Thất Giới Hậu Truyện

Chương 527

Thiên Tàm Biến thực ra là một quá trình kết kén hóa thành bướm, chuyển biến sinh lý trong đó vô cùng phức tạp, chỉ sai sót một chút cũng sẽ thất bại ngay. Lúc này, quanh sừng hươu đã hội tụ một lượng lớn linh khí, Thiên Tàm lão tổ không dám do dự, nhanh chóng thi triển Thiên Tàm Biến, dùng ý niệm để thúc động linh khí quanh đó, tiến hành biến hóa dao động tần suất chân nguyên, tự biên tự diễn quá trình biến hình của tằm, tiện thể hoàn thành bước đầu tiên Luyện Khí. Cái gọi là Luyện Khí là chỉ thông qua phương pháp đặc thù, đem linh khí bên ngoài để rèn luyện thành sóng chân nguyên có tần suất đặc thù, sau đó mới hấp thu vào cơ thể để hoàn thành bước thứ hai Dung Hợp. Luyện khí là một quá trình vô cùng quan trọng, hiệu quả tốt xấu trực tiếp ảnh hưởng đến thực lực thể hiện sau khi tái sinh. Vì thế, Thiên Tàm lão tổ không dám chậm lại, tập trung hoàn toàn tư tưởng vào trên bề mặt, muốn tận sức đạt kết quả tối cao nhất. Theo sự tiến hành Luyện Khí, hàng ngàn hàng vạn điểm sáng trong khe núi băng bắt đầu tự động vận chuyển, qua lại lẫn nhau, tự do kết hợp, xuất hiện một sắp xếp thành hàng ngũ, chỉnh lý, điều phối, phân hợp, hòa lại. Những thứ này thực ra hoàn toàn không phí quá nhiều thời gian, quan trọng là Thiên Tàm lão tổ có thể ngưng tâm tĩnh khí chuyên sâu không thôi, có bị ảnh hưởng bởi bên ngoài hay không. Nếu như mọi thứ thuận lợi, chuyện này cũng chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Bước thứ nhất Luyện Khí, Thiên Tàm lão tổ rất thuận lợi, tập trung ngàn vạn điểm sáng trong khe núi băng dung hợp thành một vầng sáng trong suốt, khiến cho màu sắc của nó nhạt đi, từ từ lùi khỏi tầm mắt của mọi người. Hoàn thành bước này rồi, Thiên Tàm lão tổ bắt đầu tiến hành bước thứ hai Dung Hợp. Quá trình này vô cùng đơn giản, chỉ là chuẩn bị cho bước thứ ba Kết Kén. Rất nhanh, Thiên Tàm lão tổ hấp thu một lượng lớn vầng sáng. Lúc này, lão đột nhiên chấn động tâm thần, mơ hồ thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không biết chuyện gì đã xảy ra. Chần chừ một chút, Thiên Tàm lão tổ bắt đầu kết kén, tần suất toàn thân lập tức biến hóa vạn lần, chiếu theo một quy luật nhất định không thể sai khác đi chút nào cả. Quá trình này kéo dài thời gian rất lâu, mãi một lúc sau, Thiên Tàm lão tổ mới hoàn thành được, kết thành một kén tằm quanh người, nguyên thần tiến vào giai đoạn ngủ say. Đến lúc này, Thiên Tàm Biến đã hoàn thành hơn nửa, còn lại chỉ còn là hóa thành bướm thoát ra, như vậy lão liền có thể tái sinh lại, có được sức mạnh sâu đến không dò được. Tình hình như vậy, mấy người Tân Nguyệt đều không hề biết, chỉ có Bát Bảo biết mà thôi, nhưng lúc này nó cũng không ở đó, vì thế không có người nào ngăn trở. Chuyện này tạo nên một điều kiện tuyệt vời cho việc tái sinh của Thiên Tàm lão tổ.

Biến hóa trước mặt (Thiên Tàm Biến) hấp dẫn tầm nhìn của mọi người, khiến cho ánh mắt mọi người đều nhìn Ngọc Lộc Man Ngưu chằm chằm, từ đó sơ sót quên đi một phát hiện trọng đại. Té ra, khi Thiên Tàm lão tổ thi triển Thiên Tàm Biến, Thiên Lân phía sau lưng của Mẫu Đơn xuất hiện một biến hóa tinh vi. Lúc đó, Thiên Tàm lão tổ phát xuất một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt, chuẩn bị cho Thiên Tàm Biến. Mọi người có mặt ở đó ai cũng không biết được điều kỳ diệu bên trong, nhưng Thiên Lân đã chết đi khi được luồng khí tức đó xúc động đến thân thể, bề mặt xuất hiện một phản ứng vô cùng yếu ớt. Khi đó, cơ thể huyết nhục của Thiên Lân hoàn hảo không chút tổn thương, không thấy có chút gì khác thường, nhưng nguyên thần của Thiên Lân đã sớm tan tành, hắn sao lại có phản ứng như vậy đây?

Nói đến điểm này, thực ra có liên quan đến Não Vực Nguyên Châu trong não của Thiên Lân. Từ khi tiến vào trong đại não của Thiên Lân rồi, Não Vực Nguyên Châu đã sớm vận chuyển liên tục, từ đó không dừng khắc nào, mãi đến khi Thiên Lân chết đi, Não Vực Nguyên Châu vẫn tiếp tục tự mình vận hành nhưng lại không hề cho người ngoài biết được. Hiện nay, Thiên Tàm Biến của Thiên Tàm lão tổ khiến cho Não Vực Nguyên Châu phản ứng, khơi dậy bí mật ẩn náu thật sâu của Não Vực Nguyên Châu. Sau đó theo thời gian trôi qua, nó âm thầm hấp thu đi một phần lớn vầng sáng do Thiên Tàm lão tổ cay đắng khổ sở luyện hóa thành, khiến cho Thiên Tàm lão tổ trong lòng nghi hoặc nhưng lại không hiểu được nguyên nhân. Sau đó, quá trình Dung Hợp, Kết Kén của Thiên Tàm lão tổ, mấy người Tân Nguyệt tuy không chút phát hiện nào cả, nhưng Não Vực Nguyên Châu trong não của Thiên Lân lại không hề sai sót chút nào, ghi lại rõ ràng, hơn nữa còn tự động vận hành trong não vực. Quá trình này vô cùng thần bí, hơn nữa còn đồng bộ với Thiên Tàm Biến của Thiên Tàm lão tổ, ngoại trừ Tầm Duyên có phát hiện ra, ai cũng không thể biết được.

Thời gian, âm thầm trôi qua, khi kén tằm do Thiên Tàm lão tổ biến hóa ra hơi chấn động nhè nhẹ, mấy người Tân Nguyệt lập tức cảnh giác cao độ, ánh mắt không hề ngưng nghỉ nhìn vào khu vực của sừng hươu. Ở đó, một lượng lớn ánh sáng bạc đã sớm không còn thấy nữa, chỉ còn lại một chút ánh sáng kết thành một kết giới ánh sáng, bên trong là một kén tằm trắng như tuyết.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tân Nguyệt trong não lóe lên ý nghĩ, nhắc nhở:

- Mọi người cẩn thận, Thiên Tàm lão tổ sắp sửa tái hiện.

Lâm Y Tuyết lớn giọng nói:

- Có phải giống như Thiên Tàm tái sinh trước đây không?

Tân Nguyệt gật đầu đáp:

- Chắc cũng không khác biệt nhiều lắm.

Mẫu Đơn lo lắng:

- Nếu như vậy thì sau khi Thiên Tàm tái sinh thực lực tăng gấp bội. Thật sự mà Thiên Tàm lão tổ cũng có tình trạng như vậy, chỉ sợ chúng ta khó mà thoát khỏi kiếp này.

Hoa Hồng nói:

- Tiên hạ thủ vi cường, chúng ta vì sao phải cho lão cơ hội?

Vũ Điệp tán thành:

- Kiến nghị này rất hay, Thiên Tàm lão tổ sợ lửa. Chúng ta có thể tập trung vào nhược điểm này để triển khai công kích mãnh liệt.

Tân Nguyệt không nói gì, nàng cũng vô cùng tán đồng nhưng lại nghĩ đến lời nói của Tầm Duyên, nhất thời không biết phải làm thế nào.

Mẫu Đơn phát hiện được sự khác thường của Tân Nguyệt, cất tiếng hỏi:

- Tân Nguyệt, muội thế nào rồi?

Lắc nhẹ đầu, Tân Nguyệt trả lời:

- Không sao cả, chuyện này giao cho muội.

Chuyển mình đến gần, Tân Nguyệt tay giơ cao thần kiếm, cổ tay chuyển động, Tàn Tình kiếm bộc phát ra hàng ngàn hàng vạn làn kiếm đỏ rực, tất cả trùng lấp lại với nhau, ngưng tụ thành một cột sáng đỏ như máu bắn lên tận trời cao. Ngưng thần tĩnh khí, Tân Nguyệt thu thế lại, sau khi chờ đợi giây lát, thấy Tầm Duyên không phát ra thêm tín hiệu nào cả, nàng mới múa kiếm chém xuống, thúc động Thiên Tuyệt trảm pháp mạnh mẽ chém thẳng vào trên kén tằm đó.

Lập tức, ánh kiếm lóe lên, kén tằm vỡ ra, một bóng sáng màu xanh lục gầm thét bay ra, chính là một con quái nhân với cánh bướm trên lưng, toàn thân lấp lánh ánh xanh lục. Nhìn thật cẩn thận, người này có diện mạo hệt như Thiên Tàm lão tổ, chỉ có vẻ hơi trẻ hơn, chuyện này khiến người ta cảm thấy bất ngờ. Một kiếm chém xuống, tiếng kêu thảm liên miên, Ngọc Lộc Man Ngưu bị một kiếm của Tân Nguyệt chém đứt sừng hươu trên đầu, lập tức trọng thương.

Giang Thanh Tuyết thấy tình hình này, lập tức phát động công kích mãnh liệt, thừa cơ lúc Ngọc Lộc Man Ngưu kinh khiếp, một kiếm quét ngang lập tức cắt đứt bốn chân, sau đó lập tức tấn công liên hồi, chỉ chốc lát đã chém Ngọc Lộc Man Ngưu tan nát. Một chiêu thành công, Tân Nguyệt có ý đuổi theo, thần kiếm trong tay quét ngang chiêu Hoành Tảo Thiên Quân, muốn chém ngang lưng của Thiên Tàm lão tổ. Nhìn thấy một kiếm đang chém tới, Thiên Tàm lão tổ vẻ mặt lo lắng, không phải vì uy lực một kiếm này của Tân Nguyệt, mà còn đang nghi hoặc với thực lực của mình.

Vốn dĩ, trong ấn tượng của Thiên Tàm lão tổ, bản thân đã trải qua được Thiên Tàm Biến mà tái sinh, tu vi ít ra cũng phải mạnh hơn gấp bội. Nhưng hiện nay, Thiên Tàm lão tổ kiểm tra một chút, mới phát hiện tu vi bản thân lúc này và trước khi Thiên Tàm Biến cơ bản giống nhau, thậm chí còn hơi yếu hơn một chút. Nguyên nhân bên trong thế nào, Thiên Tàm lão tổ cũng không hiểu rõ ràng, chỉ có suy đoán duy nhất là thời gian bản thân tái sinh không đủ, bị Tân Nguyệt một kiếm chém nát kén tằm, khiến lão bị ảnh hưởng.

Nghĩ đến chỗ này, Thiên Tàm lão tổ tức giận không thôi, lắc mình né tránh công kích của Tân Nguyệt, giận dữ nói:

- Đáng ghét. Ta sẽ không tha cho các ngươi!

Tân Nguyệt lạnh lùng tàn khốc đáp lại:

- Chúng ta cũng không dự định tha cho ngươi!

Lời còn vang bên tai, Tân Nguyệt đột nhiên lóe lên xông đến thi triển Thiên Ngoại Phi Tiên. Làn kiếm rực rỡ lóe lên mà đến, chớp mắt đã xuyên qua lồng ngực của Thiên Tàm lão tổ, cả người nàng xuất hiện sau lưng của lão.

- Ồ … đáng ghét!

Trong tiếng kêu thảm, thân thể Thiên Tàm lão tổ run lên, khí tức toàn thân lập tức yếu đi, thân thể rơi ầm xuống.

Tân Nguyệt trở tay múa kiếm, làn kiếm rợp trời, bóng kiếm tầng tầng đan xen cùng với kiếm khí nóng bỏng bao trùm quanh người của Thiên Tàm lão tổ. Tung mình xoay chuyển, Thiên Tàm lão tổ thu mình trở lại, hai cánh màu xanh lục trên lưng ôm lấy cơ thể, mạnh mẽ từ trong làn kiếm rợp trời đó của Tân Nguyệt bay ra qua ngoài trăm trượng.

Giận dữ trừng Tân Nguyệt, Thiên Tàm lão tổ trong lòng đầy bất cam, điên cuồng rống lên:

- Nha đầu thúi, cũng có ngày ta phải chém ngươi thành ngàn vạn mảnh!

Buông lại một câu này, Thiên Tàm lão tổ lóe lên đi liền, chọn lựa cách bỏ chạy.

Tân Nguyệt không hề ngăn lại, nàng biết không lưu được Thiên Tàm lão tổ, hà tất phải phí phạm thời gian làm gì. Giang Thanh Tuyết chuyển đến bên cạnh Tân Nguyệt, nhẹ nhàng nói:

- Tân Nguyệt, còn mạnh chứ?

Nhìn Giang Thanh Tuyết, Tân Nguyệt sắc mặt ảm đạm đi, há miệng phun ra một bụm máu tươi, khí thế toàn thân lập tức mất đi, khổ sở nói:

- Tỷ tỷ coi trọng muội rồi.

Giang Thanh Tuyết sắc mặt biến hẳn, đưa tay đỡ lấy cánh tay của Tân Nguyệt, vừa truyền vào một lượng chân khí thuần dương, vừa cấp thiết nói:

- Tân Nguyệt, kiên cường lên. Muội không được ngã xuống.

Bật cười ảm đạm, Tân Nguyệt khẽ nói:

- Tỷ tỷ không cần lo lắng, muội chỉ cần nghỉ ngơi một lúc sẽ tốt lên liền. Bây giờ, chiến đấu tạm thời kết thúc, mọi người cũng bị thương không nhẹ, chúng ta phải tập hợp lại với nhau để tránh phát sinh bất ngờ.

Giang Thanh Tuyết an ủi:

- Nghỉ ngơi cho tốt, chớ có nói nhiều. Chuyện này cứ giao cho tỷ là được rồi.

Chuyển mình, Giang Thanh Tuyết đưa Tân Nguyệt quay về bên cạnh mấy người Mẫu Đơn, sau đó mới đỡ về Dao Quang và Khiếu Thiên.

Đưa tay ra đỡ lấy Tân Nguyệt, Mẫu Đơn thở dài âm thầm, có phần cảm khái nói:

- Đêm này đã trôi qua hơn nửa rồi, nhưng thực lực chúng ta lại giảm nhiều.

Tân Nguyệt vẻ mặt thản nhiên, bình tĩnh nói:

- Nắm vững từng giây từng phút, phân phối hợp lý thời gian, chúng ta quyết không thể thất bại.

Giang Thanh Tuyết nghiêm mặt nói:

- Tân Nguyệt nói rất đúng, chúng ta phải tin tưởng vào mình, kiên định niềm tin, quyết không thể bị khốn nạn hù dọa được.

Lâm Y Tuyết dịu dàng nói:

- Đêm nay chúng ta đã trải qua gian hiểm, tuy phải trả một giá rất to lớn, nhưng chúng ta cũng đã tiêu diệt không ít địch nhân, còn đánh bại được Thiên Tàm lão tổ, đây có thể nói là vinh quang to lớn nhất, chúng ta phải nên tự hào về nó. Còn về ngày mai, có lẽ tình cảnh còn khốn khó hơn nữa, nhưng vì Thiên Lân sư huynh, chúng ta quyết không tiếc gì cả, phải ngăn cơn sóng dữ.

Giọng nói cổ vũ khiến mọi người tâm tình tốt lên, khiến cho mọi người vốn tràn đầy lo lắng và bất an lập tức bỏ hết mọi ý nghĩ hỗn tạp, biểu lộ ra niềm tin kiên định. Vì sự an toàn của Thiên Lân, mọi người vừa rồi mới liều mạng giao chiến, ngoại trừ Giang Thanh Tuyết vẫn bình an không sao, Mẫu Đơn thương thế khá nhẹ, còn lại sáu người thân đều bị trọng thương, thực lực giảm rất nhiều. Trong tình hình như vậy, hai ngày hai đêm tương lai, bọn họ còn phải đối mặt với khảo nghiệm nghiêm trọng hơn nữa, cuối cùng có thể hóa hiểm thành an, bảo vệ được Thiên Lân hay không, lúc này ai cũng không nói rõ ràng ra được. Nhưng cho dù như thế nào, thời gian ba ngày bọn họ cũng phải đi hết, bởi vì điều này quan hệ đến sự sống của Thiên Lân, chỉ còn một chút hy vọng, bọn họ cũng không thể bỏ qua được.

Đêm, từ từ dài ra, yên tĩnh thanh lạnh.

Mấy người Tân Nguyệt vây quanh Thiên Lân, tạo thành một vòng tròn, ai nấy tự vận công trị thương, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, đặc biệt chói mắt trong màn đêm đen.

Bầu trời, hoa tuyết tung bay, gió lạnh cuốn đến. Tuyết trắng trong vắt mang theo ý lạnh thê lương, hệt như đang che dấu, lại như đang tỏ tình, nhưng ai là người hiểu được đây?

Trước đây, Thiên Tàm lão tổ biến hóa khơi dậy biến hóa của Thiên Lân. Tuy chỉ như hoa phù dung sớm nở tối tàn nhưng lại ẩn chứa bí ẩn, khiến người ta khó có thể hiểu rõ được.

Hiện nay, Thiên Lân không chút khác lạ, yên yên lặng lặng nằm lơ lửng bên cạnh mấy người Tân Nguyệt, hắn có cảm ứng được khát vọng và mong đợi trong lòng mọi người không? Có lẽ, Thiên Lân đã chết rồi sẽ không có cảm ứng, cũng có lẽ trong não Thiên Lân còn lưu giữ một chút ý niệm tàn lưu lại.

Thời gian từ từ trôi qua, bầu trời mơ hồ trắng bệch, bóng ma bao trùm trong lòng mọi người sắp sửa trôi qua, một ngày mới đã đến. Khi đó, tai kiếp khủng khiếp của Băng Nguyên sẽ tiếp tục khuếch tán, cuộc chiến của mọi người còn tiếp tục kéo dài.

Cho dù về phía Đằng Long cốc hay là phía Tân Nguyệt, tộc Bác Phụ hay là trăm tộc dị thú đều chấp nhận sự an bài của định mệnh, đi lên võ đài đã được định mệnh an bài.

Ai thắng ai bại chỉ trong ý niệm, sinh tử ảo diệt chỉ trong chớp mắt.

Quyển thứ sáu kết thúc, kính mời xem tiếp quyển thứ bảy – Túc Mệnh Chi Duyên.

Bình Luận (0)
Comment