Thất Giới Hậu Truyện

Chương 769

Giữa không trung, Tuyệt Dục thấy mấy người Triệu Ngọc Thanh tập trung thành một khối, trong lòng biết tiếp tục công kích cũng không mang ý nghĩa gì nhiều, vì thế thu hồi lại khí thế phóng ra ngoài, quay đầu liếc những người bên mình, cất tiếng hỏi:

- Tình hình thế nào?

Xà Ma vẻ mặt hung hãn, hận thù đáp:

- Chỉ bị nội thương, không đáng để lo.

Lam Phát Ngân Tôn vẻ mặt tái nhợt, nhẹ giọng nói:

- Thương thế không nhẹ, đã hao phí không ít thể lực, nhưng còn chưa có gì đáng ngại.

Bạch Đầu Thiên Ông có phần bi thương, phẫn hận lên tiếng:

- Thương thế của chúng ta không đáng ngại, nhưng cái chết của Cuồng Đao lại đả kích chúng ta rất lớn, không thể cứ như vậy được.

Bạch Hạc tiên tử nói:

- Ta may mắn là còn chưa bị thương gì, bất quá Lãnh Vân lại xui xẻo, rơi vào trong tay của địch nhân rồi, cung chủ nghĩ cách nào cứu hắn quay về.

Tuyệt Dục hừ không vui gì, lạnh lùng đáp:

- Cái chết của Cuồng Đao tự nhiên không cần tính gì, còn về phía Lãnh Vân, hắn hiện nay đã bị trọng thương, tạm thời để lại ở bên đó đã, đợi sau này mới cứu hắn.

Thấy vậy, mọi người không bàn gì thêm, cùng nhau đồng ý.

Lúc đó, Xà Ma lên tiếng:

- Hiện nay nhân số của địch nhân chiếm ưu thế tuyệt đối, chúng ta phải nghĩ cách phá vỡ cuộc diện này.

Lam Phát Ngân Tôn phân tích:

- Thực lực của địch nhân hùng hậu vô cùng, chiến thuật vận dụng vô cùng quen thuộc, muốn phá vỡ thế cục bất lợi thì chỉ sợ hoàn toàn không dễ gì.

Bạch Hạc tiên tử phản bác lại:

- Chỉ cần cung chủ ra mặt, thi triển một chiêu như sét đánh thì thế chắc chắn có thể đánh trọng thương địch nhân để đảo chuyển tình thế.

Bạch Đầu Thiên Ông lên tiếng:

- Chuyện đã đến mức này rồi cũng chỉ có thể mời cung chủ ra tay, trước hết tiêu diệt một bộ phận địch nhân, sau đó mới dần dần khống chế đại cục.

Tuyệt Dục mang mặt nạ nên nhìn không thấy được vẻ mặt thế nào, ánh mắt sắc bén lấp lánh khí lạnh khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

- Trận chiến hôm nay liên quan đến đại kế của Thần Vương. Nếu như ai dám lâm trận thoái lui thì đừng trách ta ra tay vô tình.

Thanh âm băng lạnh ẩn chứa quyết tâm không hề tha thứ khiến mọi người không rét mà run.

Bạch Đầu Thiên Ông và Bạch Hạc tiên tử nghe vậy chấn động, vẻ mặt không chút thay đổi nhưng trong lòng lại cảm thấy lạnh lẽo.

Xà Ma và Lam Phát Ngân Tôn khẽ biến sắc, cùng đồng thời mở miệng:

- Cung chủ yên tâm, chúng ta chịu sự ủy thác của Thần Vương, không thành công thì cũng thành người.

Tuyệt Dục nghe vậy tâm tình có phần tốt đẹp trở lại, trầm giọng nói:

- Như vậy, hãy để chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng nhau tiêu diệt địch nhân.

Ba đại thần tướng và Bạch Hạc tiên tử đồng thanh vâng dạ, trăm miệng đồng lời cất lên:

- Thề chết cũng theo cung chủ hoàn thành sứ mạng Thần Vương giao phó.

Thanh âm điếc tai truyền ra khắp chung quanh mô tả quyết tâm trong lòng của bọn họ.

Trên mặt đất, mọi người Đằng Long cốc trong lúc địch nhân bàn luận cũng đã thảo luận với nhau về tình hình hiện nay, tìm kế sách ứng phó thích hợp. Trước đây, hai phe giao chiến, Đằng Long cốc luôn chiếm được ưu thế. Nhưng từ khi Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục ra tay, tình thế đột nhiên đảo chuyển, phá vỡ thế cục giữa hai phe trước đây. Hiện nay, phe Đằng Long cốc bị trọng thương ngoài Tiết Phong, Phỉ Vân ra, lại thêm Tân Nguyệt, Đồ Thiên và Tuyết Nhân. Ngoài ra, Lâm Phàm và Hoa Ảnh cũng bị ảnh hưởng rất lớn, Dao Quang và Xà Ma giao chiến đã lâu cũng bị thương không nhẹ. Đến lúc này, đoàn mười bốn người của Đằng Long cốc bảy người bị thương, trong đó bốn người bị trọng thương, thực lực giảm rất lớn.

Đối mặt với tình hình như vậy, Triệu Ngọc Thanh nói ra suy nghĩ của bản thân mình.

- Địch nhân hiện nay hai chết một bị thương, tổng thể thực lực có giảm xuống. Nhưng Thiên Ngô thần tướng thực lực kinh người vượt quá sức tưởng tượng, chúng ta muốn đạt được chiến thắng lần này thì phải nghĩ cách kiềm chế y. Đồng thời, tình hình phe ta cũng có phần bất ổn, suy xét đến an toàn bản thân, phải nhanh chóng liên hệ với viện binh ở hậu phương.

Dao Quang nói:

- Cốc chủ tiền bối nói rất đúng, chúng ta phải lập tức phái người quay về, nếu không để lâu qua sẽ bất lợi cho chúng ta. Nhưng về vấn đề con người hiện nay, tiền bối thấy người nào là thích hợp nhất?

Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, khẽ giọng hỏi:

- Mọi người có ý kiến như thế nào?

Lâm Phàm đáp:

- Tình hình trước mắt, người quay về liên hệ phải có đủ hai điều kiện. Thứ nhất là tốc độ, thứ hai chính là không ảnh hưởng đến giao chiến của phe ta.

Lâm Y Tuyết nói:

- Chiếu theo tiêu chuẩn này để xem xét, ta thấy có bốn người phù hợp điều kiện. Trước tiên chính là Mẫu Đơn và Hoa Hồng tỷ tỷ, bọn họ thiện nghệ thuật không gian, có thể di chuyển trong chớp mắt. Tiếp đến, Hoa Ảnh cũng có được loại năng lực này. Cuối cùng, Bát Bảo cũng có thể đi xuyên qua không gian thời gian. Nếu như để sư tỷ của ta cưỡi Bát Bảo quay về, thế thì cũng không mất nhiều thời gian.

Giang Thanh Tuyết nghe vậy lập tức phản đối:

- Không được, ta phải ở lại hỗ trợ Dao Quang.

Dao Quang khuyên bảo:

- Tỷ tỷ không cần phải lo lắng cho đệ, đại cục làm trọng, huống gì bất quá chỉ là trong chốc lát cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục.

Giang Thanh Tuyết có phần chần chừ, tuy nhiên biết bản thân là người thích hợp nhất, nhưng nàng lại lo lắng đến an nguy của những người có mặt ở đây, đặc biệt là Dao Quang và Lâm Y Tuyết.

Thấy Giang Thanh Tuyết do dự không định, Tân Nguyệt mở miệng nói:

- Từ khi giao chiến đến hiện nay đã trải qua không ít thời gian. Nếu chiếu theo sự ước định trước đây, mấy người Thiện Từ phải sớm đến rồi.

Câu này vừa nói ra, mọi người vẻ mặt khẽ biến, trong lòng hiện lên một cảm giác bất an.

Mẫu Đơn lên tiếng:

- Tân Nguyệt nói rất có lý, chúng ta đều đã quên đi rất nhiều chuyện, chắc chắn phải lập tức liên hệ với hậu phương.

Lâm Y Tuyết có phần lo lắng, kéo tay Giang Thanh Tuyết thúc giục:

- Sư tỷ, không được chần chừ, tỷ cũng đừng suy nghĩ thêm nữa, đi nhanh về nhanh xem phía cha mẹ thật ra đã phát sinh chuyện gì rồi?

Giang Thanh Tuyết nghe những lời của Tân Nguyệt, trong lòng cũng cảm thấy bất an, lại thêm Lâm Y Tuyết thúc giục, nàng cũng không tiện chần chừ, lập tức gật đầu nói:

- Được, ta trở về đây, mọi người phải cẩn thận hơn.

Dao Quang nói:

- Tỷ cũng phải chú ý đến an toàn, đi sớm về sớm.

Giang Thanh Tuyết ừ một tiếng rồi lập tức cưỡi Bát Bảo, lóe lên biến mất.

Đưa tiễn Giang Thanh Tuyết rồi, Triệu Ngọc Thanh nói:

- Bây giờ chúng ta mới phải thương nghị thêm về vấn đề tiến công hay phòng ngự. Hiện nay, địch nhân còn năm người, chúng ta phải căn cứ vào đặc điểm của bọn họ, kết hợp với tình hình của chúng ta hiện nay để xây dựng đối sách tương ứng đạt đến mức hiệu quả kiêm đôi đường tiến công và phòng thủ.

Mẫu Đơn lên tiếng:

- Theo tình hình hiện nay chúng ta nắm được, đối phương năm người thì khó đối phó nhất chính là Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục, hắn chính là điểm quan trọng quyết định sự thắng bại nơi này, nếu như chúng ta không thu thập được hắn thì không cách gì giành được thắng lợi nơi đây.

Hoa Hồng nói:

- Tuyệt Dục người này bá đạo vô cùng, không những tính cách lạnh lùng tàn khốc mà thực lực lại càng thâm sâu khó lường. Muốn thu thập được người này, chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng được.

Lâm Y Tuyết nói:

- Từ tình hình trước mắt, chúng ta chỉ có thể trước hết tạm thời kiềm chế Tuyệt Dục, ra tay đối với những người khác, đợi sau khi thu thập được những người khác rồi mới tập trung thực lực đối phó Tuyệt Dục.

Vũ Điệp u oán lên tiếng:

- Nói tuy là vậy, nhưng để ai đi kiềm chế Tuyệt Dục được đây?

Câu này nghe ra có phần thất vọng, nhưng từ tình hình hiện thực, Tuyệt Dục quả thực là không dễ đối phó, ngay cả Triệu Ngọc Thanh cũng không làm gì y được.

Tân Nguyệt điềm nhiên nói:

- Chuyện là do người làm, mọi người không cần phải lo lắng quá. Tuy nói chúng ta tạm thời không thu thập được Tuyệt Dục, nhưng muốn kiềm chế y chắc cũng không phải là chuyện quá khó khăn.

Triệu Ngọc Thanh lên tiếng:

- Tân Nguyệt nói đúng, Tuyệt Dục để ta ứng phó, mọi người không cần phải lo lắng.

Dao Quang nói:

- Người của bọn họ có hạn, với thực lực của cốc chủ tiền bối, muốn kiềm chế được Tuyệt Dục căn bản không thành vấn đề. Quan trọng nhất hiện nay chính là chúng ta nếu như chủ động công kích, lại phải bảo vệ cho những người bị thương thì cần phải thương nghị cho chắc chắn để phân công con người.

Lâm Y Tuyết đáp:

- Trước mắt, phía chúng ta tổng cộng có mười ba người, bị trọng thương bốn người, bị thương nhẹ ba người. Hiện nay địch nhân có năm người, ngoại trừ cốc chủ tiền bối đối phó với Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục ra, địch nhân còn lại bốn người, chúng ta bên này có thể đưa ra tám người xuất chiến, số lượng còn chiếm được ưu thế nhất định. Còn phân phối như thế nào, thì liên quan rất lớn đến kết quả mà chúng ta muốn đạt được.

Hoa Hồng không hiểu, hỏi lại:

- Câu này nghĩa là gì?

Lâm Y Tuyết đáp:

- Với tình thế trước mắt, giao chiến giữa chúng ta và Ngũ Sắc Thiên Vực kết quả không ngoài ba phương án, thắng bại và ngang tài. Đối với chúng ta, mục đích chính là để tiêu diệt địch nhân, vì thế tuyệt đối không thể thua được, chỉ có thể chọn lựa giữa ngang tài và thắng lợi mà thôi.

Dao Quang hỏi tiếp:

- Thế thì thế nào đây?

Lâm Y Tuyết trả lời:

- Chọn lựa khác nhau sẽ có những phương thức ứng phó khác nhau, lợi hại có liên quan đến cũng khác nhau. Với tình hình hiện thực làm thí dụ, hiện nay chúng ta có hai loại chọn lựa. Thứ nhất chính là nhờ vào thực lực trước mắt mạnh mẽ tiêu diệt một bộ phận địch nhân, sau đó mới tập trung thực lực thu thập lấy Tuyệt Dục. Thứ hai, kết hợp với tình hình hiện nay, nếu như cơ hội cho phép, trước tiên tiêu diệt một bộ phận địch nhân. Nếu như cơ hội không cho phép, thế thì trước hết kiềm chế địch nhân, chờ đến khi viện binh đến rồi mới đánh một chiêu sấm sét. Hai loại chọn lựa như vậy chia ra đại biểu cho thắng và ngang sức, kết quả tạm thời không luận đến, mà khác biệt chính là giá chúng ta phải trả để có thể hoàn thành được. Nếu như chọn cái trước, người tiến công phải phải tận hết toàn lực đến chín phần chết một phần sống. Nếu chọn lựa như cái sau, chúng ta liền có thể làm theo khả năng, không cần phải liều mạng với địch nhân, có thể giảm hẳn nguy hiểm.

Nghe xong những lời của Lâm Y Tuyết phân tích, mọi người vô cùng kinh ngạc trước sự thông minh lanh lợi của nàng, ào ào mở miệng tán thưởng.

Triệu Ngọc Thanh mỉm cười:

- Với tình hình trước mắt của chúng ta mà xét, ổn định để cầu thắng hay hơn là nóng gấp thành bại, tự nhiên chọn lựa phương thức thứ hai rồi. Như vậy, Lâm cô nương có kiến nghị tốt đẹp nào đây?

Lâm Y Tuyết dịu dàng đáp:

- Cốc chủ tiền bối không cần phải khách khí, gọi vãn bối là Y Tuyết được rồi, còn về vấn đề phân phối người, cá nhân vãn bối thấy rằng muốn lập tức tiêu diệt bốn người còn lại ngoài Tuyệt Dục ra, quả thật là không quá hiện thực. Nếu đã như vậy, chúng ta chi bằng không tập trung thực lực, kết hợp với tình hình bản thân để tìm một người làm trọng điểm đột kích.

Hoa Hồng hiếu kỳ nói:

- Muội muốn thu thập người nào đây?

Lâm Y Tuyết đôi mắt đẹp đẽ đảo tròn, khẽ giọng nói:

- Trong những địch nhân, đáng hận nhất phải tính đến là Lam Phát Ngân Tôn, kế đến là Xà Ma, sau đó chính là Bạch Hạc tiên tử. Từ tình hình giao chiến trước đây mà xét, Xà Ma thực lực kinh người, Lam Phát Ngân Tôn có Phong Vương thứ tàn độc quỷ dị, Bạch Đầu Thiên Ông xảo trá vô cùng, Bạch Hạc tiên tử hình dạng khổng lồ, mỗi người đều có đặc sắc của cá nhân mình. Xét qua những điểm này, muội thấy chúng ta có thể từ Xà Mà hoặc Bạch Hạc tiên tử để ra tay, trước hết loại trừ đi một người.

Lâm Phàm hỏi lại:

- Vì sao lại chọn lựa hai người này?

Lâm Y Tuyết cười đáp:

- Theo phân tích của muội, Bạch Đầu Thiên Ông đó tuy nghe lệnh của Tuyệt Dục, nhưng lại không phải thật tâm. Chân chính thực sự một lòng quyết làm theo ý Ngũ Sắc Thần Vương chỉ là Xà Ma và Tuyệt Dục. Còn Lam Phát Ngân Tôn, người này hiếu sắc thành tính, phỏng chừng cũng không đủ lòng trung. Còn lại Bạch Hạc tiên tử, nàng ta chắc chắn là người có thực lực yếu nhất, vì thế muội mới suy tính đến nàng ta.

Vũ Điệp nói:

- Ta thấy nếu chọn lựa một trong hai người này, tốt nhất chính là chọn Xà Ma.

Mẫu Đơn hỏi:

- Vì sao như vậy? Xà Ma chính là người có thực lực mạnh nhất trong bốn người, muốn giết lão ta không phải là chuyện dễ dàng.

Vũ Điệp giải thích:

- Muội đã nhớ lại cẩn thận mọi chuyện, trước đây khi Bạch Hạc tiên tử giao chiến với bọn muội, luôn luôn cố ý làm sao để né nặng tìm nhẹ. Khi đó, muội chỉ cho là vì cô ta cẩn thận, không muốn liều mạng với bọn muội. Nhưng hiện nay muội đột nhiên hiểu ra được, cô ta đang cố tình kéo dài thời gian, hoàn toàn không thực lòng thực dạ nghe theo hiệu lệnh của Tuyệt Dục, như vậy, lấy cô ta để khai đao hoàn toàn không thể thật sự đả kích được địch nhân.

Mẫu Đơn nói:

- Nếu là như vậy, lấy nàng ta làm điểm chọn lựa đầu tiên không thích hợp nhiều lắm. Nhưng Xà Ma thực lực kinh người, nếu như chọn lão ta làm điểm đột phá chỉ sợ làm nhiều mà ít thành quả, cái được không bù cái mất. Cá nhân ta kiến nghị, hay là chọn Lam Phát Ngân Tôn tương đối có thể dễ dàng hơn.

Hoa Hồng tán đồng:

- Mẫu Đơn nói không sai chút nào, Phong Vương thứ của Lam Phát Ngân Tôn đó tuy tàn độc nhưng chỉ cần cẩn thận cũng không khó đối phó lắm, tuyệt đối dễ dàng hơn so với thu thập Xà Ma.

Lâm Y Tuyết nói:

- Hai người này các vị tỷ tỷ tương đối hiểu rõ hơn muội, nếu như hai tỷ đều cho là Lam Phát Ngân Tôn dễ thu thập hơn thế thì chọn lựa y là được.

Tân Nguyệt lên tiếng:

- Thời gian không còn nhiều, địch nhân cũng sẽ không chờ chúng ta thương nghị hoàn tất mới phát động công kích.

Mọi người nghe vậy lập tức tỉnh ngộ, vì thế không lãng phí thời gian nữa, bắt đầu thương nghị phân công con người thế nào.

Trước hết, Mẫu Đơn nói:

- Muốn thu thập Lam Phát Ngân Tôn, chỉ bằng ta và Hoa Hồng liên thủ căn bản là không được, cần có Tân Nguyệt liên thủ với ta mới có cơ hội.

Dao Quang hỏi lại:

- Thế Hoa Hồng?

Mẫu Đơn đáp:

- Ta suy xét qua rồi, Xà Ma thiện nghệ thuật không gian, nếu có Hoa Hồng hỗ trợ bên cạnh, ngươi chắc chắn có thể áp chế được lão ta.

Thấy vậy, Dao Quang cũng không bàn luận gì thêm, Hoa Hồng cũng không nói gì cả.

Triệu Ngọc Thanh thấy tình hình như vậy, trầm giọng nói:

- Phân công của Mẫu Đơn mọi người nếu như không có bàn luận gì thêm thì quyết định như vậy, còn lại Bạch Đầu Thiên Ông và Bạch Hạc tiên tử …

Triệu Ngọc Thanh còn đang nói, Lâm Phàm đột nhiên xen vào xung phong nhận việc:

- Sư tổ, Bạch Đầu Thiên Ông đó giao lại cho con.

Bình Luận (0)
Comment