Thất Giới Hậu Truyện

Chương 782

Thấy tình hình như vậy, Dương Thiên khẽ biến sắc, nắm lấy Lâm Phàm, mang hắn quay về bên mấy người Trần Ngọc Loan. Triệu Ngọc Thanh thấy tình trạng này cũng nhanh chóng lùi lại, hơn nữa còn triệu tập những người còn lại với nhau, giao chiến giữa hai phe tạm thời dừng lại. Lúc này, Giang Thanh Tuyết cũng theo Bát Bảo quay về bên cạnh mọi người, tất cả tụ lại với nhau, bắt đầu phân tích và thương nghị.

Lâm Y Tuyết nép vào bên Hứa Khiết, thấy vẻ mặt mẹ không tốt, lập tức lên tiếng hỏi:

- Mẹ, mọi người sao lại chậm trễ rất lâu mới đến, có phải xảy ra chuyện gì bất ngờ không?

Hứa Khiết cười khổ đáp:

- Thế sự vô thường, sau khi mọi người đi không lâu, Thái Huyền Hỏa Quy và Kim Sí Huyết Ảnh đột nhiên tiến đến…

Lâm Y Tuyết vẻ mặt thất kinh, vọt miệng nói:

- Thế kết quả ra sao?

Hứa Khiết đáp:

- Kết quả xảy ra một trận khổ chiến, Thiện Từ tung tích không rõ ràng, Hoàng Thiên đi tìm kiếm hắn, chúng ta cũng đều bị thương. May mà người khổng lồ Bác Phụ xuất hiện kịp lúc, lúc này mới đuổi Thái Huyền Hỏa Quy bỏ chạy, sư tỷ của con cũng vừa hay quay về báo tin, chúng ta liền lập tức đến đây.

Nghe xong những lời của Hứa Khiết, mọi người có mặt đều cảm thấy kinh ngạc, không ngờ được Thái Huyền Hỏa Quy sẽ chặn ngang, may mà mấy người Hứa Khiết chỉ bị thương, hoàn toàn không có gì đáng ngại, cũng coi như là may mắn lắm rồi.

Nhìn địch nhân cách chừng trăm trượng, Trần Ngọc Loan lên tiếng:

- Thời gian cấp bách, để đề phòng địch nhân bỏ chạy, chúng ta phải lập tức xuất kích, không để cho đối phương có cơ hội bỏ chạy.

Triệu Ngọc Thanh đáp lại:

- Minh chủ nói có lý, bây giờ thực lực của chúng ta đã tăng mạnh, địch nhân chắc chắn có phần lo lắng, việc chọn cách bỏ chạy là rất có khả năng rồi.

Lâm Vân Phong nói:

- Chuyện không thể chần chừ được, chúng ta phải động thủ ngay, trước tiên vây lấy địch nhân.

Mọi người không bàn gì thêm, lập tức tung mình bay ra hình thành một vòng vây bao quanh địch nhân còn lại của Ngũ Sắc Thiên Vực giữa không trung.

Lại nói trong lúc mấy người phe Đằng Long cốc đang bàn luận, bốn đại cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực cũng khẩn trương thương thảo đối sách.

- Thương thế các ngươi thế nào?

Lạnh lẽo vô cùng, Tuyệt Dục lên tiếng hỏi trước tiên.

Bạch Hạc tiên tử đáp lại:

- Thương thế không nhẹ, nhưng còn chưa ảnh hưởng đến việc phát huy thực lực.

Xà Ma cười khổ đáp:

- Tình hình của ta có chút xấu, trước mắt tối đa chỉ có thể phát huy được bảy phần thực lực bình thường mà thôi.

Bạch Đầu Thiên Ông nói:

- Tình hình ta cũng không khác Bạch Hạc tiên tử mấy.

Tuyệt Dục mặt mang mặt nạ, không thấy có bất kỳ biểu hiện nào, giọng lạnh lẽo hỏi:

- Đối với tình hình trước mắt, các ngươi có kiến nghị thế nào?

Bạch Hạc tiên tử nói:

- Địch mạnh ta yếu, thực lực khác biệt, đào tẩu là thượng sách.

Xà Ma rất không cam lòng nhưng lại đồng ý với đề nghị của Bạch Hạc tiên tử, phụ họa:

- Viện binh địch nhân đột nhiên xuất hiện, thực lực tăng mạnh, nếu như chúng ta tiếp tục liều mạng tử chiến, rõ ràng không phải là khôn ngoan, ta đồng ý trước tiên rút lui.

Bạch Đầu Thiên Ông trầm ngâm không nói, trong lòng đang suy đoán tâm tư của Thiên Ngô thần tướng.

Tuyệt Dục hừ khẽ một tiếc, liếc về phía Đằng Long cốc, lạnh lẽo nói:

- Nếu như Thần Vương có ở đây, các ngươi thấy Thần Vương sẽ chọn lựa bỏ chạy chăng?

Xà Ma nghe vậy vẻ mặt kỳ lạ, khẽ giọng hỏi lại:

- Cung chủ có suy nghĩ như thế nào?

Tuyệt Dục hờ hững nói:

- Tiếp tục giao chiến, các ngươi ba người liên thủ, nhớ không được tách ra đối địch.

Bạch Hạc tiên tử lo lắng nói:

- Số lượng địch nhân nhiều hơn chúng ta mấy lần, chỉ sợ tình thế không dễ cho chúng ta.

Bạch Đầu Thiên Ông lên tiếng:

- Cho dù ba người chúng ta liên thủ, cũng chỉ có thể kéo dài nhiều lắm là một trận, cuối cùng vẫn không thay đổi được kết cục thất bại.

Tuyệt Dục hừ giọng nói:

- Chuyện là do người làm, ta không lo lắng gì, các ngươi lẽ nào lại sợ chết?

Ba người á khẩu không nói gì được, lại đầy nghi hoặc trong lòng.

Từ khi bắt đầu giao chiến, biểu hiện của Tuyệt Dục vô cùng quái dị, rõ ràng ở trong thế kém, y biểu lộ không thèm để ý đến. Thật ra do tính cách của y quá lạnh lẽo, không quan tâm sống chết hay là do nguyên nhân nào khác?

Trong lúc đang suy nghĩ, cao thủ phe Đằng Long cốc đã nhanh chóng vây lại, hình thành một vòng tròn bao vây quanh mấy người Tuyệt Dục ở giữa. Đối mặt với tình hình như vậy, Tuyệt Dục hừ lạnh nói:

- Nhớ kỹ những lời nói của ta, muốn còn sống thì hãy thể hiện dũng khí của mình ra.

Xà Ma có phần bất đắc dĩ, nhưng tình thế bức bách, chỉ đành kiên trì đáp lại:

- Cung chủ yên tâm, chúng ta thề chết cũng theo người.

Bạch Đầu Thiên Ông và Bạch Hạc tiên tử không nói gì cả, hai người tâm tình phức tạp, lại không dám biểu lộ ra ngoài.

Vòng quanh, Triệu Ngọc Thanh, Trần Ngọc Loan, Lâm Vân Phong ba người cách nhau vài thước, ánh mắt cùng nhìn chằm chằm vào Tuyệt Dục, sớm đã có giao ước với nhau rồi. Bên trái, Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Tân Nguyệt ba người thành một tổ, nhằm vào Xà Ma. Bên phải, Hứa Khiết, Giang Thanh Tuyết, Lâm Y Tuyết ba người thành một tổ, trừng trừng Bạch Hạc tiên tử. Đối diện, Dao Quang, Dương Thiên, Hoa Ảnh ba người thành một tổ chọn lấy Bạch Đầu Thiên Ông. Còn đối với Lâm Phàm, do thương thế không nhẹ, Triệu Ngọc Thanh để cho hắn tạm thời lùi lại, trước tiên thừa dịp để trị thương.

Thời gian, vào lúc này phảng phất như dừng lại, hai phe giao chiến cứ nhìn nhau chằm chằm, không khí bị nén lại và khẩn trương. Trong lúc trầm ngâm, Lâm Vân Phong thăm dò tình hình Thiên Ngô thần tướng, phát hiện toàn thân Tuyệt Dục tràn đầy một tầng khí tức hắc ám, khiến cho người ta cảm thấy cao thâm khó lường. Trên vai của Trần Ngọc Loan, Không Linh điểu có phần khác thường, ánh mắt không thân thiện trừng trừ Tuyệt Dục nhưng lại hoàn toàn không phát xuất cảnh cáo. Đối với sự xuất hiện của Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong, Tuyệt Dục không có bất kỳ một sự khác thường nào, y chỉ lạnh lùng nhìn ba người trước mắt, cũng không hề mở miệng, bộ dạng cứ lạnh lẽo như không quan tâm gì.

Giằng co một lúc, Trần Ngọc Loan mở miệng nói:

- Thời gian có thể khiến cho người ta trị thương, cũng có thể khiến cho người ta hy vọng.

Lâm Vân Phong lên tiếng:

- Nếu là như vậy, chúng ta cũng bắt đầu thôi.

Cất bước đi ra, Lâm Vân Phong chuyển mình giữa không trung ép gần đến Tuyệt Dục.

Thấy tình hình như vậy, mọi người trong phe Đằng Long cốc lập tức triển khai công kích, hỗn chiến lại tiếp tục bắt đầu lần nữa. Lần này, Xà Ma, Bạch Đầu Thiên Ông, Bạch Hạc tiên tử trở nên rất cẩn trọng, ba người tựa lưng vào nhau, triển khai phòng thủ liên kết. Tân Nguyệt, Hứa Khiết, Dương Thiên, Dao Quang, Mẫu Đơn mấy người chuyển đổi vị trí, đan xen lẫn nhau, chín người thay đổi ngươi tiến ta lùi, tổ chức một vòng công kích nghiêm mật.

Đối mặt với thế áp sát mạnh mẽ của chín người, Xà Ma ba người toàn lực phòng ngự, không mong chiến thắng chỉ mong hông bại, đặt hết hy vọng vào Tuyệt Dục. Do mấy người Xà Ma một lòng phòng ngự, phe Đằng Long cốc tiến công tạm thời cũng không đột phá được phòng ngự của địch nhân, chiến cục rơi vào thế giằng co. Cũng đúng lúc đó, giữa Tuyệt Dục và Lâm Vân Phong giao chiến cũng bắt đầu mở màn rồi.

Mới đầu giao chiến, Tuyệt Dục liền phất tay phải lên, một luồng kiếm khí phá không đón gió bay ra, tốc độ nhanh đến kinh người. Lâm Vân Phong hừ khẽ một tiếng, đồng thời cũng múa tay phải lên, dùng ngón tay thay kiếm phát xuất một luồng kiếm khí xanh đen đón lấy một chiêu của Tuyệt Dục. Lập tức, hai luồng kiếm khí gặp nhau, dòng khí hội tụ, tiếng kiếm kêu chói tai cùng với hoa lửa tung tóa, trong tiếng nổ tung tản ra khắp chung quanh. Thân thể dừng lại, Lâm Vân Phong ngừng việc tiến lên, cánh tay phải tiếp tục xuất chiêu, làn kiếm dày đặc tầng tầng hội tụ, hình thành một màn lưới kiếm bay thẳng đến Tuyệt Dục. Đối mặt với công kích giống như vậy, Tuyệt Dục không né không tránh, tay phải múa lên giữa không trung, dùng kiếm khí kinh người từng bước đánh nát công kích sắc bén do Lâm Vân Phong phát xuất ra.

Khẽ ồ một tiếng, Lâm Vân Phong rất kinh ngạc, lập tức chuyển biến chiêu kiếm, thi triển rất nhiều loại kiếm quyết của Dịch viên. Ngạo nghễ đứng nguyên tại chỗ, Tuyệt Dục mặt không chút thay đổi, tay phải múa lên tự nhiên, kiếm chiêu tinh diệu liên tục không ngừng, cứ mặc cho Lâm Vân Phong biến chuyển chiêu thức thế nào, trước sau đều không cách nào đến gần hơn được.

Bên ngoài, Trần Ngọc Loan quan sát chiêu thức của Tuyệt Dục, khẽ cau mày lại, nói:

- Người này kiếm pháp sắc bén, uy lực tuyệt luân, không ngờ còn muốn mạnh mẽ hơn Lâm chưởng giáo vài phần.

Triệu Ngọc Thanh đáp:

- Thực lực Tuyệt Dục cao thâm khó lường, không chỉ kiếm pháp cao minh, ngay cả pháp quyết Hắc Ám hắn tu luyện cũng quỷ bí tuyệt luân vô cùng. Muốn chiến thắng người này, chỉ sợ phải trả một giá không nhỏ mới được.

Trần Ngọc Loan trầm giọng nói:

- Cho dù là như vậy, chúng ta cũng không thể không làm.

Dứt lời, Trần Ngọc Loan tung mình bay lên, Thiên Hậu Linh ở eo tự động bay ra vòng quanh người của bà, vừa xoay tròn bay lên, vừa phát xuất những âm thanh rung hồn đoạt phách.

Bình Luận (0)
Comment