Tuyết Xuân quật cường nói:

- Không được, cơn tức này ta giữ trong lòng đã nhiều năm, hôm nay nhất định phải tính cho xong.

Huyền Vũ tán thành:

- Không tính không được, nếu không hắn không biết được sự lợi hại của chúng ta.

Phi Hiệp bất đắc dĩ, cười cay đắng không nói thêm được.

Thiên Lân thấy hai người Tuyết Xuân cố chấp như vậy, trong lòng biết từ chối không xong, vì vậy gật đầu đồng ý.

- Nếu đã như vậy, hoạt động cho giãn gân giãn cốt cũng tốt. Nhưng để cho công bằng, chúng ta hai bên ai nấy tìm một người làm chứng để tránh đến lúc đó có người dở trò.

Tuyết Xuân nghĩ qua, đáp:

- Được, cứ như lời của ngươi, sau ngọ ba khắc, gặp nhau ở Long trì.

Thiên Lân cười điềm đạm nói:

- Được, thời gian và địa điểm đều tốt, bây giờ hãy nói đến người chứng kiến đi. Các ngươi dự tính mời ai?

Tuyết Xuân và Huyền Vũ ra dấu bằng mắt cho nhau, sau đó đáp:

- Chúng ta sẽ mời Từ Tĩnh sư huynh, còn ngươi?

Thiên Lân vỗ đầu, cố làm ra vẻ trầm tư nói:

- Người này thật là khó chọn lựa đây. Nếu ta mời cốc chủ làm người chứng, các ngươi hơn nữa nói ta không tốt. Nhưng ngoài cốc chủ ra, còn có ai thích hợp hơn đây?

Một tiếng tự hỏi, Tuyết Xuân và Huyền Vũ vừa nghe biến hẳn sắc mặt, bọn chúng không ngờ Thiên Lân lại độc ác như vậy, dám đem chuyện này đổ lên đầu cốc chủ.

Nếu như chuyện này quả thật cốc chủ ra mặt, hai đứa bọn hắn quay về chắc chắn bị sư phụ mắng cho chết.

Phi Hiệp nghe ra thấy có mấy phần không ổn, lên tiếng giảng hòa:

- Được rồi, mọi người bất quá là bàn luận một chút, không cần phải chăm chú như vậy. Ta thấy hay là đổi sang lần khác, đợi sau này định lại thời gian cho tốt.

Tuyết Xuất và Huyền Vũ không nói lời nào, nước đã đổ ra khỏi cốc, bọn chúng làm sao thích thú thu về đây.

Thiên Lân nhìn ra được suy nghĩ của bọn chúng, cũng không muốn làm khó nữa, lập tức chuyển giọng cười nói:

- Được rồi, ta nghĩ đến một người, chính là mời Tân Nguyệt làm người chứng. Người này mọi người đều rất quen thuộc, hẳn không có vấn đề chứ?

- Tân Nguyệt? Ngươi mời được nàng chăng?

Hoài nghi nhìn Thiên Lân, Tuyết Xuân và Huyền Vũ ánh mắt đều có chút ghen tỵ.

Thiên Lân cười thần bí nói:

- Buổi chiều không phải sẽ biết thôi mà?

Nói rồi gọi bọn Lâm Phàm bay đi, chỉ còn lại Tuyết Xuân, Huyền Vũ, Phi Hiệp ngây ra ở đó.

Đứng ở trên ngọn Đông Thiên Trụ phong của Đằng Long cốc, Thiên Lân nhìn về xa xăm, vẻ mặt hắn thản nhiên tự đắc.

Lâm Phàm hiếu kỳ nhìn hắn, hỏi:

- Ngươi quả thật dự tính động thủ với bọn hắn?

Thiên Lân hỏi ngược lại:

- Ngươi lo lắng gì đây?

Lâm Phàm đáp:

- Ta chỉ không muốn ngươi cương cường náo nhiệt quá với bọn chúng. Nói thật lòng, tu vi của hai tên đó tuy không được như Từ Tĩnh, nhưng cũng tính là mạnh tương đương. Nếu như ngươi không muốn lộ ra, cần gì phải …

Thiên Lân khẽ lẩm bẩm:

- Đời người có cái nên làm có cái không nên. Rất nhiều chuyện ta thấy nếu có thể nhẫn nhịn, thế thì ta sẽ chọn phương án nhẫn nhịn. Nhưng nếu như ta ta thấy không thể nhẫn được, thế thì ta phải kiên trì với suy nghĩ của mình. Đây là nguyên tắc làm người.

Linh Hoa tán đồng:

- Ta tán thành suy nghĩ của Thiên Lân, phải nhịn thì nhịn, dám làm dám chịu.

Tiết Quân cười khổ nói:

- Nói tuy là vậy, nhưng Thiên Lân đã ngang nhiên tùy tiện hứa sẽ thỉnh Tân Nguyệt sư tỷ làm người chứng, đây không phải là tự mình tìm chuyện phiền chăng?

Linh Hoa nói:

- Tân Nguyệt sư tỷ ta đã gặp vài lần, hay là để ta đi cầu khẩn tỷ ấy, biết đâu tỷ ấy sẽ đồng ý.

Thiên Lân cười nói:

- Đa tạ ý tốt của các ngươi, muốn thỉnh Tân Nguyệt ta tự có biện pháp. Bây giờ các ngươi ở đây chờ tin của ta, một lúc nữa ta sẽ quay về.

Lâm Phàm kéo hắn lại, nghiêm túc lên tiếng:

- Ngươi quả thật có biện pháp chăng? Không phải ngươi lại đang làm trò gì đó chăng?

Thiên Lân hỏi lại:

- Ngươi xem ta còn bé như vậy không?

Nói rồi hình bóng loáng lên, không chờ Lâm Phàm tỉnh lại, Thiên Lân đã biến mất không còn thấy.

Sửng sờ nhìn vào tay mình, Lâm Phàm tự nói: “Thật là tà môn, hắn làm sao rời đi được, vì sao ta không hề có chút cảm giác nào vậy?”

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Huyệt động Tân Nguyệt bình thương tu luyện, Thiên Lân lúc nhỏ đã từng đến, nhưng thời gian đã lâu, hắn không còn chút ấn tượng nào cả.

Như vậy, muốn tìm người có chút phiền toái.

Nhưng Thiên Lân vẻ mặt bình thản, trong mắt lóe lên ánh lạnh, một loại phương pháp tìm kiếm kỳ dị đặc biệt, với trung tâm là hắn, chớp mắt đã tản rộng, hệt như một tấm võng vô hình, chớp mắt đã thu hết tình hình vài trăm huyệt động vùng lân cận thành một khối.

Như vậy, Thiên Lân dễ dàng nắm bắt được khí tức của nhiều người, sau đó mới phân tích qua, liền tìm được chỗ của Tân Nguyệt.

Phát hiện được vị trí của Tân Nguyệt, Thiên Lân không hề vào động tìm kiếm, mà tinh nghịch phát ra một sóng công kích yếu ớt với nàng, khiến nàng bị kinh động, hắn lại nhanh chóng bỏ đi, ra khỏi cửa cốc hướng thẳng về phía Tây Bắc.

Năm đứa Lâm Phàm vừa thấy Thiên Lân xuất hiện, đều muốn đi đến gặp hắn.

May mà Thiên Lân đã sớm có tính toán, khi rời khỏi cốc liền truyền âm dặn dò năm người không được vọng động. Như vậy mới trấn an được bọn họ.

Trong cốc, một bóng màu vàng tươi bắn lên tầng mây với tốc độ cực nhanh, năm người Lâm Phàm còn chưa nhìn rõ, bóng đó đã bắn thẳng về phía Tây Bắc.

Thấy vậy, Linh Hoa kinh hãi la lên:

- Chính là Tân Nguyệt sư tỷ chăng? Nếu quả thật là tỷ ấy, thân pháp này quả thật là quá nhanh chóng.

Hắc Tiểu Hầu lắc đầu nói:

- Ta không hề nhìn rõ được, không biết Lâm sư huynh nhìn có rõ không?

Lâm Phàm vẻ mặt trầm mặc, thần sắc phức tạp đáp:

- Chính là Tân Nguyệt sư tỷ, nhưng tu vi tỷ ấy có khả năng vượt hẳn dự liệu của chúng ta.

Di chuyển tiến lên được chục dặm, Thiên Lân đột nhiên dừng lại, quay lưng về phía Đằng Long cốc, một mình yên lặng nhìn về xa xăm.

Giữa không trung, một bóng màu vàng chanh từ xa đến gần, dừng lại sau lưng Thiên Lân chừng ba trượng, trầm ngâm nhìn về phía hắn.

Hai người ai cũng không nói câu nào, tựa như đang cùng nhìn về một hướng vậy.

Hệt như đang chờ đợi, lại như đang trông ngóng.

Âm thầm, yên lặng, nhưng lại tạo nên biến hóa.

Gió, thấu xương lạnh như băng thổi tung áo quần Thiên Lân, thổi tung mái tóc người mới đến.

Thời khắc này, khoảng yên lặng giữa hai người hệt như một bức tranh, hài hòa, tốt đẹp, hình ảnh dừng lại trong tích tắc. Xoay người, Thiên Lân khuôn mặt hơi cười, một sức hấp dẫn không tả được ập thẳng vào trong lòng Tân Nguyệt khi nàng vừa thấy.

Vì sao như vậy, nàng không biết được, nàng chỉ yên yên lặng lặng nhìn khuôn mặt anh tuấn đó, muốn trông rõ xem người trước mặt phải hắn hay không.

Sáu năm không gặp, Thiên Lân đã thay đổi rất nhiều.

Hắn toàn thân áo trắng như tuyết, hệt như Kim Đồng ở bên Quan Âm Đại Sĩ, không chỉ tuấn tú xuất trần mà khí chất ôn văn nho nhã, thần thái bình tĩnh tự nhiên càng khiến người ta vừa thấy khó mà quên được, có cảm giác rất muốn thân thiết.

Thiên Lân ngóng nhìn Tân Nguyệt, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Nàng hai mươi bốn tuổi vẫn như sáu năm về trước, vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ trên vầng trán sự cao ngạo lạnh lùng càng thêm phần cao quý tao nhã.

Ngoài ra, Tân Nguyệt dường như cao lớn hơn.

Nàng toàn thân áo quần vàng chanh, dây lưng tinh tế tạo thành dáng người thướt tha động nhân, cùng với trường kiếm tay trái hệt như một gốc hoa hồng giữa vùng băng tuyết, thật chói lọi, sáng láng khiến người ta vừa thấy đã không nỡ rời đi.

Mỉm cười gật đầu, Thiên Lân nói:

- Sáu năm không gặp, nàng thay đổi không nhiều, vẫn xinh đẹp như thế.

Tân Nguyệt khóe miệng máy động, lộ ra nụ cười nhẹ, mềm mỏng nói:

- Sáu năm trôi qua, ngươi thay đổi rất nhiều. Bất quá càng thêm tinh nghịch, lòng quỷ quái không ít đi.

Thấy nàng cười, Thiên Lân ngẩn ngơ, than thở:

- Quả thật đẹp. Ngày trước vì sao ta lại chưa từng phát hiện vậy?

Tân Nguyệt né tránh ánh mắt của hắn, trong lòng suy nghĩ câu nói này.

Ngày trước hắn mới mười hai tuổi, không hiểu chuyện gì, làm sao có thể để ý chuyện này?

Bây giờ, hắn đã mười tám tuổi rồi, vậy hắn sẽ nghĩ đến chăng?

Nghĩ đến đây, Tân Nguyệt trong lòng chấn động, lập tức bỏ hết tạp niệm, cả người bình tĩnh lạnh lùng.

Thiên Lân lúc này cũng đã tỉnh táo lại, thấy Tân Nguyệt vẻ mặt không biểu tình, cũng không hiểu nàng đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ đành hỏi dò:

- Những năm qua nàng có khỏe không?

Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:

- Vẫn khỏe, liên tục tu luyện. Thiên Đao khách kia thực lực vượt ngoài mong đợi, ta học được từ hắn không ít chuyện. Còn ngươi?

Thiên Lân cười đáp:

- Ta cũng như nàng, cũng cả ngày tu luyện, hôm nay mới rảnh đi thăm nàng đây.

Nói rồi chuyển người đến bên cạnh Tân Nguyệt.

Ngẩng đầu liếc hắn, Tân Nguyệt không hề né tránh, nhẹ giọng nói:

- Ngươi đến đây thăm ta?

Bình Luận (0)
Comment