Thất Giới Hậu Truyện

Chương 560

Gió lạnh gào thét, tuyết lớn đầy trời, đêm dài dằng dặc theo gió trôi qua. Trong khe núi băng, cuộc chiến đấu kéo dài cả đêm vẫn còn giằng co, năm đại cao thủ của Đằng Long cốc và mười sáu con thú lạ ai nấy thi triển sở trường, hết cả hai canh giờ cũng không phá vỡ được cục diện giằng co. Giữa không trung, ba con chim quái dị gào thét liên miên, vô cùng bất mãn với kết quả này, tâm tình cũng tỏ ra nôn nóng bất an. Trên chiến trường, mười sáu con thú lạ gào thét rung trời, vây phủ quanh quả cầu băng ở giữa, phát xuất các thức các dạng tiến công, đánh cho quả cầu chia năm xẻ bảy, vụn băng văng khắp nơi. Trong quả cầu băng, Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như, Băng Tuyết lão nhân, Tam trưởng lão và Băng Thiên đang toàn lực làm phép, thúc động Huyền Băng pháp quyết không ngừng làm dày thêm tầng băng để chống lại công kích của thú lạ.

Lúc này, Băng Thiên cảm thấy thế công ở bên ngoài càng lúc càng sắc bén, nhịn không được nhắc nhở:

- Mọi người hãy lên tinh thần, tình thế có phần khác biệt với phỏng đoán trước đây của chúng ta.

Tam trưởng lão cười khổ đáp:

- Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ chúng ta sẽ càng lúc càng lún sâu thêm.

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt nặng nề, phân tích:

- Trước đây, chúng ta từng hy vọng bọn chúng có thể biết khó mà lùi. Nhưng hiện nay nhìn qua tình thế của bọn chúng, có thể thấy rõ quyết tâm muốn nuốt sống chúng ta, điều này ép cho chúng ta phải thay đổi phương pháp ứng phó.

Băng Tuyết lão nhân hỏi lại:

- Đại sư huynh dự tính xoay chuyển tình hình trước mắt thế nào?

Triệu Ngọc Thanh liếc bốn người, không đáp mà hỏi ngược lại:

- Mọi người thấy làm thế nào bây giờ?

Phương Mộng Như đáp:

- Từ tình hình trước mắt, những con thú lạ thời thượng cổ này không những thực lực kinh người mà tâm chí lại kiên định, không đạt mục đích thề không chịu bỏ qua, chúng ta không còn chọn lựa nào cả, chỉ còn nước liều mạng đánh thẳng. Nhưng số lượng thú lạ rất đông, chúng ta nếu như chính diện giao tranh thì không chừng phải bị tổn thất cực nặng nề.

Băng Thiên trầm ngâm nói:

- Lời nói của Mộng Như điểm đúng chỗ hiểm, tình thế hiện tại của chúng ta hơi bị động, tiến thoái đều rơi vào cục diện vô cùng nguy hiểm.

Tam trưởng lão nói:

- Nếu như vậy, hà tất phải suy nghĩ làm gì, trực tiếp liều mạng với bọn chúng để tránh bị những tên súc sinh này cười nhạo.

Băng Tuyết lão nhân khẽ than:

- Trước mắt năm người chúng ta liên thủ tạm thời duy trì được cục diện quân bình, một khi chính diện giao tranh, mỗi người ít ra phải đối đầu với ba con thú lạ, tình hình chỉ sợ càng thêm phần bất lợi.

Triệu Ngọc Thanh gật đầu nói:

- Sư đệ nói cũng chính là điều ta suy tính, điều này quan hệ đến sinh mạng mọi người, ta sợ không gánh nổi.

Phương Mộng Như than thở:

- Chuyện đến thế này rồi, không còn chọn lựa nào khác, có lẽ đây chính là định mệnh.

Triệu Ngọc Thanh thân thể chấn động, hai chữ định mệnh dường như tác động đến thần kinh của ông, khiến khuôn mặt ông thoáng cái đã trở thành khó coi vô cùng.

Băng Tuyết lão nhân lưu ý đến vẻ mặt của Triệu Ngọc Thanh, hỏi lại:

- Đại sư huynh, huynh làm sao vậy?

Triệu Ngọc Thanh miễn cưỡng bật cười, khẽ than:

- Không có gì, ta chỉ có một dự cảm bất an, lần này chúng ta sẽ bị tổn thất rất lớn.

Băng Thiên nói:

- Lấy hay bỏ sẽ quyết định vận mệnh. Có lúc con dù biết được kết quả cũng phải đối mặt mà thôi.

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt quái dị, khẽ hỏi:

- Nếu như sư thúc là tiểu điệt, sẽ chọn lựa như vậy sao?

Băng Thiên gật đầu trả lời:

- Đúng thế, đây chính là định mệnh của con, không thể nào né tránh được.

Triệu Ngọc Thanh khẽ chấn động, đau thương cười cười, sau đó nhỏ giọng nói:

- Đa tạ sư thúc đã chỉ điểm qua cơn mê, con đã hiểu được trách nhiệm của mình. Bây giờ, để thay đổi tình thế, chúng ta phải phá vỡ thế giằng co, chính diện giao tranh với địch nhân, mọi người phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, chớ để có chút lòng cầu may nào cả.

Phương Mộng Như vẻ mặt nặng nề, khẽ hỏi:

- Đại sư huynh, trong lời nói của huynh lẽ nào…

Còn đang nói, Băng Thiên đột nhiên cắt ngang:

- Mọi người cẩn thận, công kích bên ngoài đột nhiên ngừng lại, sợ là có quỷ kế nào đây.

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt hơi lạnh lại, vọt miệng nói:

- Không hay rồi, mọi người hãy phòng ngự hết sức …

Lời còn vang bên tai, một luồng kình khí sắc bén lập tức ập đến cùng với sức mạnh không gì ngăn nổi tác dụng lên trên quả cầu băng, tiếp theo phát nổ, lập tức phá vỡ quả cầu băng, hất bay cả năm người. Té ra, trong lúc năm người Triệu Ngọc Thanh đang thương nghị, con chim quái lạ ba đầu giữa không trung cuối cùng không nhịn được cơn giận, đã triệu hồi mười sáu con thú lạ, để bản thân nó phát động tiến công. Lúc này, con chim quái ba đầu chụp xuống, hóa thành một mũi tên ánh sáng, cánh chim dài của nó dùng phương thức xoay tròn rất nhanh va chạm vào quả cầu băng, mạnh mẽ đánh nát phòng ngự của năm đại cao thủ Đằng Long cốc, phá vỡ thế giằng co đã lâu. Cũng đúng lúc đó, mười sáu con thú lạ tập trung quan sát tình hình giữa chiến trường cao độ, khi phát hiện quả cầu băng vỡ nát, bóng người bay ra, mười sáu con thú lạ đồng thời bay lên, tụ năm tụ ba xông thẳng đến năm người Triệu Ngọc Thanh. Do Băng Thiên và Triệu Ngọc Thanh kịp thời nhắc nhở, năm người trong quả cầu băng đã có chuẩn bị, tuy bị sức mạnh to lớn đáng sợ đánh bay đi nhưng trước đó đã bố trí kết giới phòng ngự, hơn nữa còn dự liệu được mười sáu con thú lạ sẽ đánh lên, ai nấy tự đề cao cảnh giác.

Một chiêu thành công, con chim lạ ba đầu gào to một tiếng, sau khi phát xuất tín hiệu tiến công liền tự động bay về lại không trung, vẻ mặt xấc láo nhìn tình trạng giao chiến giữa hai bên. Cũng đúng lúc này, các cao thủ chính đạo ẩn mình dưới tầng băng đang gấp rút thương nghị, cảm thấy hết sức lo lắng cho tình hình trước mắt.

Thở dài u oán, Tuyết Sơn thánh tăng nói:

- Mọi người không cần phải nóng nảy, chuyện đã đến như vậy, chúng ta phải vô cùng bình tĩnh mới có thể ứng phó tốt với tình thế trước mắt.

Từ Tĩnh khổ sở nói:

- Tình hình hiện nay, chúng ta làm sao có thể không nóng lòng được?

Tuyết Hồ khẽ nói:

- Từ thiếu hiệp chớ nóng lòng, tình hình trước mắt của chúng ta cũng không lạc quan, cho dù muốn ra mặt hỗ trợ mọi người cũng phải cẩn thận tính toán mới được.

Linh Hoa nói:

- Từ sư huynh, Tuyết Nhi nói rất đúng, nơi đây những người có năng lực giao chiến hiện nay cũng không đượ mấy, chắc chắn phải suy đoán cẩn thận.

Từ Tĩnh thở dài một tiếng, cười khổ nói:

- Ta sao không biết được, chỉ có điều ta cũng lo lắng cho mấy vị sư tổ.

Tuyết Sơn thánh tăng nhìn Từ Tĩnh, trong mắt toát ra sự nuối tiếc không tên, khẽ nói:

- Trước mắt, chúng ta nơi này tổng cộng có mười ba người, Lâm Phàm, Tiết Phong, Phỉ Vân, Tuyết Nhân, Đồ Thiên, Sở Văn Tân đều bị trọng thương, ta thì thương tổn mạnh mẽ đến nguyên khí, có thể xuất chiến chỉ còn có sáu người. Trong đó, tu vi mạnh mẽ nhất chính là hai vị trưởng lão của Đằng Long cốc (Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão), sau đó chính là Từ Tĩnh, Linh Hoa, Tuyết Hồ và gấu Bắc Cực. Thân là linh dị, Tuyết Hồ và gấu Bắc Cực có nhận thức về những con thú thượng cổ đó khác hẳn với người thường, mọi người chi bằng lắng nghe kiến nghị của bọn họ.

Từ Tĩnh ánh mắt khẽ dời đi, nhìn Tuyết Hồ và gấu Bắc Cực, trong mắt có mấy phần nghi hoặc.

Gấu Bắc Cực nhìn Tuyết Hồ, chần chừ trả lời:

- Cảm giác trong lòng ta rất bất an, cảm thấy sợ hãi mãnh liệt đối với những con thú ngoài kia.

Tuyết Hồ thở dài:

- Linh dị vào những thời kỳ khác nhau có những đặc tính khác nhau. Những con thú lạ ở ngoài đó, không con nào không phải là kẻ mạnh tuyệt vời trong thế giới tự nhiên, bọn chúng tuy chịu con chim lạ ba đầu kia điều khiển, nhưng con nào cũng thực lực phi thường, tuyệt đối người thường không thể nào tưởng tượng được.

Từ Tĩnh tức giận nói:

- Như vậy, chúng ta không đấu lại bọn chúng?

Tuyết Hồ khổ sở bật cười, nhẹ giọng nói:

- Ta nói những điều này chỉ là muốn cho mọi người biết, biết mình biết người trăm trận trăm thắng, chớ có hành động lỗ mãng mà hư việc.

Linh Hoa vẻ mặt lo lắng, nhìn Lâm Phàm hôn mê bất tỉnh, u oán nói:

- Mấy người sư huynh hôn mê bất tỉnh, cần chúng ta phải chiếu cố. Mà ngoài kia mấy người sư tổ lại đang lâm nguy, chúng ta không thể ngồi yên không lý gì đến, quả thật là khó chọn lựa.

Nhị trưởng lão nghe đến đó, tự xung phong nhận việc:

- Thánh tăng, nếu đã như vậy, để ta và Tứ trưởng lão ra mặt hỗ trợ mấy người kia, các vị cứ tiếp tục ẩn mình ở đây.

Tuyết Sơn thánh tăng chần chừ đáp lại:

- Chuyến đi này hung hiểm, sợ là nguy đến tính mạng, hai vị trưởng lão xin hãy nghĩ lại cho kỹ.

Tứ trưởng lão nói:

- Đây là chức trách của bọn ta, có chết cũng không sợ.

Từ Tĩnh kích động lên tiếng:

- Hai vị sư thúc tổ, đệ tử cũng theo hai người tiến lên, tận cho hết sức non lực yếu này.

Nhị trưởng lão cau mày trả lời:

- Từ Tĩnh, tâm tình của con chúng ta có thể hiểu được, nhưng chuyến này đi hung hiểm, tuổi con còn trẻ quá.

Từ Tĩnh nghiêm mặt đáp:

- Đệ tử từ nhỏ lớn lên ở Đằng Long cốc, được sư phụ và sư tổ chỉ bảo, lập chí quyết vì Đằng Long cốc mà hiến một phần sức mạnh, nỗ lực vì hòa bình thiên hạ. Hiện nay, Đằng Long cốc gặp phải kiếp nạn to lớn, đệ tử làm sao có thể ăn xổi ở thì bỏ chạy được, tự nhiên phải ra sức đánh một trận, có chết cũng không tiếc!

Nhị trưởng lão sắc mặt hơi động, liếc qua những người khác, khẽ hỏi:

- Thánh tăng có kiến nghị thế nào? Tứ trưởng lão thấy ra sao?

Tuyết Sơn thánh tăng khẽ thở dài nói:

- Tấm lòng ấy có thể khen ngợi, nhưng sức lực không bì kịp, tốt nhất …

Tiếng nói dừng ngang lại, Tuyết Sơn thánh tăng đột nhiên run rẩy, há miệng phun máu tươi khiến mọi người phải quan tâm.

- Thánh tăng, người sao vậy?

Đồng thanh dị khẩu, mọi người lo lắng cất tiếng hỏi.

Lắc đầu khe khẽ, Tuyết Sơn thánh tăng yếu ớt đáp:

- Không có sao, ta không có gì đáng ngại, hay là mọi người hãy suy nghĩ phải viện trợ cho những người bên ngoài thế nào.

Linh Hoa lên tiếng:

- Thời gian khẩn cấp, chúng ta phải sớm ra quyết định.

Tứ trưởng lão cũng nói:

- Chuyện không chần chừ được, chúng ta phải làm thôi.

Nhị trưởng lão hỏi lại:

- Thế Từ Tĩnh thì sao?

Tứ trưởng lão hơi chần chừ một lúc, trầm giọng nói:

- Nếu hắn đã có tấm lòng như vậy, chúng ta cũng phải cho hắn một cơ hội. Nhưng này Từ Tĩnh, ta cho con biết, chuyến đi này có thể nói là chín phần chết một phần sống, con phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.

Từ Tĩnh nghiêm mặt đáp:

- Sư thúc tổ yên tâm, ngay cả phải chết liền, đệ tử cũng không hề hối hận!

Tứ trưởng lão động dung, nói:

- Được, đây mới là khí độ và hào khí mà đệ tử Đằng Long cốc phải có. Đi thôi, chúng ta hãy đi ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment