Thất Giới Hậu Truyện

Chương 636

Ban đêm lạnh lẽo đang đi xa theo ánh sáng trời, tiếng gió Bắc gào thét mang theo lạnh lẽo nồng đậm. Trên bầu trời, hoa tuyết sớm đã dừng lại hai ngày trước, thay vào đó là một dòng khí ấm âm thầm đang dần dần biến đổi hoàn cảnh của Băng Nguyên.

Mở to hai mắt, Tân Nguyệt nhìn mọi người dưới chân mình, trong lòng có phần khiếp hãi. Té ra, Dao Quang và Lâm Y Tuyết do đặc thù cơ thể, đã khôi phục một phần thực lực, đối với khí hậu lạnh giá thì hoàn toàn không có phản ứng nào cả. Nhưng Giang Thanh Tuyết, Vũ Điệp, Mẫu Đơn, Hoa Hồng bị trọng thương, trải qua thời gian khí lạnh xâm thực dài lâu, trước mắt đã bị khí lạnh thâm nhập đến xương tủy, đã đến cảnh giới vô cùng nguy hiểm.

Thở dài u oán, Tân Nguyệt hiểu rõ ý nghĩ trong lòng bốn người, bọn họ vẫn giữ nguyên trầm lặng chỉ để bản thân nàng có thêm thời gian trị thương, tận hết khả năng giảm bớt tiêu hao chân nguyên, để nàng bảo trì được trạng thái tốt nhất.

Hiện nay, màn đêm qua đi, ban ngày đã đến, Tân Nguyệt đã hồi phục được sáu phần tu vi, tuy thân thể đang trong giai đoạn khôi phục từ từ, nhưng muốn chữa khỏi hoàn toàn thương thế nghiêm trọng của bản thân thì cũng không phải là chuyện dễ dàng gì cả. Vì thế, Tân Nguyệt nhẹ nhàng hạ xuống, đến bên cạnh mọi người.

Thấy Tân Nguyệt hạ xuống mặt đất, Giang Thanh Tuyết vẻ mặt thất kinh, kích động hỏi:

- Tân Nguyệt, thương thế muội đã lành rồi.

Khẽ khẽ lắc đầu, Tân Nguyệt đáp:

- Thương thế của muội đã không đáng ngại nữa, ngược lại tình trạng thân thể mọi người lại vô cùng bất ổn định.

Giang Thanh Tuyết sửng người, sau đó tỉnh ngộ lại, cố làm ra vẻ bình tĩnh đáp:

- Thương thế chúng ta vốn dĩ nghiêm trọng như vậy, muội không cần phải lo lắng cho chúng ta, hãy tranh thủ thời gian trị thương cho nhanh chóng. Hiện nay, hy vọng của mọi người đều ký thác trên muội.

Lắc đầu chầm chậm, Tân Nguyệt giọng kiên định đáp:

- Ý muốn của mọi người muội hiểu rõ, tất cả đều vì Thiên Lân. Nhưng đối với muội, nếu cơ hội không cho phép, muội sẽ vì Thiên Lân không tiếc gì cả. Nhưng hiện nay cơ hội cho phép, muội không thể vì Thiên Lân mà không quan tâm gì đến mọi người.

Hoa Hồng nghe vậy phản bác lại:

- Thương thế chúng ta nghiêm trọng, muội lúc này lo lắng đến chúng ta tác dụng không lớn, ngược lại còn lãng phí tinh lực, điều này không phải là quyết định có lý trí.

Tân Nguyệt điềm nhiên đáp lại:

- Muội biết rõ tình trạng thân thể mọi người, muội chỉ muốn trước hết xua trừ khí lạnh trong cơ thể mọi người để phòng ngừa thương thế nặng thêm.

Vũ Điệp nói:

- Làm như vậy sẽ hao phí không ít chân nguyên của tỷ.

Tân Nguyệt trả lời:

- Không có sao đâu.

Mẫu Đơn lên tiếng:

- Nếu như vậy, muội hãy tranh thủ thời gian.

Tân Nguyệt khẽ gật đầu, trước tiên đi đến bên Giang Thanh Tuyết, tay phải đặt lên đầu của nàng, xua tan khí lạnh cho nàng. Do Giang Thanh Tuyết thân thể bị trọng thương, kinh mạch trong người nhiều chỗ bị loạn lên, một phần kinh mạch cơ hồ đã bị đánh đứt, Tân Nguyệt khi truyền chân nguyên vào người nàng vô cùng thận trọng, do đó mất nhiều thời gian. Lúc này, Dao Quang và Lâm Y Tuyết cũng đã tỉnh lại, hai người sau khi hiểu được ý đồ của Tân Nguyệt, cùng dừng trị thương, gia nhập vào hàng ngũ hỗ trợ. Đến lúc này, Tân Nguyệt sau khi xua tan được khí lạnh trong cơ thể của Giang Thanh Tuyết liền dừng lại, chuyển cho Dao Quang và Lâm Y Tuyết phụ trách đuổi khí lạnh trong người ba nàng còn lại, bản thân Tân Nguyệt thì quan sát động tĩnh chung quanh, hơn nữa còn ngầm trị liệu thương thế.

Đối với người tu đạo, phương pháp trị thương rất đa dạng, phương thức tốt nhất chính là nhắm mắt trị thương, không để cho bất cứ điều gì quấy rầy mình. Còn giống như Tân Nguyệt, vừa quan sát tình hình chung quanh, lại vừa ngầm trị thương, ý chí không tập trung, hiệu quả tự nhiên không tốt, chính là phương pháp trị thương thấp kém nhất. May mà tình trạng của Tân Nguyệt đặc biệt, có được Thiên Ly thần kiếm ngầm hỗ trợ, tốc độ khôi phục cũng không chậm lắm.

Nhìn quanh một vòng, Tân Nguyệt vô tình phát hiện một tình trạng khiến nàng cảm thấy kinh ngạc.

Trước đây, do giao chiến liên miên, tâm tư của Tân Nguyệt đều tập trung vào phía địch, sơ sót biến hóa của tình cảnh chung quanh. Hiện nay, khi Tân Nguyệt bình tĩnh trở lại, nàng đột nhiên phát hiện được, thung lũng băng trước mắt có nhiệt độ khác biệt nhất định với những nơi khác. Nói cách cụ thể, theo tình trạng Tân Nguyệt nắm được, Băng Nguyên ở bên ngoài thung lũng băng có nhiệt độ cao hơn rõ ràng, mà bản thân thung lũng băng này nhiệt độ lại thấp hơn rất nhiều. Còn vì sao lại như vậy, Tân Nguyệt nhất thời cũng không nói rõ ràng được, sức chú ý của nàng đều tập trung về phương diện thăm dò, kéo dài phạm vi thăm dò tương đối, muốn tăng thêm một mức so sánh.

Thời gian, trong yên lặng loáng cái đã trôi qua.

Khi Dao Quang và Lâm Y Tuyết đã xua hết khí lạnh trong ba người Mẫu Đơn, đã trôi qua hết nửa canh giờ. Vì thế, Dao Quang và Lâm Y Tuyết đều mệt mỏi vô cùng, hai người ngồi trên mặt đất, sắc mặt rất kém. Ngược lại bốn nàng Mẫu Đơn tinh thần đã tốt hơn không ít sau khi khí lạnh trong người đã được khu trừ.

- Tân Nguyệt, muội đang nghĩ gì vậy?

Giang Thanh Tuyết khẽ khàng lên tiếng hỏi.

Mí mắt khẽ nhúc nhích, Tân Nguyệt quay đầu liếc mọi người, điềm đạm thanh nhã nói:

- Muội phát hiện thấy nhiệt độ trong thung lũng băng này có khác biệt rất nhiều với những nơi khác, trong lòng cảm thấy kỳ quái.

Giang Thanh Tuyết ngạc nhiên nói:

- Chênh lệch nhiệt độ rất nhiều là có ý gì?

Câu này vừa phát ra, mọi người đều quay lại nhìn Tân Nguyệt, rõ rãng không hiểu rõ những ảo diệu bên trong.

Tân Nguyệt giải thích:

- Muội vừa mới quan sát cẩn thận một lượt, khí hậu bên ngoài thung lũng băng tương đối cao hơn rõ ràng so với bên trong thung lũng băng, mà nhiều nơi đều xuất hiện hiện tượng tuyết tan, điều này từ trước đến giờ chưa bao giờ xuất hiện cả.

Vũ Điệp kinh ngạc nói:

- Đây chính là nơi thâm sâu của Băng Nguyên, vốn thuộc về Huyền Hàn giới, ngoại trừ mỗi năm tháng bảy sẽ có hiện tượng tuyết tan trong thời gian ngắn ngủi ra, những lúc khác căn bản không thể xuất hiện tình trạng như vậy.

Dao Quang nghi hoặc hỏi lại:

- Tân Nguyệt, với suy đoán của cô nương, điều này là chuyện như thế nào?

Tân Nguyệt trầm ngâm rồi đáp:

- Ta đã tra qua cẩn thận, Băng Nguyên hiện nay phần lớn các khu vực đều bắt đầu xuất hiện hiện tượng tuyết tan, đây có lẽ có liên quan đến việc xuất hiện của Thái Huyền Hỏa Quy. Còn thung lũng băng chúng ta đang ở, nó vẫn luôn giữ được khí hậu lạnh giá, đó là bởi vì một loại sức mạnh còn chưa biết tên vẫn liên tục hấp thu khí lạnh chung quanh, khiến nó hội tụ về nơi này.

Lâm Y Tuyết kinh ngạc nói:

- Có loại tình trạng như vậy sao?

Mẫu Đơn cau mày đáp:

- Có thể tra ra được nguồn gốc của luồng sức mạnh đó không?

Hoa Hồng nhắc nhở:

- Điều này có phải là có người ngầm giở trò không?

Tân Nguyệt chầm chậm lắc đầu, trả lời:

- Muội đã thăm dò cẩn thận, tạm thời không có phát hiện được địch nhân.

Giang Thanh Tuyết nghi hoặc nói:

- Nếu như không phải có địch nhân ngầm giở trò, thế thì luồng sức mạnh không biết tên đó đến từ chỗ nào?

Tân Nguyệt muốn trả lời lại thôi, vẻ mặt phức tạp, điều này khiến mọi người thấy kỳ quái, nghi hoặc trong lòng càng thêm sâu sắc.

Lâm Y Tuyết vẫn luôn thẳng thắn, hỏi lại:

- Tân Nguyệt tỷ tỷ, thật ra tỷ phát hiện thế nào, vì sao lại không chịu nói thẳng ra?

Tân Nguyệt chần chừ rồi trả lời:

- Ta không dám khẳng định, sợ nói ra mọi người sẽ không được vui lắm.

Hoa Hồng nói:

- Cứ nói đi, mọi người cùng nhau thương lượng.

Thấy mọi người trong mắt đầy vẻ mong đợi, Tân Nguyệt cũng không thể nhẫn nhịn che giấu mọi người, lập tức đưa mắt nhìn Thiên Lân, vẻ mặt hơi kích động đáp:

- Theo suy nghĩ của muội, luồng sức mạnh đó có khả năng đến từ Thiên Lân.

- Thế nào! Muội nói Thiên Lân …

Tiếng la thất thanh vọt ra, mọi người kích động vô cùng, cơ hồ ai nấy đều sợ hãi kêu lên.

Tân Nguyệt tương đối bình tĩnh, ánh mắt đầy sự mong đợi, giọng có mấy phần hy vọng nói:

- Ta cũng không cách nào khẳng định được, nhưng ta hy vọng là như vậy.

Mọi người kích động vô cùng, ánh mắt cùng quay lại nhìn Thiên Lân, ai cũng muốn nhìn thấu suốt qua hắn.

Nhưng Thiên Lân không hề có chút nào khác thường, yên yên lặng lặng nằm trên tầng băng, nhìn không thấy có bất cứ biến hóa nào.

Thời gian khiến mọi người bình tĩnh trở lại.

Khi tiếng thở dài vang vọng trong lòng mọi người, Mẫu Đơn đột nhiên lên tiếng:

- Nhớ lại lúc ban đầu, trên người Thiên Lân chỉ có một số tuyết trắng, làm sao bây giờ lại có lớp băng dày đến như vậy.

Giang Thanh Tuyết suy đoán:

- Chắc là thời gian dài nên khí lạnh gây nên.

Mẫu Đơn không cho là vậy, phân tích:

- Trong thời gian này, chúng ta vẫn luôn ở bên cạnh Thiên Lân, tuy không hề cố ý xua tan khí lạnh nhưng do việc giao chiến, nhiệt độ chung quanh Thiên Lân biến hóa rất lớn, hơn nữa còn không tồn tại tình trạng lạnh giá kéo dài.

Dao Quang nói:

- Cô nương cho là bên trong có nguyên nhân huyền ảo khác?

Mẫu Đơn chần chừ nói:

- Ta cũng không dám khẳng định, nhưng ta thấy có liên quan ít nhiều đến bản thân Thiên Lân. Còn về thật hay không, thế thì phải còn chờ để khảo chứng.

Lâm Y Tuyết nói:

- Thời gian ba ngày còn lại không nhiều, Thiên Lân sư huynh nếu quả thực có biến hóa, chắc chắn cũng nhanh chóng xuất hiện ra. Tại sao cho đến lúc này chúng ta lại không có phát hiện gì cả?

Vấn đề này khiến mọi người trầm lặng, bọn họ tuy hy vọng Thiên Lân sống dậy, hy vọng trên người Thiên Lân có xuất hiện biến hóa, nhưng sự thực bày ra trước mắt lại phá vỡ hy vọng của mọi người.

Bình Luận (0)
Comment