Thất Giới Hậu Truyện

Chương 777

Ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, tiếng gào tức giận truyền đến, sau đó không gian vặn vẹo, lập tức chuyển dời. Mọi thứ chỉ phát sinh trong chớp mắt. Khi Thiện Từ tỉnh táo trở lại, bốn bề chung quanh đã sớm không còn khung cảnh đánh đấu trước kia, màu sắc cũng đã có thay đổi rất to lớn.

Định lại tâm thần, Thiện Từ quay đầu tra xét, phát hiện bản thân đang lơ lửng giữa không trung, bốn bề vẫn băng tuyết y như cũ, nhưng hoàn cảnh lại có biến hóa rất to lớn. Quay đầu nhìn lại, Thiện Từ biến hẳn sắc mặt, Phật châu trên cổ có ánh vàng kim lóe sáng, phát ra ánh Phật mãnh liệt.

- Ngươi là ai?

Nhìn bóng đen yên lặng bất động trước mắt, Thiện Từ cảnh giác cất tiếng hỏi.

Bóng đen không nói một lời nào, quan sát tình cảnh của Thiện Từ, tỏ ra cao thâm khó lường.

Thiện Từ có phần kỳ quái, bóng đen trước mắt có thể khiến cho Phật châu phản ứng cho thấy bóng đen này rất tà ác. Nhưng nếu như hạng tà ác vì sao bóng đen này lại có thể đứng yên bất động không nói lời nào, thật ra hắn có ý đồ thế nào đây? Vừa suy xét, Thiện Từ vừa tiếp tục hỏi:

- Vừa rồi chính ngươi đưa ta đến nơi này phải không?

Lần này, bóng đen mở miệng giọng nói có phần lạnh lùng cao ngạo.

- Không sai, chính là ta.

Thấy bóng đen nói chuyện, Thiện Từ cười cười, sau đó vẻ mặt nghiêm chỉnh lại, lạnh lùng nói:

- Có ý đồ thế nào, cứ nói thẳng ra đi.

Bóng đen đối với biến hóa bề ngoài của Thiện Từ thì có mấy phần kinh ngạc, hừ khẽ nói:

- Không thể nói là có ý đồ, nhưng giữa chúng ta đã có dịp gặp mặt, đây là định mệnh sắp sẵn, ai cũng không né tránh được.

Thiện Từ cười lạnh nói:

- Ngươi thấy câu này có thể khiến cho người ta tin tưởng chăng?

Bóng đen đáp:

- Tin hay không tin đã không còn quan trọng, quan trọng là chúng ta đã gặp nhau rồi.

Thiện Từ trả lời:

- Gặo mặt giữa chính và tà đã định sẵn phải có một phe thối lui.

Bóng đen phản bác lại:

- Cái mà ngươi gọi là chính và tà chỉ là tạm thời thôi, tương lai không lâu ngươi cũng sẽ giống như ta vậy.

Thiện Từ hừ giọng đáp:

- Chuyện đó là theo suy nghĩ của ngươi thôi, ta không phải giống như vậy.

Bóng đen cười nói:

- Định mệnh trời sắp, không phải do ngươi làm ra.

Thiện Từ hừ giọng nói:

- Phải vậy chăng? Thế thì ta chờ xem.

Tung mình bay lên, Thiện Từ nhắm thẳng về phía xa xăm.

Bóng đen lóe lên biến mất rồi ngăn Thiện Từ lại, cười ha hả nói:

- Nếu đến rồi, cần gì phải vội vã đi đâu.

Thiện Từ lạnh lẽo đáp:

- Nếu gặp mặt rồi, hà tất phải dứt bỏ không được?

Bóng đen trả lời:

- Gặp thì gặp rồi, nhưng có một số lời còn chưa nói xong.

Thiện Từ hỏi lại:

- Ngươi chỉ cầu gặp mặt, không có ý đồ gì khác, hà tất phải nói nhiều làm gì?

Bóng đen hừ giọng nói:

- Nếu đã gặp nhau rồi, tự nhiên phải nói chuyện, ngươi lẽ nào sợ rồi?

Thiện Từ hừ lạnh đáp:

- Có sợ hay không thì chưa rõ, nhưng ta chỉ không muốn lãng phí thời gian ở nơi này mà thôi.

Bóng đen cười nói:

- Ngươi lo lắng cho đồng bọn của ngươi.

Thiện Từ cười lạnh trả lời:

- Ngươi cũng không ngốc nghếch.

Bóng đen dừng hẳn tiếng cười, có phần không vui nói:

- Thiện Từ, ngươi không nên tự cho mình đúng như vậy, chọc giận ta thì ngươi sẽ xui xẻo đó.

Thiện Từ lạnh lẽo như băng điềm nhiên đáp:

- Đây chính là những điều nhảm nhí mà ngươi muốn nói phải không?

Bóng đen tức giận, miệng gầm giận một tiếng, chỉ trong chớp mắt đã ép gần đến thân thể của Thiện Từ, phất tay như đánh ra một chưởng.

- Thẹn quá hóa giận, nguyên hình chắc chắn phải lộ ra.

Giọng nói châm chọc, Thiện Từ có ý chọc giận đối phương.

Bóng đen không nói một lời nào, triển khai thân pháp, bóng dáng hư vô mơ hồ đi đến như gió, khiến người ta không thể nào phòng bị được. Thiện Từ kiếm này đến kiếm khác đánh vào không trung, có phần kinh ngạc, sau khi phân tích cẩn thận rồi liền phát hiện bóng đen không ngờ không phải là một thực thể, công kích hữu hình đối với hắn dường như căn bản không có hiệu quả. Hiểu được tình hình này rồi, Thiện Từ thu lại thần kiếm, thân thể ngồi xếp bằng giữa không trung, hai tay bắt quyết thi pháp bắt đầu thi triển Đại Thừa Phật Pháp – Phật Quang Phổ Chiếu của cửa Phật. Lập tức, trên người Thiện Từ ánh vàng kim lóe lên, chuỗi Phật trên cổ hào quang chói mắt, đồng thời phát ra ánh Phật cực thánh cực mạnh chiếu rọi khắp bốn phương tám hướng.

Thấy vậy, bóng đen bật cười khinh thường, thân thể xoay tròn giữa không trung, hình thành một quả cầu đen chuyển động với tốc độ cao nhắm thẳng vào ngực của Thiện Từ. Chỉ chốc lát, ánh Phật và quả cầu đen gặp nhau giữa không trung, hai phe đều là khắc nhau như nước với lửa, ma sát va chạm tạo nên lực bài xích cực mạnh, hình thành một từ trường đối kháng. Trong lúc tiến lên, ánh đen bề mặt của quả cầu đen bị ánh Phật ăn mòn đi, hệt như lửa đỏ gặp phải băng tuyết vậy, xuất hiện tình trạng hòa tan lẫn nhau. Cảnh tượng này kéo dài một lúc, sau đó quả cầu đen va chạm vào người của Thiện Từ, sức mạnh tà ác gặp phải vật cực báu cửa Phật là Thiên Phật Lưu Ly châu, hai phe tạo nên sức bài xích cực mạnh, lập tức nổ tung. Một âm thanh cực lớn cùng với ánh sáng cực mạnh hệt như tiên nữ rải hoa từ trên bầu trời bao trùm khắp nơi. Ở trung tâm vụ nổ, giữa Thiện Từ và bóng đen đã xuất hiện biến hóa, vốn dĩ các bên phải bị hất bay đi, nhưng do bóng đen đột nhiên đưa tay ra nắm lấy Thiện Từ thành một khối thống nhất. Khi đó, bóng đen va chạm với Thiên Phật Lưu Ly châu trên cổ của Thiện Từ, sức mạnh chính tà bài xích lẫn nhau, xuất hiện một khoảng dừng ngắn ngủi. Sau đó, sức bài xích tiếp tục tích lũy, chỉ trong chốc lát đã vượt quá điểm giới hạn, từ đó lại nổ tung. Nhưng đúng vào sát na đó, bóng đen đột nhiên đưa cả hai tay nắm chặt lấy cổ tay của Thiện Từ, không chịu buông ra chút nào. Như vậy, vụ nổ phát sinh, hủy diệt ập đến, bóng đen và Thiện Từ không còn chỗ né tránh, chịu sức trùng kích hủy diệt kịch liệt nhất tại vị trí trung tâm.

Thời khắc đó, Thiện Từ đã có phần cảnh giác, trong lúc kinh hãi giận dữ liền toàn lực triển khai phòng ngự bố trí quanh mình tầng tầng lớp lớp phòng ngự. Đồng thời, Thiên Phật Lưu Ly châu do cảm ứng được khí tà ác trên người của bóng đen, vẫn trong trạng thái phòng ngự, toàn lực ngăn cản sự xâm nhập của khí tà ác, bảo hộ hiệu quả thân thể của Thiện Từ. Nhưng do vụ nổ quá mãnh liệt, uy lực không gì sánh kịp, lại thêm khoảng cách tương đối gần, Thiện Từ tuy có phòng ngự một phần nhưng dù sao hắn vẫn có phần vội vã, không hoàn thiện đủ, cuối cùng tuy hóa giải được một phần lực trùng kích của vụ nổ nhưng một phần lớn sóng trùng kích vẫn tác dụng lên người của hắn. Như vậy, kết giới phòng ngự quanh mình của Thiện Từ vỡ nát, thân thể chịu phải trọng thương cực nặng, thiếu chút nữa đã bị hủy diệt rồi. May mà Thiên Phật Lưu Ly châu kịp thời phát xuất phòng ngự, lại thêm thần kiếm trong cơ thể Thiện Từ nhanh chóng đi khắp kinh mạch toàn thân, chia sẻ một phần lớn sức xung kích, như vậy mới bảo vệ được cơ thể huyết nhục của Thiện Từ.

So với Thiện Từ, tình trạng bóng đen có phần quỷ dị hơn. Vụ nổ đáng sợ này dường như hoàn toàn không tạo nên ảnh hưởng nào quá lớn với y, ngược lại ánh Phật do Thiên Phật Lưu Ly châu phát ra lại khiến hắn bị thương hại rất to lớn. Khi kết giới phòng ngự bên ngoài cơ thể của Thiện Từ vỡ nát, bóng đen thông qua hai tay truyền một luồng sức mạnh kỳ lạ vào trong thân thể của Thiện Từ vào lúc Thiện Từ bị trọng thương không có sức phòng ngự. Cảnh tượng đó gần như chỉ trong chốc lát, sau đó bóng đen gầm giận một tiếng rồi bị ánh Phật do Thiên Phật Lưu Ly châu phát ra hất bay đi. Y đầy lòng bất cam và hận thù kéo giãn khoảng cách với Thiện Từ.

Bầu trời, những vụ nổ tiếp tục với nhau, cuồng phong gào thét, dòng khí tung hoành, mãi đến một lúc sau, âm thanh vụ nổ mới dần dần đi mất, sương khói trong không trung cũng theo gió mà mất hút.

Một tiếng rên vang lên, Thiện Từ từ trên không rơi xuống thẳng mặt tuyết đọng thật dày, thân thể run rẩy kịch liệt, rõ ràng đau khổ vô cùng. Gầm nhẹ một tiếng, Thiện Từ tập trung tinh lực cố nén đau khổ trên cơ thể huyết nhục, từ từ đứng lên từ trong mặt tuyết. Đưa mắt nhìn quanh, Thiện Từ nhanh chóng phát hiện ra bóng đen kia lúc này đang cách mình vài trăm trượng, toàn thân khí đen đã mỏng đi, xem ra bị thương cũng rất nặng nề. Hít vào một hơi, Thiện Từ tra xét thương thế của bản thân, phát hiện tình hình vô cùng bất ổn, gần như chỉ có thể phát huy được khoảng ba phần thực lực vào lúc bình thường mà thôi. Tung mình bay lên không, Thiện Từ tức giận trừng bóng đen, gằn giọng nói:

- Ngươi thật ra là ai? Vì sao lại muốn đưa ta vào chỗ chết?

Bóng đen cười quỷ dị đáp:

- Chớ gấp, lần tới gặp mặt ta sẽ tự nói cho ngươi.

Dứt lời, bóng đen lóe lên đi liền, chỉ trong chốc lát đã biến mất không thấy hình dạng.

Thiện Từ không hề ngăn lại, cũng không có lòng ngăn lại, suy nghĩ tìm hiểu dụng ý của bóng đen, có phần không hiểu rõ được. Từ khi bắt đầu rời đi, biểu hiện của bóng đen thay đổi thất thường, không sao nắm bắt được. Trước tiên bảo là có điều muốn nói, sau đó lại liều mạng công kích, cuối cùng đột nhiên rời đi, có rất nhiều nghi vấn, mâu thuẫn lẫn nhau, rốt cuộc y thật sự đang mưu đồ thế nào đây? Nghĩ một hồi, Thiện Từ không tìm ra được chút đầu mối nào cả, chỉ đành tạm thời bỏ hết suy tư, bắt đầu để ý đến vị trí của bản thân mình.

Thông qua quan sát, Thiện Từ đại khái hiểu được vị trí của mình, vì thế liền bay hướng về phía Thiên Hà bình nguyên.

Trên đường đi, Thiện Từ vừa bay vừa trị thương, bất ngờ phát hiện trong cơ thể có thêm một luồng sức mạnh xa lạ, vô cùng quỷ dị. Luồng sức mạnh đó và sức mạnh cửa Phật mà Thiện Từ tu tập từ thuở bé bài xích lẫn nhau, lại có phần rất tương tự với thần lực kế thừa từ tộc Hắc Thủy, cả hai lúc thì dung hợp lẫn nhau, khi lại phân ly, cứ vậy bơi lượn trong toàn thân của Thiện Từ. Đối với chuyện này, Thiện Từ rất là kinh ngạc, nhớ lại một lúc lập tức hiểu được những điều bóng đen kia muốn làm. Nhưng Thiện Từ lại không hiểu rõ lắm, bóng đen kia làm như vậy với mục đích thế nào, lẽ nào chỉ vì muốn tạo ra phiền toái cho bản thân mình mà thôi? Nếu là như vậy, bóng đen kia làm vậy thật khó nhọc, bỏ thật nhiều công sức chỉ để làm chuyện nhỏ nhặt, quá mức khác thường như vậy? Nghĩ lại, Thiện Từ thấy không hợp lý, nhưng do chưa biết bóng đen kia là ai, hắn cũng không muốn phân tích lung tung. Nếu như Thiện Từ biết được bóng đen kia chính là Tinh Tuyền, hiểu được mối quan hệ giữa ba người Tinh Tuyền, Dương Sát, Quỷ Vu, thế thì hắn liền có thể hiểu được mục đích lần này của Tinh Tuyền mà không cần hỏi.

Tuyết chính là sứ giả của bầu trời, thánh khiết xinh đẹp, băng chính là tinh linh của mặt đất, trong suốt sáng tỏ. Cả hai như bóng với hình, hệt như tỷ muội trang điểm cho mảnh đất này.

Trong gió lạnh, Bản Nhất ngự gió mà bay, để ý đến cảnh sắc chung quanh, trong lòng cảm thấy hơi khiếp sợ. Lần đầu tiên đến vùng đất cực Bắc, đối mặt với gió tuyết cực lạnh, Bản Nhất ít nhiều có phần không thích ứng được lắm ngay cả tốc độ bay lượn cũng đã giảm xuống rất nhiều. Trước đây, Bản Nhất chính là theo dấu của Thiện Từ đến nơi này, nhưng do hoàn cảnh khác thường, phương hướng không dễ phân biệt khiến cho Bản Nhất nhanh chóng bị mất đi dấu của Thiện Từ, chỉ đành một mình ở trên vùng đất Băng Nguyên rộng lớn vô biên này, chạy tới chạy lui không rõ mục đích. Trên đường đi tới đây, chớp mắt đã được vài trăm dặm. Bản Nhất nhìn thế giới tuyết trắng trước mắt, trong lòng cảm xúc rất mạnh mẽ. Thân là đệ tử cửa Phật, phàm trần thế tục không nhiễm tâm Phật, Băng Nguyên rộng lớn này lại hệt như một tấm gương sáng, chính là hoàn cảnh tu hành thật tốt. Nghĩ đến điểm này, Bản Nhất dần dần quên hết chuyện trần gian, bỏ đi việc truy tìm, trong lòng không còn suy nghĩ, lẳng lặng chìm vào trong thế giới tuyết này.

Thời gian âm thầm trôi qua, không biết bao lâu rồi.

Bản Nhất lơ lửng giữa không trung, hai mắt nhắm chặt, trên người cũng đã đóng đầy tuyết, nhưng ông lại không hề phát giác gì cả. Đột nhiên, Bản Nhất vốn đang nhập định thân thể chấn động, mở to mắt tỉnh táo, ngửng đầu nhìn lên không trung, trong mắt toát ra vẻ nghiêm túc. Bản Nhất xông thẳng lên trời cao hóa thành một luồng ánh kim, chớp mắt đã va chạm vào một luồng sáng thẫm không thấy được.

Ánh sáng lóe lên mạnh mẽ, tiếng nổ vang như sấm, hai luồng sáng tự bắn tung đi.

- Người nào, không ngờ lại vô nguyên vô cớ ngăn cản ta lại?

Thanh âm lạnh lùng tàn khốc có phần hận thù, rõ ràng người nói đầy sự tức giận.

Tung mình lùi lại, Bản Nhất ổn định thân thể, toàn thân có ánh Phật vây phủ, giọng bình tĩnh đáp lại:

- Bần đạo là Bản Nhất, các hạ là ai vậy?

Ánh đen lóe lên, giữa không trung hiện ra một lão già xấu xí tướng mạo kỳ dị đặc biệt, chính là Quỷ Vu vừa mới chia tay Dương Sát và Tinh Tuyền trước đó không lâu.

Nhìn hòa thượng thanh niên cách vài chục trượng, Quỷ Vu có phần kinh ngạc, giọng âm lạnh nói:

- Tiểu hòa thượng, ngươi có biết là vừa rồi ngươi đã làm một chuyện ngu xuẩn hay không.

Bản Nhất đáp lại:

- Ngã Phật từ bi, chắc không trách tội.

Quỷ Vu cười lạnh nói:

- Phật tổ từ bi, nhưng ta lại không phải.

Bản Nhất trả lời:

- Các hạ toàn thân tà khí, quỷ bí âm lạnh, thật ra là yêu nghiệt từ phương nào vậy?

Quỷ Vu lạnh lẽo đáp lại:

- Không cần phải hỏi ta là ai, biết rồi ngươi sẽ hối hận. Bây giờ tạm thời ta bỏ qua cho ngươi, lần tới gặp mặt mới lấy cái mạng nhỏ của ngươi.

Lời còn vang bên tai, Quỷ Vu lóe lên đi liền không còn thấy hình bóng đâu cả.

Bản Nhất đã sớm có phòng bị chuyện này, thân thể lóe lên đi liền, cũng đột nhiên biến mất không hình tích.

Chốc lát sau, giữa hư không truyền lại một tràng tiếng sét ầm ầm, Bản Nhất và Quỷ Vu lại xuất hiện lần hai, khoảng cách ước chừng vài chục trượng.

Bình Luận (0)
Comment